Vệ Lai đối diện với anh một lát, sự rung động trong lòng khiến cô vô thức rời mắt nhìn ra ngoài cửa so, cảm thấy bất lực với chính mình, sau đó lại nhìn anh như không có chuyện gì xảy ra.
Hai chiếc khuy măng sét bị cô nắm chặt trong tay.
Châu Túc Tấn nhìn cô: "Muốn nói gì với anh sao?"
Vệ Lai: "Vậy anh không được ăn ý với người khác như vậy nữa."
Cô nói vậy chỉ để anh hiểu tâm trạng của cô lúc này, ai ngờ lại nghe thấy tiếng "ừm" của anh. Một chữ đơn giản và dứt khoát, khiến cô không biết trả lời ra sao.
Về đến căn nhà ở Giang An Vân Thần, bên mép ghé sofa xuất hiện một bó hoa hồng lớn. Châu Túc Tấn cởi áo vest được một nửa, Vệ Lai liền ôm chặt lấy anh, dựa vào ngực anh.
Anh đã hình thành thói quen, chỉ cần cô dựa vào mình, bất cứ lúc nào cũng sẽ vòng tay ra ôm.
Môt tay ôm cô, tay còn lại cố gắng cởi áo vest xuống.
Vệ Lai không hôn anh, cũng không chờ đợi nụ hôn từ anh, chỉ yên lặng ở trong vòng tay anh.
Châu Túc Tấn không cách nào treo áo lên tủ ngoài hành lang, bèn tiện tay ném nó sang bên cạnh.
Lòng bàn tay anh vuốt v.e lưng cô: "Có muốn xem quà không? Hay là đợi một lát nữa?"
Trong mắt Vệ Lai không giấu nổi niềm vui: "Không phải tặng hoa rồi sao, còn mua quà khác cho em?"
"Hoa không xem là quà." Anh hỏi lại, "Bây giờ muốn xem không?" ---ĐỌC FULL TẠI ---
"Xem." Vệ Lai rời khỏi vòng tay anh.
Châu Túc Tấn mở một chiếc vali ra, món quà anh tặng không đóng gói cầu kỳ, từ trong túi chống bụi lẩy ra một chiếc họp đồng hồ.
Là một chiếc đồng hồ automatic dành cho nữ, đính đầy kim cương, vô cùng tinh xảo. Mặt trong có thiết kế mặt trăng và ngôi sao, kết hợp với dây đeo màu trắng, trang nhã lại mang theo cá tính riêng.
"Phù hợp vói khí chất của em, nên anh đã mua
Vệ Lai không nhận ra hãng này, nhưng vừa nhìn đã biết không hề rẻ, "Không phải ánh đã tặng cho em một chiếc đồng hồ kim cương sao?"
Châu Túc Tấn nói: "Chiếc đồng hồ kim cương đó không phải anh mua, là quà cưới ông ngoại tặng cho anh."
Vệ Lai hiểu ý của anh, chiếc đồng hồ màu trắng này do anh đích thân lựa chọn, mới xem như món quà anh tặng cho cô.
Cô đưa tay ra, nhờ anh đeo nó lên cho mình.
Cô đột nhiên cũng muốn tặng cho anh một chiếc đồng hồ, nhưng lo lắng anh sẽ để ý.
Cuối cùng, ngập ngừng không nói ra.
"Có gì muốn nói sao?" Châu Túc Tấn nhìn ra sự do dự của cô.
Vệ Lai đối diện vói đôi mắt bình tĩnh của anh, "Em muốn tặng cho anh một chiếc đồng hồ, anh có bận tâm khống?"
Câu trả lời của Châu Túc Tấn từ trước đến nay đều rất thẳng thắn, anh không hỏi tại sao phải bận tâm mà nói: 'Không bận tâm." Sau đó lại hỏi: "Bây giờ em có tiền sao?"
Anh đang nghiêm túc hỏi cô, chứ không phải nói đùa.
Vệ Lai cười: "Đủ tiền để mua cho anh một chiếc đồng hồ, cuối năm em nhận được chút cổ tức."
Châu Túc Tấn đóng vali lại, kéo khoá rồi đặt bên cạnh ghế sofa, "Khi nào định đi mua? Anh sẽ dành thời gian tới."
