Châu Túc Tấn cúp máy, bát mì hải sản đã nguội. Đây là bát mì trường thọ được làm riêng cho ngày sinh nhật của anh, anh mang về phòng bao, nhờ người hâm nóng lại.
Đến khoảng tám rưỡi, bữa tiệc sinh nhật kết thúc, anh trở về nhà của ông bà nội một chuyến.
Lục An đi xuống lầu cùng anh, "Bà nội gọi cậu về nhà vì chuyện xem mắt sao?"
"Không biết nữa."
"Bình thường cậu không phải đoán bách phát bách trúng sao."
Châu Túc Tấn không đáp, cúi đầu gửi tin nhắn, sắp xếp công việc ngày mai cho Dương Trạch.
Ban nãy Lục An rảnh rỗi, bèn lên tài khoản video của siêu thị Vệ Lai rút thăm, giành được một voucher tiền mặt điện tử, mua hàng ngoại tuyến từ 88 tệ trở lên sẽ được giảm ngay 25 tệ, có giá trị đến ngày 25 tháng này.
Hoạt động khuyến mãi này rất mạnh.
Vốn dĩ anh ta muốn hỏi Châu Túc Tấn, sắp tới có đến Giang Thành hay không. Nhưng lại sợ nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Châu Túc Tấn, bèn ngậm ngùi nuốt lời vào trong.
Thang máy dừng lại, Châu Túc Tấn ngước mắt 5 nhìn lên bảng số, xác định là tầng một mới sải bước ra ngoài.
Vừa ngồi lên xe, anh nói với chú Diêm: "Ngày mai tôi đi Giang Thành, chú lái Cullinan qua chỗ tôi đi."
Cullinan đang ở dưới tầng hầm của công ty, chú Diêm đưa anh về nhà chính xong, quay lại công ty lấy xe.
Châu Túc Tấn bước vào sân, nhà chính còn yên tĩnh và lạnh lẽo hơn cả biệt thự của anh.
Ông nội đang viết thư pháp trên tầng, anh không quấy rầy ông.
Bà nội đang đọc tập san y học, toàn bộ là văn bản tiếng Anh. Lúc còn trẻ, tính cách của ông nội và bà nội không hợp nhau, cha của hai ngươi là chiến hữu, không có lời mai mối, chỉ có mệnh lệnh của ba mẹ.
Sau khi kết hôn, cả hai cùng nhau nuôi dạy con cái, trách nhiệm gia đình và con trái đã ràng buộc hai người.
Nói chưa đến vài câu, hai người sẽ bắt đầu cãi nhau, không ai chịu nhường ai. Tuổi tác càng lớn, càng không quan tâ m đến thể diện của người khác. Tính khí của ông nội vốn ương ngạnh và cố chấp, bà nội mắt không thấy thì tâm không phiền, một lòng tập trung vào lĩnh vực y học của mình. Đến tuổi này rồi, mỗi tuần bà đều kiên trì đi khám bệnh cho người khác hai lần.
Thấy anh bước vào, bà đặt cuốn tập san lên sofa, tháo kính lão xuống.
"Túc Tấn ngồi đi, bà nấu mì cho con."
"Không cần đâu bà nội, con đã ăn mì trường thọ rồi."
Bà nội không cưỡng cầu, lấy một bao lì xì lớn từ 9 sau ghế sofa, nói đùa với cháu trai của mình: "Cầm lấy mua gì ngon mà ăn."
Châu Túc Tấn mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn bà nội."
Dù anh và anh cả có kiếm được bao tiền, bà nội vẫn như trước kia, mỗi nă m đều tặng hai anh em lì xì vào ngày sinh nhật và dịp lễ Tết, lời nói cũng tương tự.
"Mẹ con đi London sắp được một tháng rồi phải không? vẫn chưa quay lại sao?"
"Vâng."
Thực ra, mẹ anh không đi London, nhưng cũng không ở Bắc Kinh, mà đang cùng dì nhỏ đến nơi nào đó để nghỉ dưỡng và tránh xa phiền phức.
