Đồng Tịch cũng không khác là mấy quay người sang nơi khác.
Tiêu Quang mấp máy môi.
“Phu nhân! Sao cô lại ở đây?”
“…” Lâm Anh một lần nữa ngơ ngác trước câu hỏi của Tiêu Quang.
Đồng Tịch miệng giật giật.
“Xin lỗi đã quấy rầy hai người. Cứ tiếp tục, tôi đi đây.”
“Phu nhân! Tôi cũng có việc phải đi rồi.”
Vừa dứt lời, anh ta đã lấy áo khoác bước nhanh ra ngoài.
Lâm Anh mắt chớp chớp.
“Anh ấy tại sao lại gọi cậu là phu nhân?”
Đồng Tịch xoay người lại.
“Anh Tiêu Quang là trợ lý của chồng tớ.”
“…” Lâm Anh. Vậy là những thứ mình nhìn thấy trước kia đều là giả à. Kinh hỷ này cũng quá lớn rồi.
“Cậu và… Quen nhau lúc nào vậy?” Đồng Tịch tò mò.
“Haha… Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cậu đừng hiểu lầm.”
Đồng Tịch híp mắt.
“Tớ muốn cho cậu bất ngờ nhưng bất ngờ cậu dành cho tớ cũng không kém nha.”
“…” Lâm Anh chột dạ xoa xoa tay vào nhau.
[…]
Tập đoàn TS.
Lục Tử Ngôn hoàn toàn khác hẳn với vẻ điềm đạm thường ngày bên cạnh Đồng Tịch. Có lẽ, đối với anh lúc ở cạnh cô chính là con người thật của mình.
Tần Tề từ bên ngoài bước vào.
“Louis! Tôi nói cho cậu nghe một tin.”
Lục Tử Ngôn vắt chéo chân, tay gõ chiếc bút lên bàn.
Tần Tề quan sát chờ anh lên tiếng.
Nhưng cuối cùng, Tần Tề vẫn không nhịn được lên tiếng trước.
“Nói chuyện với cậu chán thật sự. Không biết vợ cậu thích ở điểm nào.”
Lục Tử Ngôn lườm anh ta một cái.
Tần Tề lại càng cay mắt hơn gấp đôi.
“Biết tôi ế rồi vậy mà khi nhắc tới vợ liền có phản ứng. Có phải đang chọc tức tôi không hả?”
“Đó là tự cậu nói.”
“…” Tần Tề. Được! Là tôi tự vả mặt mình được chưa.
Anh ta ngồi xuống ghế.
“Mẹ cậu đến bệnh viện gặp tôi.”
Lục Tử Ngôn dừng lại chiếc bút trên tay mình nâng mắt.
“Tiếp theo.”
Tần Tề lấy ra mẫu thuốc vụn và giấy xét nghiệm thành phần của thuốc.
“Mẫu thuốc này là cùng loại với thuốc trước kia ba cậu đã uống. Có điều mẫu mã đã thay đổi nhìn bên ngoài nó như loại thuốc bổ thông dụng. Khi dùng quá nhiều sẽ dẫn đến suy tim mà chết. Mà đều quan trọng là thành phần còn cao hơn rất nhiều.”
Lục Tử Ngôn không lên tiếng.
Ngày hôm đó, anh cho người bắt bà ấy đến để chứng kiến bộ mặt thật của Lục Tôn để bà đề phòng. Vì mục tiêu tiếp theo của ông ta chính là bà. Dù mẹ anh có làm sai cũng để pháp luật phán xét.
Anh đoán không sai, ông ta đã lên kế hoạch từ sớm. Mục tiêu Lục Thị đã không thành tất nhiên tiếp theo sẽ là tài sản đứng tên của bà. Tuy không thể so sánh với Lục Thị nhưng cũng đủ để ông ta hưởng thụ cả đời.
“Louis! Cậu có nghe tôi nói gì không?”
Tần Tề khó hiểu hỏi.
Lục Tử Ngôn đứng dậy bước đến ghế đối diện ngồi xuống.
“Tôi có thứ này còn hay hơn.”
“Cái gì?”
Lục Tử Ngôn đặt con chíp nhỏ trên bàn.
