Vệ Lai cất váy vào trong vali, trong tủ quần áo có mười chiếc thì có lấy tám chiếc là do anh mua, màu sắc và kiểu dáng ngày càng phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Châu Túc Tấn đứng ở cửa phòng thay đồ một lúc rồi xoay người trở về phòng đọc sách.

Anh nói với Dưong Trạch: [Cậu hỏi trợ lý của Vệ Lai về thông tin cụ thể chuyến bay ngày mai, sau đó đăng ký chuyến bay sớm hon ba tiếng. Còn nữa, đó là lịch trình cá nhân của tôi cho nên cậu không cần đi cùng.]

Sau khi nói vói Dương Trạch về công việc xong, anh lại gọi cho Châu Gia Diệp, mười ngày tới anh sẽ ở Uc, nếu như có chuyện cần liên lạc với anh thì phải để ý chênh lệch múi giờ.

Châu Gia Diệp đang đánh bài trong câu lạc bộ, bởi vì cầm điện thoại cho nên không thể tiếp tục đánh bài, anh ấy gọi người khác đến thay thế mình rồi ra khỏi phòng để trả lời điện thoại.

"Em nói muốn đi Giang Thành gặp Vệ Lai mà? Sao đột nhiên lại muốn đi thăm ông bà ngoại?"

Ông bà ngoại có vườn trái cây tại một số quốc gia ở Nam Bán cầu. Trong số đó có nước úc, mùa này đã có anh đào chín, hai người họ mới đến đó vài ngày trước.

Châu Túc Tấn: "Em đi cùng với Vệ Lai."

Châu Gia Diệp cũng rất tự nhiên bổ sung thêm: "Đưa cô ấy đi hái anh đào sao?"

"Cô ấy đi công tác, có thể sẽ không có thời gian đi đến vườn trái cây."

Giác quan thứ sáu của mẹ anh ấy vô cùng chính xác, bà nói giữa em trai và Vệ Lai đang có vấn đề. Có lẽ không phải không có thời gian đến vườn trái cây mà là do Vệ Lai không có tâm trạng đi.

Châu Gia Diệp: "Mẹ bảo anh mang đồ đến cho em, hai đứa ở xa nếu còn không giải quyết được vấn đề thì có lẽ sau này sẽ càng nảy sinh thêm nhiều mâu thuẫn."

Châu Túc Tấn: "Chúng em đang giải quyết."

Khi mới kết hôn, mẹ cũng lo lắng về chuyện hai người quá xa cách nhau.

Sau khi kết thuộc cuộc gọi, anh ngồi trong phòng làm việc thêm nửa tiếng nữa.

Vệ Lai thu dọn hành lý xong thì gõ cửa tìm anh, hỏi anh khi nào mới đi ngủ.

"Em ngủ trước đi, anh còn có việc phải xử lý." Châu Túc Tấn mở máy tính.

Chuyến bay của anh khởi hành sớm hơn cô ba tiếng, cho nên anh phải nhanh chóng đến sân bay.

Anh ngẩng đầu lên nói với cô: "Sáng mai anh có chuyến bay về Bắc Kinh nên có lẽ sẽ không thể tiễn em ra sân bay."

Vệ Lai muốn mỉm cười nhưng không được: "Không sao đâu."

Cô không muốn giữa hai vợ chồng ngày càng xa cách, cho nên giai thích: "Là do đối tác bên úc điều chỉnh thời gian bàn bạc công việc, không phải do em muốn tránh mặt anh."

"Anh biết." Châu Túc Tấn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng: "Anh trở về Bắc Kinh không phải vì giận em, mà bởi vì anh có việc bận, anh đã hứa sẽ ở với em mười ngày, bây giờ mới ở bên cạnh em được một ngày, những ngày còn lại anh sẽ không thiếu của em đâu."