Vài ngày trước dì gọi điện cho anh, nói phơi nắng ở biển lâu khiến da mặt bị cháy nắng, đang chuẩn bị quay về. Nhưng mẹ anh không muốn về, dự tính đi tìm ông ngoại và bà ngoại.
Bà nội chỉ vào mấy món quà trên chiếc bàn đối diện, "Chiều nay lại có người đến tìm bà, nếu cứ tiếp tục thế này, quà trong nhà sẽ chất thành Ã
Bọn họ mượn danh nghĩa đến thăm bà nội để giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, bà nội cũng không còn cách nào.
"Bà nội." Châu Túc Tấn cất bao lì xì đi, "Nếu có người muốn giới thiệu đối tượng cho con, bà nói với họ, con đang muốn nối lại tình xưa."
Bà nội lại đeo kính lão lên, tiếp tục đọc tập san.
Bà trước giờ không thích nói lý lẽ với con trẻ, có nói cũng không nghe, chi bằng dành thời gian cho chuyện của bản thân.
Châu Túc Tân không có việc gì làm, cũng không muốn lên lầu nói chuyện với ông nội, bèn lấy bao lì xì ra đếm tiền.
Ở nhà bà nội khoảng nửa tiếng, anh ngồi xe của vệ sĩ về nhà. Xe vừa vào sân được mấy phút, chú Diêm cũng đã lái chiếc Cullinan đến.
Châu Túc Tấn đang chờ trong sân, anh đưa tay ra: "Chìa khoá."
Sau đó nói: "Hai ngày nay cho chú nghỉ phép."
Chú Diêm hoài nghi: "Vậy xe thì?"
Ông nghỉ phép, ai sẽ lái xe đi Giang Thành? Ị
Châu Túc Tấn giải thích trong một câu: "Tôi tự mình lái."
Nghe xong, ngay cả hai vệ sĩ luôn lạnh mặt cũng không khỏi liếc nhìn anh.
Khoảng cách từ Bắc Kinh đến Giang Thành là hơn một nghìn km, chú Diêm kinh ngạc đến mức nắm chặt chìa khoá xe trong tay, không đưa cho ông chủ.
Châu Túc Tấn rất bình tĩnh: "Chú Diêm, chìa khoá xe."
Chú Diêm nhanh chóng định thần, giao chiếc chìa khoá trong tay lại. Quãng đường hơn một nghìn km, nếu không phải người thường xuyên lầi xe đường dài, chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.
Rõ ràng biết không nên nhiều lời, nhưng ông vẫn không nhịn được mà nói: "Giám đốc Châu, tôi và giám đốc thay nhau lái xe được không, một người lái xa như vậy sẽ rất mệt."
"Không cần."
Chú Diêm nghỉ phép, hai vệ sĩ lái Bentley đi theo sau.
Sáng hôm sau, còn chưa đến năm giờ, hai chiếc Cullinan và Bentlay lần lượt lái ra khỏi biệt thự, hướng về phía đường cao tốc.
Khoảng năm giờ, Vệ Lai đã tỉnh giấc. Giấc ngủ đêm qua rất mệt mỏi, đủ loại suy nghĩ quấn lấy cô cả đêm, thậm chí trong mơ cô cũng can nhắc đến việc có nền kết hôn với Châu Túc Tấn hay không.
Tối hôm qua, lúc anh cầu hôn qua điện thoại, điều cô nghĩ tới không phải anh và cô có hợp nhau không, mà là, nếu như cô từ chối một lần nữa, hai người sẽ không còn bất kỳ giao điểm nào.
Trước khi cúp điện thoại, anh nói khoảng bảy tám giờ tối nay sẽ đến Giang Thành.
Cô có tổng cộng chưa đầy hai mươi tư giờ để suy nghĩ về việc này.
Dùng một ngày để quyết định chuyện chung thân đại sự của mình, không biết có quá qua loa hay không.
Tắm rửa và trang điểm xong, trời còn chưa sáng.