Chọn ngày không bằng gặp ngày, Vệ Lai quyết định: "Bây giờ. Quà Valentine em tặng anh."
Àn xong bữa tối, hai người mặc áo khoác rồi đi ra ngoài/
Chiếc Bentley rời khỏi tầng hầm của Giang An Vân Thần, chú Diem hỏi họ đi đâu.
Châu Túc Tấn nhìn cô, Vệ Lai đột nhiên có phần do dự, chọn cùng một thương hiệu sao? Nhưng nếu đổi sang thương hiệu khác, đẳng cấp sẽ thấp đi đôi chút.
Cô chưa bao giờ do dự phiền lòng như lúc này.
Chú Diêm lái xe rất chậm, đợi quyết định của họ.
Châu Túc Tấn trực tiếp ra lệnh đến cửa hàng đồng hồ cao cấp nào, chú Diêm từng đến đó một lần, năm ngoái Châu Túc Tấn và Lục An tới mua đồng hồ, ông lái xe theo sau.
Nói xong, Châu Túc Tấn hạ tấm ngăn ở giữa xuống, quay đầu nói với Vệ Lai: "Chiec đồng hồ ban nãy tặng em, cũng là thương hiệu này. Nếu anh bận tâm, sẽ không mua cùng một thương hiệu, cũng sẽ không giữ chiếc đồng hồ đó trong tủ."
Nhắc đến chiếc đồng hồ kia, Vệ Lai luôn cảm thấy mình mắc nợ anh.
"Vệ Lai." Châu Túc Tấn một lần nữa bày tỏ thái độ: "Chuyện đó đã qua, đừng coi đó là gánh nặng tâm lý."
Trong xe im lặng hồi lâu.
Anh chưa bao giờ hối hận về bất kỳ quyết định nào của mình, ngoại trừ lần đó.
"Xin lỗi em, hôm đó anh không nên bộc lộ cảm xúc của bản thân mình, bảo em không được làm nũng."
Vệ Lai đặt tay mình vào tay anh, cô thích cảm giác đầu ngón tay mình được bao bọc trong lòng bàn tay anh, mang lại cảm giác an toàn chưa từng có.
Cô lắc đầu, “Không sao, em hiểu mà."
Châu Túc Tấn: "Chiếc đồng hồ đó, sau này có lẽ anh sẽ đeo lại."
Nói xong, anh siết nhẹ đầu ngón tay cô.
Vệ Lai đột nhiên nhổm người dậy, chống khuỷu tay lên bệ tỳ tay ở giữa, hôn ĩên mối ánh.
Nếu biết trước anh không bận tâm, cô đã đến cửa hàng trước để xem chiếc đồng hồ nào phù hợp với anh.
Tối nay quản lý cửa hàng cũng có mặt, một lần nữa gặp lại, khó tránh khỏi ngại ngùng và khó xử.
Lúc đó để bán được chiếc dồng hồ, cô ấy và người phụ trách khu vực đều không nói ra sự thật, ai ngờ Cháu Túc Tấn và Vệ Lai lại trở thành vợ chồng. Chương nham Tân còn cố tình đến để kiểm tra thông tin về chiếc đồng hồ kia, lúc đó cô ấy không có mặt, khi biết được chuyện này thì đã muộn.
"Chào giám đốc Châu."
Quản lý cửa hàng nhìn sang Vệ Lai.
Vệ Lai mỉm cười, "Em đến mua đồng hồ cho ông xã."
Quản lý cửa hàng: " "
Cô ấy nhanh chóng nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Mời hai người lên lau."
Thầm nghĩ, tất cả những chiếc đồng hồ cao cấp trong cửa hàng Châu Túc Tấn đều đã xem qua một lượt, nhưng không có chiếc nào lọt vào mắt anh, bây giờ quay lại liệu có thể chọn được không?
Đến phòng VIP, Châu Túc Tấn bảo Vệ Lai chọn.
Suốt quá trình, Vệ Lai đều không hỏi ý kiến của anh, đầu tiên chọn ra ba chiếc từ rất nhiều đồng hồ, sau đó bảo anh thử từng chiếc một, cuối cùng chọn một chiếc đồng hồ automatic màu đen, khiêm tốn mà sang trọng.