Vệ Lai ngẩng đầu nói: "Giám đốc Châu, anh đối với em cứ như được trang bị filter, cả đống luôn, cho nên em sẽ không cố ý phớt lờ hay xa lánh anh, nếu có một ngày em thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa, thì em sẽ ly hổn."

Về vấn đề filter này, Châu Túc Tấn nói thẳng: "Có phải bởi vì anh đã công khai thừa nhận em ở bữa tiệc của Hạ Vạn Trình không?"

Vệ Lai gật đầu, bổ sung thêm: "Không chỉ có mỗi chuyện đó, còn có rất nhiều." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Anh xuất hiện vào thời điểm em suy sụp nhất, đau khổ nhất, anh chiều chuộng em, dung túng em, thậm chí anh còn dùng cách của mình để thỏa mãn lòng hư vinh của em. Anh không hề biết anh quan trọng vói em đến nhường não.

Cô tựa trán mình vào lồng ngực của anh, hoi thở ra có chút lạnh: "Anh có để ý việc lúc đầu em tiếp cận anh chỉ để lợi dụng anh, mượn tài lực của anh không?"

Châu Túc Tấn lần đầu tiên cảm thấy hoang mang nói: "Lúc đó em roi vào tình cảnh đặc biệt, anh có thể hiểu được."

Sau khi kết hôn, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để cho cho cô mượn sức mạnh, thậm trí còn tình nguyện để cho cho cô mượn cả đời.

Anh cúi đầu hôn cô: "Vẫn còn gọi anh là giám đốc Châu à?"

Vệ Lai không đáp.

Châu Túc Tấn cũng không hôn sâu, thấy cô không lên tiếng lại tiếp tục khẽ chạm môi mình lên môi cô.

Điều khiến cho Vệ Lai rung động đó chính là cảm giác mà anh ôm chặt cô vào trong lòng, sau đó liên tục hôn cô.

Anh cũng không hỏi thêm tại sao cô chỉ gọi mình là giám đốc Châu mà không gọi mình là ông xã.

Sáng hôm sau, 6 giờ sáng, lúc Châu Túc Tấn thức dậy thì Vệ Lai cũng tỉnh theo.

Lại phải xa nhau thêm một tháng, không biết khi gặp lại cả hai có xem nhau như người xa lạ hay khong?

Châu Túc Tấn đang chuẩn bị hành lý ở trong phòng thay đồ, anh mang theo phần lớn là so mi, nhưng lại không đem theo quần áo dày.

Vệ Lai thầm nghĩ có lẽ là anh muốn từ từ đem hết số quần áo bên này qua Bắc Kinh.

Chờ mang hết đi, tủ quần áo trống rỗng, hôn nhân có lẽ sẽ chỉ còn là hình thức.

Anh thấy cô nhìn chằm chằm vào vali của mình, Châu Túc Tấn nhạy bén nhận ra cô đang suy nghĩ nhiều, nhưng anh lại không thể nói vói cô rằng mình chuẩn bị đồ để đi úc, cho nên không cần mang quần áo ấm theo, Châu Túc Tấn chỉ có thể giải thích: "Những đồ này anh không thường xuyên mặc, mang về đổi thành đồ khác, đầu năm nay anh sẽ ở lại Giang Thành hai ba tháng."

Sau khi sắp xép hành lý xong, anh xách vali rồi đặt qua một bên, chú Diêm đã đợi anh ở dưới tầng.

Trước khi đi anh còn nói vói cô: "Khi hiểu lầm giữa hai chúng ta được giải quyết thì sẽ không còn cảm thấy xa cách nữa, khoảng thời gian trước khi đính hôn, anh đã nghĩ cách chuyển trọng tâm công việc để có nhiều thời gian ở bên em hon."

Nhưng cuối cùng anh lại không thể thực hiện được điều đó, anh chỉ có thể ở Giang Thành nửa năm.

Nói xong anh bế cô lên.

Anh không hôn cô mà chỉ yên lặng nhìn cô.