Sáng nay cô không đến công ty, ăn xong bữa sáng thì đến cửa hàng ở Giang An Vân Thần, chương trình khuyến mãi khai trương kéo dài đến ngày 25.
Góc cung cấp cafe miễn phí có hạn mỗi ngày, ngày đầu tiên khai trương, góc cafe và quầy sách miễn phí đã nhận được rất nhiều lời khen, có không ít khách hàng mua bánh mì mới ra lò trong siêu thị rồi ra góc cafe ngồi ăn.
"Lai Lai, hôm nay đến sớm vậy."
Quản lý Đường cởi áo khoác, chào cô một tiếng.
"Chào buổi sáng, dì Đường."
Dì Đường được điều động tới đây từ cửa hàng chính, kê từ lúc siêu thị Vệ Lai mới mở cửa, bà đã giữ chức quản lý suốt bao năm. Tuổi tác của bà lớn hơn mẹ cô, xem như là người nhìn cô trưởng thành, quen gọi cô là Lai Lai, thỉnh thoảng gọi đùa là giám đốc Lai.
Cửa hàng mới khai trương, quản lý Đường bận rộn đến mức chân không chạm đất. Trong khoảng thời gian này, bà là người đến đầu tiên, cũng là người ra về cuối cùng.
"Phải rồi Lai Lai, hôm qua có khách hàng gợi ý cho chúng ta, hỏi xem có thể nhập một ít hạt cafe Geisha hay không, giá cả đắt cũng được, chỉ cần là nhập thẳng từ đồn điền. Geisha cháu đặt ở góc cafe miễn phí, người hiểu biết vừa uống đều nói là chính cống, muốn mua về tự pha."
Gần đó đều là khu chung cư trung cấp đến cao cấp, cư dân phần lớn là người trẻ, chỉ cần hạt cafe có chất lượng tốt, bọn họ sẽ không tiếc tiền mua.
Quản lý Đường: "Hạt Geisha cháu mua ở đâu vậy? Thử tìm hiểu về kênh mua hàng, xem có khả nằng hợp tác hay không."
Làm gì có kênh mua hàng nào, là Châu Túc Tấn cho người đến đồn điền Panama vận chuyển đường hàng không về cho cô.
Vẫn chưa đến giờ làm việc, Vệ Lai pha hai tách cafe, đưa cho quản lý Đường một tách: "Chuyện này, ngày mai nói tiếp."
Quản lý Đường mỉm cười: "Ngày mai là ngày tốt lành gì sao, còn nhất định phải đợi đến ngày mai."
Không phải ngày đặc biệt gì, bởi vì cô không chắc tối hôm nay mình và Chấu Túc Tấn có thể thương lượng rõ ràng không, nếu như không thể, cô chắc chắn không tiện nhờ anh nhập hạt cafe.
Hơn bảy rưỡi, Vệ Lai nhắn tin cho Châu Túc Tấn: [Anh có đang bận không?]
Lúc Châu Túc Tấn vừa rời khỏi trạm phục vụ thì nhận được tin nhắn của cô, anh không có cách nào trả lời, bèn đợi đến khi dừng chân ở trạm phục vụ tiếp theo.
Một tiếng sau, anh mới trả lời.
[Bây giờ không bận nữa rồi.]
Vệ Lai: [Trước kia tôi từng nói với anh, kết hôn là chuyện lớn, chúng ta gặp nhau với tư cách xem mắt đi.]
Châu Túc Tấn phát hiện, không cần nhắc nhở, cô đã không còn gọi anh là giám đốc Châu.
Anh hỏi: [Em muốn xem mắt với tôi ở đâu?]
Vệ Lai chỉ muốn nói rõ ràng một vài chuyện, về phần gặp nhau ở đâu thì không quan trọng, tất cả các nhà hàng ở Giang Thành, không có nơi nào cô đặc biệt muốn đến.
[Anh sắp xếp đi.]
Châu Túc Tấn giao phó cho Dương Trạch, đặt bàn tối nay tại nhà hàng Giang Ánh, yêu cầu là phòng bao.