"Chiếc này." Cô nói với quản lý cửa hàng.
Đây là chiếc đồng hồ đắt nhất trong cửa hàng, không có sẵn.
Nếu dùng VIP của Vệ Lai để xếp hàng, có lẽ sẽ xếp hàng đến lúc cô quên mất là mình đã đặt chiếc đồng hồ này.
Vệ Lai đeo chiếc đồng hồ vào cổ tay trái của mình, cạnh chiếc đồng hồ anh tặng cô, một đen một trắng, mặc dù thiết kế không tương đồng nhưng lại vô cùng hợp nhau.
"Dùng VIP của ông xã tôi, sẽ phải xếp hàng mất bao lâu?"
Quản lý cửa hàng: "...Ít nhất là ba năm. Chiếc đồng hồ này được làm thủ công từ những bậc thầy hàng đầu." Dù sao cho đến nay, cô ấy vẫn chưa nghe nói có vị khách nào sẵn sàng xếp hàng ba năm để mua được một chiếc đồng hồ.
Vệ Lai quyết định: "Vậy thì xếp hàng đợi."
Cô quay đầu hỏi Châu Túc Tấn, "Anh có cảm thấy quá lâu không?" ---ĐỌC FULL TẠI ---
Châu Túc Tấn: "Không sao."
Ra khỏi cửa hàng đồng hồ, Vệ Lai cảm thấy Valentine năm nay hết sức trọn vẹn.
Điều duy nhất không trọn vẹn là phải xếp hàng đợi ba năm, thậm chí là lâu hon.
Ba năm sau, có lẽ họ vẫn ở bên nhau.
Đã từng xếp hàng đợi bảy tháng, đến khi nhận được chiếc dồng hồ thì mọi việc đã thay đổi, lần này thời gian lâu hon gấp năm lần, càng nghĩ càng thay bất an.
Một khi chuyện xấu đã xảy ra, rất dễ để lại di chứng.
Cô cứ bất giác nghĩ đến con số ba năm và bảy tháng.
Lên giường, hai con số này lại hiện lên trong đầu.
Lúc Châu Túc Tấn hôn cô, phát hiện cô đang thất thần.
Anh không tiếp tục hôn sâu, chỉ chạm nhẹ vào môi cô, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Lai: "Anh nói xem, ba năm sau chúng ta còn ở bên nhau không?"
Châu Túc Tấn bật đèn, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh sẽ không ly hôn, anh không biết em thế nào.'
Vệ Lai hôn lên môi anh, giọng nói rất nhẹ: "Em cũng sẽ không, em muốn ở bên anh cả đời."
Châu Túc Tấn nhìn cô hồi lâu, sau đó chiếm lấy môi cô, hôn thật sâu.
Trong lúc hôn, anh thuận tay gõ tay của cô ra khỏi cổ mình.
Nụ hôn của anh di chuyển xuống bên dưới.
Hoi thở mát lạnh của anh di chuyển theo nụ hôn, lan xuống dưới, rời khỏi chóp mũi cô.
Vệ Lai còn chưa kịp phản ứng, bắp chân đã cong lên.
Cô vô thức muốn tắt đèn, nhưng trước khi tay chạm vào công tắc, Châu Túc Tấn đã vùi đầu hôn cô.
Bụng Vệ Lai đột nhiên co rút, đầu lưỡi của anh dịu dàng hon bao giờ hết, hạ gục cô trong nháy mắt.
Châu Túc Tấn hôn cô lần nữa, rồi ngẩng đầu lên.
Sau khi đứng dậy, anh ôm cô vào lòng: "Bây giờ còn lo lắng đến chuyện ba năm nữa chúng ta còn ở bên nhau không?"
Vệ Lai nghĩ đến cảnh thân mật vừa rồi, trái tim loạn nhịp, không nhìn anh mà khẽ lắc đầu.
Đêm hôm đó, cô ngủ một giấc sâu đến sáng.
Lúc tĩnh lại, Vệ Lai nằm trên giường nghĩ ngoi một lát.
Châu Túc Tấn đã quen dậy sớm, cho dù đêm qua anh ngủ rất muộn.