Vệ Lai chợt nhận ra, hiện giờ cô đang giữ khoảng cách vói anh, cô không còn dẫm chân mình lên chân anh để hôn anh như trước nữa, cho nên anh bế cô lên, không cần cô dẫm lên chân anh nữa.

Cô hôn lên má anh: "Chú ý an toàn."

Sau khi Châu Túc Tấn rời đi, căn nhà cũng trở nên vắng vẻ.

Cô bật nhạc lên, bởi vì cô không cần ra sân bay sớm cho nên cô định đi làm bữa sáng để giết thời gian. Anh nói anh không tức giận, nhưng có lẽ anh vẫn cảm thấy không vui, nếu không thì đã không rời đi sớm như vậy.

Ba cô gọi điện cho cô, muốn đưa cô đến sân bay.

Mỗi lần cô đi công tác, chỉ cần là ông có thời gian thì đều sẽ tiễn cô đi.

Vệ Hoa Thiên nói: "Hôm nay ba không đi làm, ở nhà cũng không có việc gì."

Không cho cô có cơ hội từ chối.

9 giờ sáng, ba đến đón cô, đây là lần đầu tiên ông đến nhà mới của cô và Châu Túc Tấn.

Vệ Hoa Thiên nhìn phòng khách rộng rãi nhưng không hề có cảm giác của ngày tết, con gái ông thích hoa lan hồ điệp và liễu bạc, những năm trước khi gần Tết Nguyên Đán cô sẽ dành ra nửa ngày để đi chợ hoa.

Còn năm nay có lẽ không có thời gian để đi mua, Vệ Lai Bách Đa đã mở thêm rất nhiều cửa hàng cho nên cô cũng còn rất nhiều công việc cần giải quyết.

Vệ Lai rót một ly nước ấm cho ông: "Ba, ba ngồi đây một lát, con đi thay quần áo."

"Không cần vội, vẫn còn thời gian." Vệ Hoa Thiên cầm ly nước lên uống, sau đó đánh giá bàn trà, không có đồ ăn vặt, trông sạch sẽ hơn phòng khách, còn có một đĩa trái cây được chuẩn bị trong phòng.

Trên đường đến sân bay, Vệ Hoa Thiên nghiêm túc nói: "Lai Lai, dù công việc có bận rộn thì cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình. Trước kia con vẫn có thời gian đọc sách và ăn đồ ăn vặt."

Vệ Lai nhanh chóng trả lời: "Con mua rất nhiều, đều để ở bên chung cư của con, ban ngày con thường ở bên đấy cũng tiện đi mua sắm."

"Còn hoa thì sao? Con đã mua chưa? Nếu sau này bận rộn không có thời gian thì ba sẽ mua cho con.

Vệ Lai cười nói: "Con mua rồi, đều để ở chung cư, bởi vì bình thường con không ở Giang Ngạn Vân Thần cho nên cũng không đem qua đó."

Vệ Hoa Thiên cảm thấy chuyện con gái và con rể của mình cứ luôn sống ở những noi khác nhau không phải chuyện tốt, cho dù hiện tại hai đứa không cảm thấy vấn đề gì nhưng lâu dần cũng sẽ có mâu thuẫn nảy sinh.

Vì cuộc hôn nhân của ông cũng thất bại, cho nên ông chưa bao giờ phản đối những quyết định của con gái mình, nhưng chuyện hai người ở hai noi khác nhau cũng không phải vấn đề nhỏ, cho nên ông nhắc nhở: "Con và Châu Túc Tấn vẫn quyết định ở hai nơi sao?"



Vệ Lai thành thật trả lời ba cô: "Châu Túc Tấn đang chuyển dần các công việc trọng tâm sang Giang Thành, con cũng có ý định chuyển đến Bắc Kinh. Vệ Lai Bách Đa dự định sẽ mở 15 cửa hàng mới tại đó trong năm nay và dự định sẽ mở tổng cộng 35 cửa hàng. Ngoại trừ siêu thị, con và công nghiệp Bách Đa còn dự tính sẽ hợp tác về hình thức kinh doanh khác trong năm tới."