Buổi trưa anh ăn uống đơn giản tại trạm phục vụ, cả đường tổng cộng dừng lại bốn trạm phục vụ, khoảng gần sáu giờ chiều, chiếc Cullinan xuống khỏi đường cao toe Giang Thành.
Vì hôm nay lái xe chặng dài, nên buổi sáng anh mặc quần áo thoải mái.
Ra khỏi đường cao tốc, trước tiên Châu Túc Tấn trở về Giang An Vân Thần, đi ngang qua cửa hàng thứ mười bảy của siêu thị Vệ Lai, dòng người ra vào cổng siêu thị nhiều vô kể.
Hôm nay là lần thứ hai anh xem mắt, anh quay về nhà thay một chiếc sơ mi.
[Khoảng nửa tiếng nữa tôi tới đón em.]
Vệ Lai: [Không cần đón, tôi tự lái xe qua đó, đề phòng trường hợp buổi xem mắt thất bại.]
Châu Túc Tấn gọi điện tới, nói với cô: "Tôi đang trên đường rồi. Em đồng ý xem mắt với tôi, chắc chắn sẽ không thất bại."
Vê Lai bảo anh chuẩn bị tinh thần, cô có ý định kết hôn với anh và gặp mặt thương lượng thành công hay không, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, "Có thể anh không xem trọng hôn nhân đến thế, nhưng tôi thì rất để tâm. Một khi đã để tâm, yêu cầu sẽ nhiều hơn, có thể anh nghe xong sẽ khó chấp nhận."
"Khó chấp nhận, vậy nhẫn nhịn một chút, sẽ thành có thể chấp nhận.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, chiếc Cullinan đã dừng trong bãi đậu xe của siêu thị.
Vệ Lai vừa mới xử lý xong công việc, bởi vì trong lòng có tâm sự, nên hiệu quả công việc hôm nay chỉ ở mức trung bình.
Cô lấy túi trang điểm ra, đang định dặm lại phấn son thì mẹ bước vào.
Trình Mẫn Chi mang báo cáo doanh thu của các cửa hàng nửa đầu tháng đến, trông thấy con gái hôm nay mặc váy dài, trang điểm xinh đẹp hơn mọi ngày, ngay cả màu móng tay cũng đồng nhất với váy.
Bà mỉm cười hỏi con gái: "Tối nay đi ăn cơm với bạn sao?"
"Không phải, con đi ăn với Châu Túc Tấn."
"Cậu ấy tới Giang Thành rồi?"
"Vâng."
Trình Mẫn Chi thu bản báo cáo lại, đồng thời thu cả sự tò mò của mình: "Vậy ngày mai chúng ta nói chuyện sau, dù sao cũng chỉ là báo cáo thường ngày, không có gì quá quan trọng."
"Vệ Lai?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Châu Túc Tan, kèm theo đó là tiếng gõ nhẹ vào cửa.
Cửa không đóng, phòng làm việc của Vệ Lai nhỏ, vừa ngẩng đầu liền trông thấy người đứng ở cửa. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, không đợi cô ở dưới tang như mọi lần, đây là lần đầu tiên anh đến phòng làm việc của cô.
"Chào dì Trình."
"Túc Tẩn, mau vào trong ngồi đi." Trình Mẫn Chi quay đầu nói với con gái, "Mẹ đi trước, hai đứa nói chuyện đi."
Châu Túc Tẩn vừa vào trong phòng được mấy bước, thấy Trình Mẫn Chi chuẩn bị rời đi, vì thế anh lại đi ra ngoài.
"Không cần tiễn, sao con lại khách sáo với dì vậy chứ." Trình Mẫn Chi đóng cửa phòng làm việc lại. Sau khi chia tay, hai người thường xuyên gặp mặt dùng bữa, cảm giác không giống đã chấm dứt hoàn toàn.
Phòng làm việc của Vệ Lai tối giản đến mức chỉ có một cái bàn làm việc, vài chiếc tủ đựng tài liệu màu xám nhạt, hai bộ ghế sofa và một tủ trà cạnh cửa sổ. Căn phòng chỉ rộng hai mươi mét vuông, không thể so sánh với những phòng làm việc rộng rãi trong toà nhà văn phòng.