Vệ Lai đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài phòng khách, anh không có ở nhà.
[Ông xã, đến công ty rồi sao?]
Châu Túc Tấn: [Ừm, vừa xuống tầng. Anh để lại giấy note trên bàn ăn, em chưa thấy?]
Vệ Lai bước nhanh tới, cầm tờ giấy đặt dưới chìa khoá xe Cullinan lên:
Xe của em dưới hầm. Anh đến công ty trước.
---- Châu Túc Tấn
Ngẫm nghĩ một chút, với tính cách của anh, sẽ không để lại lời ngọt ngào nào cho cô.
Vệ Lai đọc tin nhắn của anh lần nữa, bắt được trọng điểm, anh yẫn đang ở dưới hầm, bèn gọi điện cho anh: "Ông xã, anh vẫn chưa đi phải không?"
Châu Túc Tấn vừa đóng cửa xe lại, "Muốn đi làm cùng anh?”
"Ừm."
"Em ăn sáng trước đi, không cần vội, anh ở trong xe đợi em."
Vệ Lai vội vàng ăn vài miếng, lo lắng một lúc nữa sẽ đói nên bỏ chiếc sandwich và hộp sữa vào túi, cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
Chú Diêm đậu xe ở vị trí gần thang máy nhất, cô đi vài bước là lên được xe. Hôm nay Châu Túc Tấn vẫn mặc áo so mi quần âu đen, dáng vẻ chỉnh tề, chiếc áo vest được đặt trên hộp tựa tay ở giữa.
Áo so mi cài kín cúc, trên cổ còn có vết hickey của cô.
Hôm qua lúc đang mú/t, động tác của anh như muốn ngăn cô lại, nhưng lại không gạt cô ra, vì thế không vô tình để lại một vết.
Châu Túc Tấn bảo chú Diêm đưa Vệ Lai đến văn phòng trước, sau đó đến chi nhánh của Khôn Thần.
Anh nhìn túi bánh của cô, "Bữa sáng sao?"
Chắc chắn không giấu được anh, bởi vì mùi thơm nồng nàn của chiếc sandwich.
"Ừm, em mang đến văn phòng ăn." Vệ Lai giải thích, "Bây giờ chưa đói."
Châu Túc Tấn: "Ăn đi, để nguội sẽ không ngon."
"Công ty có lò vi sóng, lúc ăn em hâm lại là được." Vệ Lai còn nhớ rõ, trước đây cô để vài gói snack Lạc Mông trên xe đã khiến anh nhìn cô vài lần, chứ đừng nói đến chuyện ăn trên xe của anh.
"Anh không thích người khác ăn trên xe của anh, phải không?"
"ừm." Châu Túc Tấn đang kiểm tra email, không ngẩng đầu lên, nói: "Em là ngoại lệ."
Được anh nuông chiều vô điều kiện, ăn hay không ăn cũng không còn quan trọng.
Có câu nói này của anh là đủ rồi.
Buổi sáng muốn đi làm cùng anh, là có chuyện cần hỏi.
Châu Túc Tấn bảo cô trực tiếp nói, không ảnh hưởng đến việc anh trả lời email.
Vệ Lai chuẩn bị xong câu từ mới lên tiếng: "Nếu đột nhiên anh biết được ban quản lý của tập đoàn Khôn Thần có người do đối thủ cạnh tranh gài vào, nhưng lại không biết là ai, anh sẽ làm thế nào?"
Châu Túc Tấn không trả lời, hỏi ngược: "Phúc Mãn Viên gài người vào siêu thị của em?"
"ừm."
Vệ Lai đột nhiên muốn có một người cộng sự như anh, không cần nói nhiều cũng biết cô đang gặp phải phiền phức gì.
Đại khái là cách giao tiếp hiệu quả nhất từ trước tói nay.
Châu Túc Tấn tiếp tục: "Khôn Thần không chỉ có một đối thủ cạnh tranh gài người vào."
Vệ Lai: "..."
Cô nhìn anh, anh đang trả lời email, dáng vẻ bình tĩnh như đang nói về chuyện của công ty khác.
"Đây là chuyện không thể tránh khỏi." Nói đến đây, Châu Tuc Tấn mói nhìn cô, "Chỉ cần em không cho bọn họ co hội đưa ra quyết định lớn, bọn họ sẽ không thể gây ra bao nhiêu phiền phức.