Anh ở Giang Thành nửa năm, nửa năm còn lại cô tới chỗ anh.

Nghe được dự định của con gái, Vệ Hoa Thiên cũng yên tâm phần nào.

Hiện giờ ông cũng hiểu rõ: "Tại sao lúc đó con lại muốn chuyển nhượng 10% cổ phần cho Triệu Liên Thần?"

Vệ Lai chỉ cười, việc chuyển nhượng cổ phần lần đó là bất đắc dĩ. Chuyện đã qua cho nên cô cũng không muốn nhắc lại nữa, cũng không muốn ba cô vì những chuyện này mà lo lắng.

Ngay từ khi bắt đầu hợp tác vói Bách Đa, cô đã lên kế hoạch chuyển giao một số công việc sang khu vực Hoa Bắc. Vậy nên khi Triệu Liên Thần đột nhiên đến tận nhà tìm cô mà anh không hề có chút quan tâm nào khiến cô cảm thấy có chút suy sụp.

Giống như một quả bóng căng bỗng nhiên bị chọc thủng, mất hết sức lực.

Trong khoảng thời gian này, trước khi đi ngủ cô sẽ ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh đêm đe bình tĩnh lại, sự yên tĩnh sẽ khiến cô lý trí hơn, anh cũng đang chuyển rời trọng tâm công tác, nhưng anh cũng chưa từng nói với cô về những khó khăn mà anh gặp phải.

"Bao giờ con về?" Vệ Hoa Thiên hỏi con gái.

Vệ Lai tỉnh táo lại: "Còn chưa nắm rõ được, bên úc đã ra đề nghị một chuyến bay thẳng đến Châu u."

Khi cô đang trò chuyện thì mẹ cô gọi điện đến, bà hỏi xem mấy giờ cô lên đường.

"Con đang trên đường rồi."

"Sớm vậy sao?"

"Vâng, con sợ tắc đường."

Trình Mẫn Chi biết chồng cũ đang đưa con gái ra sân bay cho nên bà chỉ hỏi thăm thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

"Lai Lai, Hạ Vạn Trình đang theo đuổi mẹ con sao?"

Vệ Lai đang cầm điện thoại chơi, đột nhiên quay sang nhìn ông: "Ba biết rồi à?"

"ừ." Vệ Hoa Thiên kể cho con gái nghe chuyện ngày hôm qua ông nhìn thấy ở bãi đậu xe.

Vệ Lai gật đầu: "Chủ tịch Hạ đối xử với mẹ con rất tốt, năm nay còn cùng nhau đón giao thừa."

"Khá tốt."

Vệ Lai không biết nên trả lời ông thế nào.

Bầu không khí trong xe rời vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Vệ Hoa Thiên mói nói với con gái: "Ông nội và bà nội rất nhớ mẹ con, sợ rằng bà ấy chỉ đón năm mói có một mình. Khi nào về thăm ông bà thì nói cho ông bà nghe nhé."

"Vâng ạ."

Sau đó cô và ba đều không nhắc đến mẹ nữa, hai ba con cũng không có ai lên tiếng.

Lúc chia tay tại sân bay, Vệ Hoa Thiên ôm con gái vào lòng.

Trong cuộc hôn nhân lúc trước, ông cảm thấy rất hổ thẹn vói Trình Mẫn Chi và con gái.

Sau khi nhìn ba rời đi, Vệ Lai đi đến khu nghỉ ngoi, đợi Dư Hữu Niên và trợ lý đến để cùng nhau ký gửi hẩnh lý.

Trong thời gian Tết Nguyên Đán, cô không có thời gian cũng như tâm trạng để đọc tin nhắn của nhóm chị em cây khế. Co bật chế độ không làm phiền cho nên ngoài lúc họ tag ra thì cô cũng không để ý.

Câu thường thấy nhất là: [Cục cưng, cậu đang ở đâu?]

Bây giờ các cô ấy đang trò chuyện trên trời dưới biên.

Kiều Tư Điền: [Chồng tớ cõng tớ suốt một ngày, rồi than rằng vai mình như sắp gãy đến nơi. Vườn trái cây năm nay không tồi, ai muốn ăn không tớ sẽ lấy một phần gửi qua cho.]

n Nhạc: [Tớ ở bên này chụp được rất nhiều cảnh trời sao, không còn thấy hứng thú nữa rồi, ngày kia sẽ đến trạm tiếp theo, quà của cậu tớ không cần đâu, để lại cho bạn yêu đi, cậu ấy thích ăn mấy món này nhất.]

Kiều Tư Điền: [Cậu ấy mất tích trong Tết Nguyên Đán rồi.]

Vệ Lai trả lời: [Cậu muốn gửi cho tớ cái gì?]

Cô không muốn lướt lên xem lại cho nên hỏi luôn.

Kiều Tư Điền: [Cậu đi đâu vậy? Tớ không hề nhận được bất kỳ tin nhắn trả lời nào cả!]

n Nhạc: [Mau nói cho tớ biết, có phải cậu bận sinh bé con với giám đốc Châu không?] Đính kèm là một gói biểu tượng cảm xúc (không đơn giản).

Vệ Lai: "..."



[Ngày nào tớ cũng phải thị sát cửa hàng, có giám đốc điều hành cấp cao của Bách Đa tới, mệt đến nỗi không muốn nhìn vào điện thoại.]

Kiều Tư Điền tò mò: [Giám đốc Châu không đến Giang Thành? Trước kia chẳng phải luôn đến đón năm mới với cậu sao?]

Vệ Lai: [Anh ấy có đến, đến vào đêm giao thừa năm nay rồi cùng đón giao thừa với tớ.]

Lại bị cô khoe khoang tình cảm.

Kiều Tư Điền: [Mấy năm nay cậu không đến nhà giám đốc Châu ăn tết, người nhà họ không giận sao?]

Vệ Lai cũng không rõ, cô cũng không định hỏi: [Trước khi ket hôn, anh ấy đã hưa sẽ không để xảy ra mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, anh ấy bảo để cho anh ấy giải quyết.]

Kiều Tư Điền quyết định không tò mò nữa, vừa mới hỏi đã bị cô khoe khoang tình cảm rồi.

Cô ấy ngắt lời: [Tớ đang ở vườn anh đào, có cần tớ gửi cho cậu một ít không? Đều là tự tay tớ hái đó.]

Vệ Lai chụp lại thông báo chuyến bay gửi cho cô ấy: [Vậy thì đền khi tớ nhận được thì no đã hỏng mất rồi, hiện giờ cậu đang ở đâu? Tớ ở úc khoảng một tuần rồi qua tìm cậu.]

n Nhạc ngay lập tức quyết định địa điểm tiếp theo sẽ đi đến Uc. Mấy ngày nay đi trượt tuyết với chụp dải ngân hà khiến cô ấy muốn cóng đến nơi rồi, cho nên đi lướt sóng và ăn anh đào sẽ thoải mái hơn.

[Giám đốc Châu của cậu có đi cùng cậu không?]

Vệ Lai: [Không đi, anh ấỵ đang đi công tác rồi.]

Trên điện thoại hiển thị rõ thời gian, cô cúi đầu xem đồng hồ, lúc này có lẽ anh đã đến Bắc Kinh từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.

Vệ Lai nhìn chằm chằm vào đồng hồ vài giây, có lẽ nhìn thấy dải ngân hà vào ban ngày cũng không dáng kinh ngạc bằng ban đêm.

"Vệ Lai?"