Hơn hai tháng không gặp, rất khó để mở lời.
"Anh muốn uống gì?" Vệ Lai đứng dậy, đi về phía tủ trà.
"Không cần, em bận đi."
Châu Túc Tấn cởi áo khoác, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
Vệ Lai vẫn rót cho anh một cốc nước ấm, anh có yêu cầu cao với cafe, chỗ cô lại không có hạt cafe anh thích.
Nhất thời, hai người nhìn nhau mà không nói gì.
Chia cách hai tháng, vào thời điểm mà cô vô cùng mệt mỏi, cô đã có một suy nghĩ phi thực tế rằng, liệu anh có đột nhiên đến gặp cô không.
Châu Túc Tấn nhìn cô: “Lên chào dì Trình."
Vệ Lai gật đầu, phân loại báo cáo trên bàn, cất những tài liệu quan trọng vào tủ.
Vừa rồi cô nói tự lái xe đến nhà hàng, bây giờ mới nhớ ra, Châu Túc Tấn không hề nói cho cô biết hai người sẽ ăn tối ở nhà hàng nào.
Thu dọn đồ đạc xong, cô và anh cùng nhau xuống lầu.
Đi bên cạnh anh, tâm trí của cô gần như rối loạn.
Vốn dĩ hai người đang đi cạnh nhau, nhưng lúc xuống cầu thang, cô mải mê suy nghĩ mà chậm lại hai bước, anh đột nhiên quay đầu nhìn.
Rõ ràng chỉ là một hành động rất bình thường, nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc đó đối với cô rất đặc biệt.
Không ai nói gì, tiếp tục đi xuống cầu thang.
Trong bãi đậu xe, ngoài chiếc Bentley, còn có chiếc Cullinan quen thuộc.
Châu Túc Tấn mở cửa ghế phụ của Cullinan, "Ngồi xe này."
Anh không nhắc đến việc mình tự lái xe cả ngày đến, Vệ Lai tưởng người lái là tài xế.
Mãi đến khi xe rẽ vào con đường mà Vệ Lai quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, cô mới biết, thì ra anh đặt chỗ ở nhà hàng Giang Cảnh.
Kể từ khi chia tay với Chương Nham Tân, cô chưa bao giờ quay lại đây.
Anh đặt phòng bao có vị trí nhìn ra sông đẹp nhất, ngay cạnh phòng cô tổ chức sinh nhật cho Chương Nham Tân.
Châu Túc Tấn ra hiệu cho người phục vụ không cần ở lại phòng bao, anh tự mình rót cho Vệ Lai một ly nước ấm.
Đây là buổi xem mắt đầu tiên của Vệ Lai, đối tượng còn là người đàn ông xuất thân từ gia tộc quyền thế, mọi phương diện đều đặc biệt xuất chúng. Cô nhẹ nhàng nắm lấy ly nước, "Anh từng xem mắt, có kinh nghiệm, anh mở lời trước đi."
Vẻ mặt của Châu Túc Tẩn không thay đổi: “Lần trước không tính là xem mắt." Không phải anh kiếm cớ thoát thân, anh lại nói, "Tôi mở lời trước cũng được."
Tối hôm nay anh không tính uống rượu, anh đặt ly rượu sang một bên, tự rót cho mình một ly nước khác.
Vừa rót nước, anh vừa nói: "Có rất nhiều lý do khiến tôi quyết định muốn kết hôn với em."
Đây là phần Vệ Lai muốn nghe nhất, cô vô thức nín thở.
Anh thẳng thắn nói ra một trong những lý do đó: "Có sự tiếc nuối từ lần trước."
Vệ Lai hiểu anh tiếc nuối điều gì, vốn tưởng rằng có thể diễn hai năm, anh cũng hứa để cô mượn thế của mình hai năm, nhưng ba tháng liền kết thúc.
Cảm giác hụt hẫng lúc chia tay, không ai có thể hiểu được.