Vệ Lai gật đầu, cho nên cô phải có năng lực độc lập và quyết đoán, bình tĩnh chịu đựng những thất bại khi đưa ra quyết định, giống như anh.
"Còn nhớ kinh nghiệm hôm qua anh nói vói em không?"
Vệ Lai cười: "Sao có thể quên được."
Châu Túc Tấn: "Đối thủ cạnh tranh của Khôn Thần quá nhiều, đến từ khắp noi trên thế giói, anh không thể kiểm soát hết. Nhưng em thì khác, em có thể xác định mục tiêu là Phúc Mãn Viên."
Cô thông minh như vậy, không cần anh nhiều lời.
Cuối cùng, anh bổ sung một câu: "Quyền lực của anh, em có thể dựa dẫm bất cứ lúc nào."
Vệ Lai hiện tại không còn giả vờ khách sáo vói anh, lúc cần thiết, đưong nhiên cô sẽ dùng tới.
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, cảm giác chưa nói được bao câu, chú Diêm đã đậu xe vào vị trí quen thuộc.
Vệ Lai nhìn anh một lúc rồi mói xuống xe, Châu Túc Tấn sao có thể không nhận ra ý đồ của cô, anh đặt máy tính bảng lên tay vịn, mở cửa đi xuống.
Vệ Lai đi tói chỗ anh, anh gio tay ra ôm cô.
Cô làm nũng: "Tối nay em muốn gặp anh sớm."
Châu Túc Tấn dỗ dành: "Anh không đi đâu, chỉ ở trong xe, muốn tìm anh thì xuống lầu là được."
Vệ Lai sửng sốt, "Anh không tới công ty?"
Châu Túc Tấn đáp: "Đó chỉ là văn phòng tạm thời, làm việc trong xe cũng như thế. Buổi trưa không ăn vói em được, anh có hẹn vói người khác."
Vệ Lai sao nõ để anh ngồi trên xe lâu như thế, mặc dù trong xe rộng rãi thoải mái, nhưng không thể so vói tiện nghi trong văn phòng.
"Em rất bận, không có thời gian xuống lầu, anh đến công tỵ đi, buổi tối đến đón em sớm là được."
Châu Túc Tấn gật đầu, dặn cô mau lên lầu ăn sáng.
Vệ Lai vẫy tay, nhìn chiếc Bentley rời đi rồi mới lên trèn.
Vừa tới văn phòng đã bận rộn đủ việc, cô vừa ăn sáng vừa đọc báo cáo công việc hôm qua.
Mói đọc được hai dòng, điện thoại cô reo lên, cô không lưu số nhưng mói nói chuyện vài ngày trước nên vẫn còn ấn tượng, là điện thoại của người quản lý cũ.
Người quản lý cũ không ngờ cô sẽ giữ lời, mọi chuyện xí xoá.
Ban đầu làm vậy là bởi anh ta cần tiền gấp, nên mói đi ngược vói lưong tâm, "Phải rồi giám đốc Vệ, cô nên cẩn thận vói cháu gái của đối phương hơn, mọi chuyện đều là chủ ý của cô ta."
Thì ra Mục Địch cũng có liên quan.
"Cảm ơn."
"Thay tôi gửi lời xin lỗi đến giám đốc Trình."
Vừa cúp máy, Đường Chi gõ cửa: "Biết là cậu chưa ăn nên tớ đạc biệt mua thêm một ít." Cô ấy chia sủi cảo hấp cho Vệ Lai.
Đã lâu Vệ Lai không ăn sủi cảo hấp của nhà hàng này, trước đây lúc đi làm, Đường Chi thường mua cho cô.
"Mười giờ hôm nay có cuộc họp sao?"
Vệ Lai gật đầu, "Buổi thảo luận hôm qua không có kết quả, hôm nay tiếp tục."
Đường Chi: "Tớ vẫn kiên định với ý kiến của mình.'
Về vấn đề siêu thị nên thành lập cho mình đường dây vận chuyển riêng hay là hợp tác chiến lược với công ty chiến lược bên ngoài, có hai luồng ý kiến xảy ra.
Đúng chín giờ năm mươi, mọi người đều có mặt.
Vệ Lai yêu cầu họ phát biểu ý kiến, sau một đêm bình tĩnh, bọn họ vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu của mình.
Trần Kì gợi ý, siêu thị nên xây dựng đường dây vận chuyển của riêng mình, giai đoạn đầu chắc chắn tổn thất, nhưng giai đoạn sau sẽ có khả năng cạnh tranh cốt lõi. Có đội ngũ vận chuyển riêng, quyền lên tiếng nằm trong tay, hơn nữa thuận tiện quản lý, bảo đảm trải nghiệm mua sắm "phục vụ tận nhà".
Đường Chi không tán đồng, tự xây dựng đường dây vận chuyển quá tốn kém, việc thua lỗ ban đầu sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công ty. Siêu thị Vệ Lai vốn dĩ chỉ hoạt động trong khu vực địa phương, đều là cửa hàng cộng đồng, ít nhất là trong mười năm tới, họ sẽ tập trung vào mua sắm trưc tiếp. Hơn nữa mười năm sau, không ai có thể đảm bảo về ngành vận chuyển.
Đến lúc đó, cái gọi là khả năng cạnh tranh cốt lõi có thể trở nên vô dụng.
Hai người tranh chấp không dừng.
Dư Hữu Niên: "Có đội ngũ vận chuyển riêng, quả thực đảm bảo được trải nghiệm mua sắm tốt hơn. Nhưng chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền đầu tư như thế? Y kiến của Đường Chi, chúng ta có thể cân nhắc."
Lúc này, điện thoại của Vệ Lai vang lên, là cuộc gọi bên phía tài vụ.
"Mọi người tiếp tục đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại." Cô cầm điện thoại ra ngoài, đóng cửa phòng họp lại.
Giám đốc tài vụ cho biết, tổn thất đã tính toán xong và gửi đến email của cô, thông tin chi tiết đính kèm phía sau.
"Được, vất vả rồi."
Vệ Lai cúp máy, đăng nhập vào email kiểm tra, đây là toàn bộ tổn thất Lỗ Mãn Ưc gây ra cho siêu thị của cô, cô gửi thẳng cho Mục Địch.
Đúng như cô suy tính, chưa đến hai phút, Mục Địch gọi điện tới.
Vệ Lai nhấc máy, không đợi Mục Địch lên tiếng, cô đã nói: "Không nhầm đâu, chính là gửi cho cô."
Mục Địch khó hiểu, nhưng có dự cảm không lành: "Gửi cho tôi là có ý gì?"
"Số tiền trên đều là tổn thất mà chú cô gây ra cho tôi, tôi không cần bồi thường. Yêu cầu của tôi không cao, cô khiến cho ông ta tổn thất gấp đôi, chuyện này xem như xoá sạch."
Mục Địch cảm thấy buồn cười: "Vệ Lai, cô có biết mình đang nói gì không?"
"Châu Túc Tấn muốn thu mua Tân Minh, trong lòng cô biết rõ gia đình của mình bị liên luỵ như thế nào, tổn thấp đến cả tỷ, nói không chừng gia tộc từ nay về sau sẽ xuống dốc. về cơ bản, quay lại danh sách những người giàu có nhất Giang Thành là không thể. Chi cần cô đích thân khiến cho Phúc Mãn Viên tổn thất, tôi sẽ bảo Châu Túc Tấn xem xét bỏ qua gia đình cô. Mối giao dịch hời như vậy, cô cầu còn chưa chắc có được. Tôi đang cho cô cơ hội, cô tự mình xem nên làm thế nào."
Vệ Lai đặc biệt nhấn mạnh: "Nhất định phải tự tay động thủ. Cô muốn động tay động chân ở Phúc Mãn Viên, chú của cô chắc chắn sẽ không để ý."
Mục Địch gần như nghiến chặt răng: "Vệ Lai, cô đừng có quá đáng."
"Ai quá đáng, người đó biết rõ nhất." Vệ Lai nhìn đồng hồ, "Cho cô nửa tiếng để suy nghĩ. Nếu đúng mười giờ năm mươi cô không trả lời, tôi sẽ coi như cô từ bỏ."