“Đây là…”
“Bằng chứng phạm pháp của Lục Tôn.”
“Ở đâu cậu có vậy?”
“Có người vừa gửi cho tôi.”
“Người đó được cậu cài vào sao?”
Lục Tử Ngôn lắc đầu.
“Có đáng tin cậy không?”
Lục Tử Ngôn nâng mắt.
“Tôi biết người đó là ai?”
“Cậu biết sao?”
[…]
***
Vào đúng ngày giỗ của Lục Chính.
Tô Khuynh ra ngoài khá sớm như mọi khi.
Lúc này, ông ta nhận được cuộc gọi nặc danh nói có bằng chứng phạm pháp của ông ta. Điểm hẹn gặp chính là sân thượng của Lục Thị.
Cuộc gọi kết thúc.
Ông ta siết chặt tay lại.
“Chẳng lẽ là Louis! Được lắm, tao sẽ đến tiễn mày một đoạn. Rồi sau đó… Cả gia đình mày sẽ được đoàn tụ bên nhau. Haha…”
[…]
Tập đoàn Lục Thị.
Đúng hai mươi mốt giờ.
Lúc này, Lục Thị vô cùng vắng lặng. Ở sân thượng những cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến người khác lạnh thấu xương.
Nhìn ở vị trí này, toàn cảnh thành phố đều được thu vào mắt vô cùng nhỏ bé. Ở phía xa kia, tòa nhà với vô số ánh đèn lộng lẫy khiến người khác luôn phải ngước nhìn chính là TS. Bà mỉm cười.
Tiếng bước chân mỗi lúc một đến gần.
Lục Tôn bước về phía bóng người được ánh đèn mờ kéo dài.
Ông ta như không tin vào mắt mình. Chẳng lẽ mình gặp ảo giác sao?
Tô Khuynh xoay người lại.
“Bất ngờ lắm à?”
Lục Tôn nghi hoặc.
“Em là người gọi cho anh sao?”
“Đúng là tôi.”
Bà tựa lưng vào thanh chắn sân thượng, lấy ra một chiếc bút ghi âm bật lên.
“Chính tao đã bỏ thuốc để cho Lục Chính suy tim. Rồi lúc trong bệnh viện, chính tao đã động tay vào thiết bị oxy. Còn nữa, hợp đồng Lục Thị rò rỉ ra ngoài cũng do tao lấy cắp…”
“Ở đâu em có những thứ này? Em đang muốn chơi trò gì?”
Tô Khuynh bật cười.
“Sợ sao? Có một chuyện tôi muốn hỏi anh lâu lắm rồi.”
“Em nói đi, anh sẽ trả lời. Đưa nó lại cho anh.”
Anh ta từ từ tiến lại gần.
“Đứng lại. Nếu ông dám đến gần đây, tôi sẽ gửi nó cho cảnh sát ngay lập tức.”
Ông ta khựng lại.
“Chuyện này nếu lộ ra ngoài em cũng không thể tránh khỏi liên quan. Đưa nó cho anh.”
Tô Khuynh càng nghe càng cười đến không chịu được nhưng kèm theo giọt nước mắt chua xót.
“Liên quan… Tôi ngu xuẩn mới tin vào tình yêu của ông. Hủy bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình. Giờ tôi cảm thấy hấn hận.”
Nhân lúc bà không chú ý, ông ta lao đến ánh mắt vô cùng đáng sợ, bóp lấy cổ bà.
“Trả nó lại, nếu không tao giết mày.”
Tô Khuynh bật cười, cố gắng lên tiếng.
“Tao đã gửi nó cho cảnh sát. Khụ! Lục Tôn, do tao tin lầm mày.”
Nhân cơ hội ông ta không để ý. Bà rút con dao đa chuẩn bị sẵn.
Nhưng Lục Tôn vội ném bà ra xa tránh kịp.
Cả người bà nằm dưới nền gạch lạnh lẽo cố gắng hít lấy không khí.
Ông ta vừa định xong đến.
Một bóng người lao ra. Không ai khác chính là Lục Tử Ngôn.
Ông ta kịp tránh nhưng cũng lảo đảo lùi ra sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT