Trải qua màn đối thoại không biết nên trả lời thế nào lần trước, hai ngày sau đó, Chung Viễn Huỳnh càng tự giác làm tổ trong phòng mình.
Phó Tẫn cũng luôn ở trong phòng anh, trừ lúc ăn cơm phải chạm mặt ra, những lúc khác hai người không hề gặp nhau.
Cơn mưa lần này mãi chẳng dừng. Sáng sớm mùng 6, bầu trời âm u, mây đen cuồn cuộn, gió lớn thổi khiến cành cây đung đưa, mưa to tầm tã hình thành một chiếc lưới bạc bao phủ cả thành phố.
Chung Lịch Cao nhíu mày, nói: “Mưa lớn như vậy chắc chắn sẽ tắc đường, hôm nay còn có hẹn với tổng giám đốc Triệu tập đoàn Duệ Khởi.”
Phó Lăng Thanh nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Theo thời gian biểu đã sắp xếp có thể thấy sẽ đến kịp, đi thôi.”
Tài xế dừng xe ngoài cửa, xuống xe che ô cho hai người họ.
Phó Lăng Thanh quay đầu lại nhìn, thấy Chung Viễn Huỳnh từ trên lầu đi xuống, bà ấy nở một nụ cười ấm áp nói: “Viễn Huỳnh, bữa sáng đã để trong bếp. Hôm nay cha mẹ nhiều việc, bữa tối không cần đợi đâu. Có chuyện gì gọi điện cho mẹ, mẹ và cha đi trước nhé.”
Nhìn biểu cảm lạnh nhạt không thèm quan tâm của Chung Lịch Cao, Chung Viễn Huỳnh cũng không quan tâm tới ông, chào tạm biệt Phó Lăng Thanh.
Sau khi ăn sáng xong, cô đi lên lầu, vừa đúng lúc gặp Phó Tẫn đi từ trên lầu xuống, cô nhìn anh một cái, nói: “Chào buổi sáng.”
Trông anh có vẻ ngủ không được ngon, làn da trắng khiến quầng thâm dưới mắt lộ ra rõ ràng.
Tai Chung Viễn Huỳnh giật giật, không nói gì thêm, cô trở về phòng mình.
Phòng cô và Phó Tẫn chỉ cách nhau một bức tường, giường của cô vốn chỉ cách WC phòng anh một bức tường. Lúc nhỏ anh không thích, vậy nên kiên quyết sửa lại kết cấu cả gian phòng, vị trí giường ngủ giống của cô, WC ở bên còn lại khiến cả căn phòng giống y như đúc phòng cô.
Có điều cả căn nhà này đều là của nhà anh, anh muốn sửa thế nào tất nhiên cô không ý kiến, về sau cũng thành quen.
Chung Viễn Huỳnh nằm lên giường, lôi điện thoại ra xem. Vừa mở Wechat ra đã có rất nhiều tin nhắn hiện lên như thủy triều dâng, đủ loại tin nhắn chúc mừng năm mới, đa số là gửi hàng loạt, cũng có người gửi riêng.
Cô nhìn một lượt rồi trả lời tin nhắn một cách chậm rãi, sau đó cô mở nhóm giáo viên trường Trung học Thực nghiệm đã tag cô.
- - Tiểu Chung đâu, sao không nhận lì xì vậy.
- - Cô ấy hả, cứ đến Tết là như mất liên lạc ấy.
- - Lúc giật lì xì hoàn toàn không nhìn ra thầy Trịnh là người sắp nghỉ hưu đó nha.
Nhóm giáo viên cực kỳ sôi nổi, tin tức chia thành loại bách khoa toàn thư về sức khỏe, loại nhàn rỗi, loại tám chuyện về học sinh, loại chia sẻ những điều tâm đắc trong cuộc sống, Tết còn có thêm mục giật lì xì nữa.
Chung Viễn Huỳnh lười đọc từng tin, cô gửi một lì xì 188 tệ, sau đó tắt thông báo.
Cuối cùng cô nhìn một nick tên “Bia trong bình giữ nhiệt” bị cô đổi biệt danh thành “Tăng Gia”, người này là bạn từ nhỏ - Bối Trân Giai của cô, mấy ngày không vào Wechat thôi mà Bối Trân Giai gửi tới 99+ tin nhắn.
Chung Viễn Huỳnh lướt đọc nhanh tin nhắn, có tin hot, có bài thảo luận tin tức trên mạng, có lời phàn nàn về công việc nhà xuất bản truyện tranh,…
Cô lập tức kéo tới tin nhắn mới nhất.
Tăng Gia: Aaa!! Chung Viễn Huỳnh mau nhìn nè, Weibo của Nguyên Tẫn vừa đăng《Trần Tục》. Huhuhu cảm động quá, hay quá à, tớ không spoil nữa đâu.
Tăng Gia: Nửa tháng mới cập nhật, tớ sắp quên luôn cả nội dung rồi, tớ phải đọc lại một lần nữa. Trời ạ, tớ vừa phát hiện ra hai điểm đáng nghi mới, cậu mau lăn đi xem rồi lăn về đây thảo luận với tớ!
Tăng Gia: Wow! Viễn Huỳnh!!《Sương Mù》của bà chủ Nguyên Tẫn cũng vừa mới cập nhật trên app Mạn Bố. Truyện này cập nhật theo tháng, lần này cô ấy đăng sớm một tuần liền, tớ còn tưởng cô ấy nghỉ Tết không đăng truyện. Tết thật tốt, tớ yêu Tết, hy vọng mỗi ngày đều là Tết.
Tăng Gia: Tối qua tớ mơ thấy Nguyên Tẫn cập nhật chương mới, thế là sáng nay tớ mở điện thoại ra xem, không có, tớ bị tổn thương rồi.
Tăng Gia: Nếu tớ có thể trở thành chồng cô ấy thì tốt, ngày nào tớ cũng dỗ dành để cô ấy vẽ truyện cho tớ đọc.
Huỳnh không có mặt ở đây:.
Huỳnh không có mặt ở đây: Tớ đi ngay đây.
Chị Bối nào đó cuối cùng cũng đã nhận được tin nhắn trả lời, kích động đến mức oanh tạc khung chat, gào thét giục cô mau xem.
Chung Viễn Huỳnh thoát khỏi Wechat, lập tức bấm mở Weibo, bấm vào người theo dõi duy nhất – Nguyên Tẫn.
Cô ngồi dậy, mở chương mới nhất của《Trần Tục》lên. Vừa nghĩ tới việc đọc hết chương này phải đợi thêm nửa tháng nữa, cô không nhịn được nắm chặt chăn, đọc một cách chậm rãi.
Từ nhỏ cô đã thích đọc truyện tranh, những truyện có thể mua ở quán sách bên đường và hiệu sách cô gần như đã đọc hết. Ước mơ lúc nhỏ của cô chỉ có một, đó là trở thành một tác giả truyện tranh.
Đây chỉ là một ước mơ trong vô vàn những ước mơ khác, nhưng nó lại bị Chung Lịch Cao châm chọc, la mắng và phản đối.
Cuối cùng cô trở thành một giáo viên mỹ thuật cấp 2.
Từ bỏ ước mơ, cũng từ bỏ quan hệ cha con mỏng manh như tơ nhện sắp đứt.
Lúc đó cô từng nói: “Đời này con sẽ không vẽ nữa, cũng sẽ không gọi cha là cha nữa.”
Chuyện đó cũng không hề ảnh hưởng tới việc cô thích các tác giả truyện tranh khác, Nguyên Tẫn là người cô bắt đầu thích từ năm 2 đại học.
Tranh Nguyên Tẫn vẽ biến hóa kỳ ảo lại tươi sáng, nội dung cuốn hút, tình tiết bất ngờ. Tác phẩm đầu tiên của cô ấy vừa đăng đã nhận được rất nhiều lời khen của độc giả, các tác phẩm sau này cũng nghiễm nhiên ngồi trên ngai vàng của các bảng xếp hạng.
Nguyên Tẫn nhận được rất nhiều các giải thưởng lớn nhỏ, còn có không ít người hâm mộ ở nước ngoài. Truyện được xuất bản bằng tiếng Hàn và tiếng Nhật cũng bán rất chạy trên thị trường quốc tế.
Việc này khiến cô ấy bị chú ý quá nhiều, vậy nên có người muốn đào bới cuộc sống riêng tư của cô ấy lên. May mà từ lúc lập Weibo đến giờ cũng chỉ đăng những thứ liên quan tới truyện tranh, người khác không thể tìm được tài khoản mạng xã hội khác của cô ấy, chỉ có thể đoán cô ấy là nữ thông qua biểu tượng giới tính trên Weibo.
Chung Viễn Huỳnh chậm rãi đọc đến cuối chương, chỉ có vài phân cảnh thôi nhưng tình tiết lại có sự biến chuyển cực lớn, cuối cùng để lại sự hồi hộp khó quên.
Cô đã đọc xong một lúc lâu nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn, tim vẫn đập nhanh, hận không thể lập tức xông vào trong máy tính của Nguyên Tẫn, xem xem tiếp theo nhân vật chính sẽ làm gì.
Sự hồi hộp khiến lòng cô trở nên bồn chồn, nghĩ tới phải chờ thêm nửa tháng nữa, cô lại đau lòng nắm chặt tay thở dài.
Mãi một lúc lâu sau, Chung Viễn Huỳnh mở app Bố Mạn lên đọc《Sương Mù》.
Sau khi đọc xong, cô như chết lặng, suýt chút nữa đã rơi nước mắt cá sấu. Vừa ngược vừa sướng, cũng hồi hộp không kém.
Nhưng sau khi đọc xong truyện, cô lại cảm thấy hơi buồn bực. Có một khoảnh khắc cô đã cảm nhận được sự thoải mái và tươi đẹp như lúc buồn phiền có thể gặp được người mình thích, nhìn thấy thứ mình yêu.
Chung Viễn Huỳnh mở Weibo, lướt lại từng bài đăng của Nguyên Tẫn, cuối cùng không nhịn được bấm vào khung chat.
Cô mím môi, căng thẳng gõ chữ sau đó lại xóa, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, mãi mới viết ra một đoạn văn: bà chủ Nguyên Tẫn vẽ truyện tranh siêu đẹp, thật sự rất tuyệt. Tôi thích cô sáu năm rồi, theo dõi cô đi đến thành công ngày hôm nay. Hy vọng cô mãi mãi đi trên con đường trải đầy hoa, mãi mãi vui vẻ.
Cô còn gửi thêm sáu biểu tượng trái tim đỏ nữa.
Vào giây phút bấm gửi, cô có đôi chút chần chừ, cuối cùng vẫn lựa chọn xóa, chắc Nguyên Tẫn không nhận tin nhắn riêng đâu. Hơn nữa thích tác phẩm của cô ấy là được rồi, cô không muốn làm quấy rầy cuộc sống của cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy phiền phức.
Có thể thích tác phẩm của Nguyên Tẫn, nhưng phải giữ khoảng cách với cuộc sống của cô ấy, đây là một cách hâm mộ có lý trí.
Chung Viễn Huỳnh chỉ để lại bình luận dưới mỗi bài đăng Weibo của Nguyên Tẫn, dưới mỗi một chương truyện đều sẽ khen đẹp.
Cô thoát ra khỏi Weibo, mở Wechat hào hứng thảo luận với Bối Trân Giai.
Ngoài trời vẫn đang mưa, tiếng sấm át đi tiếng gió thổi dữ dội.
Đợi tới khi hai người dừng cuộc thảo luận về truyện tranh, sắc trời đã tối đen, Chung Viễn Huỳnh tắt điện thoại, đi xuống lầu ăn cơm.
Sau khi ăn cơm tối xong, cô về phòng tắm rửa, chuẩn bị soạn giáo án cho học kỳ tiếp theo. Thực ra cô dạy mỹ thuật nên cũng chẳng có gì để viết, nhưng cấp trên yêu cầu giáo viên nào cũng phải viết, ý là phải có một phương hướng giảng dạy rõ ràng.
Nộp lên chưa chắc đã có người xem, cũng chẳng ai biết câu “Bồi dưỡng sự yêu thích của học sinh đối với nghệ thuật” này đã bị viết đến nát cả giáo án rồi.
Chung Viễn Huỳnh nhìn giờ, đã gần mười giờ đêm. Cô mở máy tính lên, mới gõ được hai hàng chữ thì cả căn phòng bỗng tối đen.
Cô ngạc nhiên, lập tức đưa tay bấm công tắc đèn, không có bất cứ phản ứng nào.
Mất điện rồi.
