Lâm Anh một mạch trở về nhà nhưng giữa đường lại nhìn thấy chồng cũ của mình. Và anh ta đang đi cùng với một cô gái… Chính cô gái đó đã chen chân vào cuộc sống của hai người. Nhưng Lâm Anh không phải là người mù quáng. Nếu đã không còn yêu nhau thì sớm muộn cũng sẽ ly hôn. Dù không có cô gái này hay cô gái khác mà thôi.
Trần Kiệt là chồng của Lâm Anh. Lúc hai người bước qua nhau.
Trần Kiệt liền lên tiếng.
“Em khỏe không?”
Lâm Anh khựng lại mỉm cười.
“Em rất khỏe cám ơn anh. Hai người đi mua sắm à.”
Nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay anh ta cũng biết rồi. Nhưng quả thật nhìn lại có chút chạnh lòng.
Trước đây, mỗi lần Lâm Anh rũ anh ta đi mua sắm cùng mình thì chỉ một câu cứ lặp đi lặp lại. Anh có việc rồi. Có thể yêu nhau là một chuyện nhưng có thể giữ được hạnh phúc hay không là một chuyện.
“Vâng! Anh ấy muốn đưa em đi mua sắm.”
Câu nói của cô gái bên cạnh càng làm cho sự hụt hẫng của cô đang lên. Tay cô ấy siết chặt lại nở nụ cười.
“Không làm phiền hai người. Tôi đi trước đây.”
“Có rãnh không! Chúng ta sang kia nói chuyện một lúc.”
Lâm Anh liền vẫy tay, nở nụ cười.
“Xin lỗi để dịp khác. Người yêu tôi đến rồi.”
Trần Kiệt khựng lại nhìn hướng Lâm Anh chạy đến.
Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông đó cũng không tệ.
Tiêu Quang đang nghe điện thoại chưa hiểu chuyện gì đã bị ôm chặt cánh tay.
“Cô…”
Lâm Anh nháy mắt.
“Giúp tôi đi. Làm ơn!”
Tiêu Quang liếc mắt về phía trước. Rồi lại nhìn cô.
“Hừ! Cô đúng là…”
Anh ta đành mở cửa xe ra.
Cô gái bên cạnh Trần Kiệt níu chặt tay anh ta.
“Chị ấy cũng hay thật. Mới đây đã có người yêu mới rồi. Còn trong khá giàu có. Vậy mà…”
“Đủ rồi. Như vậy cũng tốt, anh cũng không cảm thấy có lỗi nữa.”
Lái đi khá xa. Tiêu Quang mới dừng lại.
Vừa muốn nói gì đó đã thấy Lâm Anh khóc nức nở.
“…” Tiêu Quang.
Khóc đã một trận, Lâm Anh mới thoải mái hơn một chút.
“Cám ơn!”
“Cô đừng để người khác nghĩ tôi ức hiếp cô chứ. Thật quá đáng.”
“Anh đưa tôi về được không?”
“Tôi…” Tiêu Quang chỉ vào mình.
Lâm Anh gật đầu.
“Bà cô của tôi ơi. Tôi sắp trễ giờ rồi. Cô có biết tôi làm công ăn lương thôi. Không phải giàu có như người ta đâu. Xe này cũng là của công ty đó.”
Lâm Anh lườm anh ta một cái rõ ràng không tin.
“Công ty gì mà cấp cho anh chiếc xe xịn vậy?”
“Tôi có việc phải đến công trường TS sắp xếp một số việc trước ngày hoàn thành.”
“Hả? TS sao?” Lâm Anh hơi kích động.
“Ừm, TS. Cô làm sao vậy?”
“Tôi nghe nói ông chủ của TS đến đây rồi. Là thật sao? Nghe nói người đó rất đẹp trai, giàu có trẻ tuổi nữa.”
Tiêu Quang tỏ ra ghét bỏ. Vừa rồi còn Khóc sướt mướt giờ lại sáng rỡ lên.
“Phải! Cô nghe đều đúng.”
“Vậy…”
Tiêu Quang liền bồi thêm một câu.
“Nhưng tiếc là boss của tôi vừa kết hôn. Mà trụ sở TS sắp hoàn thành này là dành tặng cho phu nhân.”
“Hả… Có cần hoành tráng vậy không. Ai lại may mắn như vậy. Chắc lại là hôn nhân thương mại.”
Vừa kinh ngạc lại vừa mỉa mai. Vì đa số hào môn đều là kết hôn thương mại.
Tiêu Quang cười khuẩy.
“Cô sai rồi. Phu nhân là một cô gái bình thường thôi.”
“…” Lâm Anh.
Bị đuổi xuống xe ngay và luôn.
Lâm Anh lẩm bẩm mắng.
“Đúng là tên khó ưa. Hừ! Cho anh ta ế cả đời luôn đi.”
***
Đồng Tịch bắt đầu quay lại Vệ Lạc làm việc.
Nhưng hôm nay hoàn toàn khác với mọi ngày.
Ai gặp cô cũng niềm nở gật đầu chào hỏi.
Đồng Tịch có chút không quen. Cô bước vào trong. Hoá ra phòng làm việc của cô đã được thay đổi. Mà là ghi dòng chữ “phó tổng giám đốc Đồng Tịch”. Đồng Tịch nhìn dòng chữ mà hoa cả mắt luôn rồi. Cái gì mà lên tận chức phó tổng như vậy. Rõ ràng hôm cô nhận chức chỉ là quản lý cấp cao thôi sao. Chắc hẳn là họ đã ghi nhầm thông tin rồi.
Cô kéo tay một trưởng bộ phận lại chỉ vào phòng làm việc của mình.
“Anh xem có phải họ đã đặt nhầm thông tin không.”
Trưởng bộ phận nào đó ngơ ngác nhìn vào trong.
“Phó tổng! Cô làm sao vậy? Mới đi chơi mấy hôm thôi mà. Cô không thấy thông báo sao.”
“…” Đồng Tịch nuốt nước bọt. Đi lại bàn làm việc ngắm nghía một lần nữa. Mở máy tính ra.
Hoá ra, thông báo cô nhận được là thật. Vậy mà cô cứ qua loa tưởng mình nhìn nhầm. Trời ơi! Có cần kinh hỷ như vậy không. Vậy là, mình sắp có thật nhiều tiền rồi.
“Boss của TS này là ai vậy? Hy vọng có thể sớm gặp được để còn cám ơn anh ta nữa.”
Cô vội lấy điện thoại ra ấn gọi.
Vừa thông máy cô liền lên tiếng.
“Ông xã! Em được thăng lên chức phó tổng. Anh thấy em có lợi hại không?”
[Rất lợi hại.]
Lục Tử Ngôn nhìn vẻ mặt vui sướng không hề che giấu của cô khẽ cười. Mới như vậy đã thỏa mãn rồi. Anh còn có kinh hỷ khác dành cho cô đây. Xem như là một chút lễ vật khi kết hôn.
Tô An Kiều tay siết chặt văn kiện, nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Đồng Tịch.
“Tại sao nó lại may mắn như vậy. Tao không tin mày có thể may mắn cả đời này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT