Giang Thầm thấy Diệp Thu Ninh từ cửa hàng bán hoa đi ra rồi chạy về phía anh, động cơ mới vừa khởi động liền bị anh tắt đi.
Diệp Thu Ninh đứng ở ngoài cửa sổ xe, cậu nhìn sắc mặt lãnh đạm Giang thiếu trong xe, lấy hết can đảm nói: “Giang thiếu phải đi sao?”
Giang Thầm dời mắt, thanh âm nhàn nhạt nói: “Ra ngoài có việc trùng hợp đi ngang qua.”
Diệp Thu Ninh có chút thất vọng, cậu còn tưởng rằng Giang thiếu là cố ý tới gặp cậu, bất quá cậu rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
“Giang thiếu,” Diệp Thu Ninh khẽ cắn môi một chút: “Em rất nhanh sẽ tan làm, có thể chờ em một chút được không?”
Cậu và Giang thiếu đã vài ngày không gặp nhau, tâm tình có chút hoảng loạn.
“Cậu mấy giờ tan làm?” kỳ thật Giang Thầm biết, nhưng anh không muốn Diệp Thu Ninh biết rằng bản thân anh biết khi nào cậu tan làm.
“10 giờ.”
Giang Thầm nhìn ánh đèn đường trước mặt, ngón tay gõ nhẹ vô lăng: “Có thể.”
Diệp Thu Ninh nháy mắt liền vui vẻ, xoay người trở về tiếp tục làm việc.
Hai mươi phút sau, cửa hàng hoa đóng cửa, Diệp Thu Ninh ngồi lên xe Giang thiếu. Cậu mới thắt kỹ đai an toàn, Giang thiếu liền đưa một ly trà sữa qua, Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt, ngọt ngào nhận lấy.
“Cảm ơn Giang thiếu.”
Cậu vừa rồi vẫn luôn nhìn xe Giang thiếu, xe Giang thiếu vẫn luôn dừng lại không hề di chuyển, chuyện này chứng minh đây là trà sữa Giang thiếu mua lúc tới đây, Giang thiếu quả nhiên là tới gặp cậu.
“Lúc đi qua có mua nhưng chưa kịp uống.”
Giang thiếu một bên khởi động xe một bên nói, Diệp Thu Ninh một chữ cũng không tin, Giang thiếu căn bản không thích uống đồ ngọt, lần trước lúc cậu cùng Giang thiếu đi ngắm biển hoa, Giang thiếu mua bốn ly trà sữa, chỉ có một mình cậu uống, Giang thiếu nhất quyết không chịu uống.
Trong lòng Diệp Thu Ninh đầy ngọt ngào mà uống trà sữa, thấy xe hơi màu đen phía sau, cậu nghi hoặc nói: “Giang thiếu, chiếc xe phía sau kia giống như vẫn luôn đi theo chúng ta.”
Giang Thầm nhìn qua kính chiếu hậu, nói: “Là xe của Minh Dục.”
Anh lái tới phía trước một đoạn đường, rồi dừng lại.
Bên này là công viên, tuy rằng có đèn đường, nhưng ánh sáng vô cùng tối tăm, ngẫu nhiên sẽ có tốp năm tốp ba người đi đường đi ngang qua, chỉ có thể thấy vài người đi qua.
Thấy Giang Thầm dừng xe bên đường, Minh Dục đi theo liền dừng lại, anh đẩy cửa xe ra xuống xe, Giang Thầm đi tới, thần sắc nhàn nhạt: “Không phải cậu nói muốn đi đón đối tượng kết hôn?”
“Đã đón rồi.” Minh Dục quay đầu lại, ý tứ chính là người đã ở trong xe, anh tò mò nhìn về phía xe Giang Thầm: “Cậu vừa rồi đi đón Diệp Thu Ninh tan làm?”
Giang Thầm “Ừm” một tiếng: “Tôi trước tiên đưa cậu ấy về nhà, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Minh Dục kinh ngạc một chút, nhưng ngẫm lại cửa hàng hoa mà A Thầm mở ra đều là vì đối phương, đi đón người ta tan làm cũng không có gì kỳ quái cả.
Anh cười nói: “Tôi muốn đưa Tiểu Vi đi dạo phố, cậu có muốn đưa Diệp Thu Ninh cùng nhau đi dạo phố không? Ban đêm mới vừa bắt đầu, hiện tại trở về quá sớm.”
“Ngày mai cậu ấy còn phải đi làm.”
“Cậu là ông chủ, đi làm hay không do cậu quyết định. Tôi cảm thấy, hiện tại Diệp Thu Ninh khẳng định cũng không nghĩ sớm như vậy đã trở về, hai người đã vài ngày không gặp nhau rồi, cậu ấy khẳng định hy vọng cậu có thể giành thời gian ở cùng cậu ấy nhiều hơn.”
Ví dụ như cùng nhau dạo phố xem phim gì đó, mối quan hệ giữa hai bên cần có sự lãng mạn để duy trì mối quan hệ này.
Lần đầu tiên A Thầm cùng người khác hẹn hò, là lần đầu tiên đi? Ở trong nước không thấy anh hẹn hò với người khác, ở nước ngoài cũng không nghe nói anh cùng ai hẹn hò, tóm lại, đây là lần đầu tiên cùng người khác yêu đương, rất nhiều điểm cần phải học hỏi.
Giang Thầm nhớ tới khuôn mặt vui vẻ tươi cười của Diệp Thu Ninh, dừng một chút: “Đi dạo ở đâu?”