Một giọng nói không quá quen thuộc vang lên, Vệ Lai đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Đã lâu không gặp, chúc mừng năm mói."

Lục An đặt hành lý của mình lên trên ghế, cách cô một ghế.

"Vừa rồi tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, cô định bay sang đâu?"

Anh ta không dám đoán lung tung.

"Tôi đi công tác, đang đợi đồng nghiệp tói." Vệ Lai trả lời tin nhắn ở trong nhóm rồi cất điện thoại sang một bên, hỏi: "Còn anh thì sao?"

Lục An cười nói: "Cũng giống như cô, cuộc sống vẩt vả mà." Anh ta đi cong tác ở Luân Đôn, dự án tiếp theo có vấn đề nên cần anh ta qua đó phối hợp.

Mấy ngày nay anh ta không liên lạc vói Châu Túc Tấn, cũng không biết rõ tình hình của hai vợ chồng nhà người ta cho nên cũng không nhắc đến Châu Túc Tan.

"Tết này có tụ tập với hội Triệu Nhất Hàm không?"

Vệ Lai: "Năm ngoái đã ăn com vói nhau rồi."

Lục An gật đầu: "Tôi thì đã lâu rồi không gặp." Nói xong anh ta còn suy nghĩ một chút: "Gần một năm rồi, hiện giờ cô ấy còn làm ở công ty ban đầu khong?" 

"Ừ, từ khi tốt nghiệp đến bây giờ vẫn chưa từng đổi công ty." 

"Vẫn sống tốt với anh rể của cô phải không?" 

"Hai người họ rất tốt." Anh rể là người chồng mẫu mực, rất quan tâm che chở chị gái cô.

Vệ Lai cứ có cảm giác không đúng, cô nhìn chằm chằm vào anh ta.

Lục An bị nhìn có chút chột dạ, cười nói: "Ánh mắt này của cô với Châu Túc Tấn giống nhau như đúc.

Vệ Lai cũng cười nói: "Anh muốn nói sang chuyện khác?"

"Có muốn uống chút nước không?" Cô lấy từ trong túi ra một chai nước có ga đưa cho anh ta.

Lục An nhận lấy nước nói: "Cảm on."

Đối vói bí mật kia, hai người đều ngầm hiểu mà không nói ra.

Hai người họ không nói đến chuyện của Triệu Nhất Hàm nữa, cô cũng không hỏi tại sao anh ta lại có mặt ở Giang Thành vào dịp Tết như thế này, chỉ một lúc hai người đã bắt đầu nói đến chuyện phiếu giảm giá vào Tết Nguyên Đán của siêu thị Vệ Lai.

Chuyến bay của Lục An xuất phát sớm hơn của cô, trò chuyện chưa đầy hai mươi phút thì anh ta đã phải đến xếp hàng kiểm tra an ninh.

Vệ Lai nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta thì có chút xúc động.

Chờ thêm một lúc thì cuối cùng Dư Hữu Niên và trợ lý cũng đến.

Từ lúc kiểm tra an ninh đến khi lên máy bay trông trợ lý có vẻ rất vui vẻ.

"Có chuyện gì vui sao?" Vệ Lai cười hỏi.

Trợ Lý: "... Tôi vừa nghĩ đến chuyện có thể đi ra nước ngoài một tháng, còn có thể đi ngang qua mấy nước thì rất hưng phấn."

Vệ Lai cũng không nghi ngờ anh ta: "Tôi ngủ một lát."

Nói rồi cô nâng vách ngăn ở giữa lên rồi đeo bịt mắt vào.

Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh, lần đầu tiên là cô và Châu Túc Tấn nhìn nhau trong bữa tối của Hạ Vạn Trình, anh đã mời cô ngồi bên cạnh anh.

Lần đầu tiên cô kéo áo anh, làm nũng với anh.

Việc anh xuất hiên trước Giang Ngạn Vân Thần vào đầu năm mới để làm cô bất ngờ.