"Tôi từ chối những buổi xem mắt do gia đình sắp xếp, bởi vì tôi chưa từng cân nhắc đến chuyện kểt hôn sớm. Nhưng chung sống với em, tôi có thể chấp nhận."
---ĐỌC FULL TẠI ---
"Anh cảm thấy cách chung sống của chúng ta lúc trước không tệ, phải không?"
Châu Túc Tấn gật đầu: "Phải."
Anh nói thẳng: "Sau khi kểt hôn, chúng ta có thể tiếp tục duy trì như thế này. Nhà sẽ định cư ở Giang Thành, em ở lại Giang Thành phát triển sự nghiệp của mình, tất cả tài nguyên và nhân mạch của tôi đều cho em. Khoảng hai tuần, tôi sẽ đến thăm em một lần, không bận việc thì một tuần một lần cũng được. Mỗi dịp lễ, chúng ta về nhà ứng phó với cha mẹ hai bên. Chúng ta đều không cần quá trói buộc bản thân vì hôn nhân."
Cuộc sống hôn nhân bình yên, cũng chính là điều Vệ Lai mong muốn.
Châu Túc Tấn nói thêm: "Sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện từ phía mẹ mình."
Anh cũng nêu ra những vẩn đề có thể xảy ra trong hôn nhân: "Nếu ngày nào đó em cảm thấy mình không thể tiếp tục, có thể ly hôn với tôi."
Vệ Lai nhấp một ngụm nước ấm, đôi khi nước có thể làm cho con người ta bình tĩnh lại.
Cô hỏi: "Vậy nếu ngày nào đó anh cảm thấy không hợp nhau nữa thì sao?"
Châu Túc Tấn thẳng thừng đáp: "Tôi luôn cảm thấy tính cách chúng ta không hợp nhau, nhưng không sao cả, về cơ bản tôi đều có thể nhẫn nhịn mọi tật xấu của em."
Vệ Lai: "..."
Không dễ nghe, nhưng là sự thật.
Trong thời gian hẹn hò hợp đồng, bất luận cô có yêu cầu gì, cho dù quá đáng hay không, anh đều đồng ý.
Châu Túc Tân đã nói xong suy nghĩ của mình: "Nói về yêu cầu sau hôn nhân của em đi."
Kết hôn với anh, mọi thứ đều tốt, ngoại trừ việc con người anh quá lạnh lùng. Nếu là một cuộc hôn nhân không có tình yêu, vậy thì không thể thiếu trách nhiệm và sự kiên nhẫn, đồng thời cũnq phải cho cô giá trị cảm xúc mà cô mong muốn.
Vệ Lai: "Yêu cầu của tôi vốn dĩ không cao, nhưng đối với anh mà nói, có lẽ là rất cao và rất khó có thể làm được."
Không phải rất khó, mà là khó hơn cả leo lên trời.
"Sau khi kết hôn, anh không được để tôi thiệt thòi dù chỉ một chút."
"Sẽ không."
Vệ Lai lại cầm lấy chiếc ly, giống như lần đầu tiên cô làm nũng với anh, trong lòng có phần không chắc chắn: "Sau khi kết hôn, anh phải dỗ dành tôi, thuận theo tôi."
Châu Túc Tấn: "..."
Phòng bao đột nhiên chìm vào im lặng.
Vệ Lai xoa dịu bầu không khí, mỉm cười nói: "Tôi đã nói buổi xem mắt tối nay sẽ thất bại, vậy mà anh không tin."
Cho dù không thương lượng thành công, cô cũng sẽ kết thúc bữa ăn này một cách yên bình nhất.
Châu Túc Tấn nhìn cô, hỏi: "Em còn yêu cầu nào khác không?"
Vệ Lai: "Không có, chỉ vậy thôi."
Châu Túc Tấn không nói gì, đưa chìa khoá xe Cullinan cho cô: "Trong tủ mật mã có đồ quan trọng, tặng cho em."
Vệ Lai nhìn chìa khoá xe, rồi lại nhìn anh, đây là chấp nhận yêu cầu của cô rồi sao.