“Phố đi bộ, bên kia tương đối náo nhiệt.”
Trở lại xe, Giang Thầm tiếp tục lái xe, chẳng qua đích đến từ phía Tây nội thành biến thành phố đi bộ.
Diệp Thu Ninh nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, đây không phải là hướng về phía Tây nội thành mà là phố đi bộ.
Giang Thầm nhìn cậu một cái: “Có đói bụng không?”
Diệp Thu Ninh chớp chớp mắt, Giang thiếu muốn đưa cậu đi ăn sao? trong lòng cậu càng ngày càng ngọt.
“Có một chút.”
Sáu giờ ăn cơm tối, hiện tại là 10 giờ tối, không thể nói là đói, nhưng cũng không thể nói là không đói bụng.
Tới phố đi bộ, Giang Thầm và Minh Dục tìm chỗ đỗ xe lại, hai đôi tiểu tình lữ từng người đẩy cửa xe ra xuống xe.
Minh Dục vốn dĩ cảm thấy, hai người kia đều đã như vậy rồi, không phải tiểu tình lữ là cái gì?
Còn Tiểu Vi thì trừng lớn đôi mắt, cô đang không hiểu đây là tình huống gì? Tại sao từ ghế phụ xe Giang thiếu bước xuống lại là một nam sinh?
Chờ đến khi thấy được khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, làn da so một người con gái như cô còn trắng và mịn màng hơn, tức khắc sinh ra một loại phỏng đoán không tốt.
Vẻ mặt Giang Thầm lãnh đạm giới thiệu với cậu: “Minh Dục, trước kia cậu đã gặp qua, bên cạnh cậu ấy chính là vị hôn thê, Lộ Vi.”
Lộ Vi tay cầm túi xách, xấu hổ mà chào hỏi: “Xin chào Giang, chào cậu.”
Minh Dục ở bên cạnh cười, cũng giới thiệu cho Lộ Vi: “Đây là A Thầm anh cũng không cần phải giới thiệu, còn cậu ấy là Diệp Thu Ninh, là bạn… của A Thầm.”
‘A Thầm vẫn chưa chính thức giới thiệu Diệp Thu Ninh, vẫn nên giới thiệu là bạn của A Thầm thì hơn, trên thực tế anh cũng không rõ thái độ của A Thầm.
Nói là để ý thì rất để ý, không chỉ mở tiệm hoa giúp ai đó có việc làm, còn đi đón khi người ta tam làm, nói không thèm để ý thì cũng giống như hoàn toàn không thèm để ý, A Thầm hoàn toàn không có ý muốn chính thức giới thiệu Diệp Thu Ninh cho bọn họ. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Nói thế nào nhỉ, loại cảm giác này thật giống như là yêu nhưng không công khai, ban ngày là bạn bè, buổi tối là người yêu.’
Diệp Thu Ninh cắn cắn môi, lễ phép nói: “Xin chào Minh thiếu, xin chào Lộ tiểu thư.”
Giọng nói còn dễ nghe như vậy, Lộ Vi hít một hơi thật sâu: “Chúng ta đi thôi, trước tiên đi ăn gì đó để lót bụng sau đó đi dạo phố.”
Bốn người sóng vai đi tới trung tâm thương mại, dọc đường đi có không ít người quay đầu lại nhìn bọn họ, chủ yếu là nhìn Giang Thầm, ăn mặc chính trang còn có thể đẹp trai tới như vậy cũng không có nhiều người lắm.
Lộ Vi đi sau Giang Thầm và Diệp Thu Ninh, cầm lấy di động nhanh chóng nhắn tin rồi gửi đi.
Điện thoại trong túi Minh Dục bỗng rung lên, anh lấy di động ra liền phát hiện là tin nhắn Lộ Vi gửi tới, nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu xem xin n anh.
Lộ Vi: Anh thành thật nói cho em, cậu nam sinh này và Giang thiếu rốt cuộc là mối quan hệ gì?
Minh Dục: Không biết.
Nói là ăn một chút, đúng thật chỉ ăn một chút, Lộ Vi ăn xong bánh ngọt, uống trà sữa do Minh Dục mua cho cô, vừa uống trà sữa vừa chậm rãi đi dạo.
Diệp Thu Ninh đi phía trước cũng giống Lộ Vi vừa đi vừa uống trà sữa, trà sữa của Diệp Thu Ninh là Giang Thầm mua cho.
Chiến tích sau hai giờ đi dạo chính là Minh Dục đem túi lớn túi nhỏ toàn bộ nhét vào ghế sau, xoay người nhìn Giang Thầm và Diệp Thu Ninh nói: “Tôi đưa cô ấy đi về trước, hai người chậm rãi dạo.”
‘Anh là đang ám chỉ A Thầm, đừng trở về sớm, khi cần thiết có thể thuê phòng ở khách sạn gần đây’.
Diệp Thu Ninh cũng mua rất nhiều đồ, đều là Giang Thầm mua cho cậu.
Ánh sáng đèn đường lướt nhanh qua cửa xe, Diệp Thu Ninh dùng xiên tre xiên một viên bạch tuộc viên nhỏ, đưa tới bên miệng Giang Thầm.
“Cái này ăn rất ngon, Giang thiếu nếm thử đi.”
Giang Thầm cúi đầu ăn một viên rồi tiếp tục lái xe.
“Giang thiếu.”
“Hửm?”
Diệp Thu Ninh nhẹ nhàng nói: “Cuối tuần này em nghỉ phép.”
Giang Thầm: “Muốn đi đâu chơi?”