Mí mắt cô càng lúc càng nặng, trước khi ngủ, cô chỉ còn nhớ rằng Kiều Tư Điền nói sẽ đến sân bay đón cô.

Máy bay hạ cánh xuống Melbourne lúc 9 giờ 30 theo giờ địa phương. Kiều Tư Điền chậm rãi đi bộ đến sảnh.

Sẽ mất một lúc để lấy hành lý và ra khỏi hải quan.

[Cục cưng, tớ đến rồi nè.] Kiều Tư Điền chụp ảnh cho Vệ Lai xem: [Hôm nay tớ mặc bộ váy này, đừng có nhận nhầm người nha.]

Sau khi gửi tin nhắn, cô ấy ngẩng đầu lên thì phát hiện một bóng người cao ráo, đang đứng chéo so với cô ấy. Kiều Tư Điền đi về phía trước để xác định bản thân không nhìn nhầm người, bóng lưng và khí chất cỡ này, quả thực không có người thứ hai.

"Giám đốc Châu?"

Châu Túc Tấn rõ ràng hơi khựng lại, khả năng gặp được người quen ở sân bay nước ngoài là vô cùng thấp.

Anh gật đầu hỏi: "Đến đón Vệ Lai?"

Kiều Tư Điền gật đầu cười nói: "ừ, đi đón cục cưng Vệ Lai của chúng ta thôi."

Có vẻ như anh cố tình đến để tạo bất ngờ cho Vệ Lai.

Cô ấy sẽ không làm bóng đèn đâu: "Giám đốc Châu, tôi có chuyện phải đi trước, khi nào rảnh cùng nhau ăn một bữa nha."

Châu Túc Tấn nói: "Lát nữa làm phiền cô đưa Vệ Lai về khách sạn giúp tôi, tôi còn có chuyện phải làm."

Đây là lần thứ hai Kiều Tư Điền nói chuyện với anh, cô ấy cảm thấy con người này làm chuyện gì cũng đều tính toán rõ ràng, anh muốn đến đây để tạo bất ngờ cho Vệ Lai thì làm gì còn chuyện khác, chẳng qua là không muốn cô ấy đi uổng công một chuyến mà thôi.

Cô ấy nửa đùa nửa thật nói: "Không có chuyện gì quan trọng bằng cục cưng Vệ Lai của chúng ta hết, nếu có chuyện thì anh có thể gạt nó sang một bên trước. Tôi về trước, qua hai ngày nữa lại đến tìm hai người chơi sau."

Cô ấy vẫy tay, chưa đợi Châu Túc Tấn nói tiếp thì đã nhanh chóng đi trước.

[Cục cưng, cậu sắp ra đến nơi chưa?]

[Sắp rồi.]

[Có một bất ngờ siêu to khổng lồ đang chờ cậu đấy.]

Đột nhiên Vệ Lai lại có chút chờ mong. Chuyện có thề để cho Kiều Tư Điền gọi là bất ngờ không nhiều lắm.

Mười lăm phút đã trôi qua, từng giây một đang trôi đi.

Châu Túc Tấn cứ đứng nhìn về phía lối ra cho đến khi bóng dáng ấy xuất hiện.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở Vệ Lai chợt cứng đờ, cô nhìn anh, cảm giác mũi mình có hơi nghẹn, mọi tủi thân trước đó như bị thứ gì đó cuốn đi, những âm thanh ồn ào xung quanh cô cũng giống như có ma thuật mà biến mất, dòng người qua lại nhưng cô cũng không hề nhìn thấy ai khác ngoài anh.

Trợ lý khẽ lay cánh tay cô: "Giám đốc Vệ?"

Vệ Lai đẩy vali trong tay cho trợ lý, rồi lao về phía Châu Túc Tấn.

Châu Túc Tấn cũng dang tay đón lấy cô, ôm chặt cô vào lòng.

Cô dẫm lên chân anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào hõm cổ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play