Lưng Chung Viễn Huỳnh cứng đờ. Cô chạy vội lên giường, lui vào trong góc, bấm gọi cho bên quản lý.
Nhân viên bên đó nói: “Xin lỗi, đường điện xảy ra sự cố. Hiện giờ đã muộn, lại mưa lớn nên phải đợi đến mai mới có thể gọi thợ sửa.”
Chung Viễn Huỳnh nắm chặt điện thoại: “Không có cách nào khác à?”
Nhân viên: “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô, mong cô thông cảm.”
Chung Viễn Huỳnh mím môi, cúp máy.
Ngay sau đó, Phó Lăng Thanh gọi điện tới: “Viễn Huỳnh, chỗ mẹ có một cái cây đổ chặn mất đường đi, không biết lúc nào mới xử lý xong. Đường cũng bị ngập, thời tiết xấu thế này, sợ rằng tối nay mẹ và cha con không về được. Ở nhà không có chuyện gì chứ?”
Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt, cố gắng khiến giọng nói trở nên bình thường: “Không có gì ạ.”
“Vậy được rồi, cứ vậy nhé.”
“Vâng.”
Ánh sáng le lói của máy tính xách tay chiếu sáng một góc phòng, Chung Viễn Huỳnh ôm máy tính lên giường. Lúc này mới nhớ ra đã lâu chưa động đến máy tính nên quên không sạc, máy tính sắp hết pin rồi.
Chung Viễn Huỳnh cắn môi, ôm máy soi qua soi lại, cô không để sót bất cứ ngóc ngách nào trong phòng.
Cô sợ tối, lúc ngủ phải bật đèn ngủ mới ngủ được.
Những ký ức tồi tệ hiện lên trong đầu cô theo tiếng mưa rơi. Trước 9 tuổi, Chung Lịch Cao không quan tâm tới cô, thường để cô ở nhà một mình.
Trong vô số đêm mưa, chỉ có mình cô ngồi ôm di ảnh đen trắng của mẹ trong căn phòng nhỏ hẹp.
Chung Lịch Cao chỉ nghĩ tới kiếm tiền. Ông ta bị người ta lừa đầu tư vào hạng mục nào đó, kết quả người đó quay đầu liền ôm tiền chạy mất, Chung Lịch Cao cũng phải gánh một khoản nợ lớn.
Người đòi nợ tìm tới nơi, những lời mắng chửi tục tĩu truyền qua cánh cổng rỉ sét, tiếng gõ cửa vang lên như sấm rền khiến người ta sợ hãi.
Chung Viễn Huỳnh khóa trái cửa, tắt đèn, dùng ghế gỗ chặn cửa sắt, chỉ nghe thấy những người bên ngoài chửi to: “Mẹ mày, mau ra đây trả tiền đi. Tao biết trong nhà có người, vừa nãy đèn vẫn bật đó!”
Chung Viễn Huỳnh ôm di ảnh, cuộn người ngồi trong góc, đè nén tiếng khóc, thì thào: “Mẹ, con sợ…”
Đêm mưa lạnh lẽo, không gian nhỏ hẹp, tiếng mắng chửi hung hãn bên ngoài, sự uy hiếp bạo lực mà cô sắp phải đối mặt được bóng tối khắc sâu từng nét vào ký ức của cô.
Khó mà quên được.
Tình huống như vậy cô đã trải qua nhiều. Cũng không biết từ lúc nào, nỗi sợ bóng tối vĩnh viễn khắc sâu vào xương máu cô, đôi khi sẽ xuất hiện khi bị kích thích.
Máy tính sắp hết pin, Chung Viễn Huỳnh lập tức mở đèn pin điện thoại nhưng cô đã dùng điện thoại nửa ngày trời nên giờ chỉ còn 20% pin.
Cô cuộn người lại, nhìn chằm chằm lượng pin ít ỏi đó. Lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, vì cầm điện thoại quá chặt nên khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Vào lúc điện thoại chỉ còn 1%, cảm giác sợ hãi khi chìm vào bóng tối bao vây lấy cô.
Tia chớp xẹt ngang trời, cửa sổ hình vuông lóe lên ánh sáng.
Hình như cách phòng cô không xa có một tiếng sấm cực lớn. Tiếng sấm rền vang khiến lòng người trở nên sợ hãi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc –”
Đúng lúc đó điện thoại tắt nguồn, tầm mắt rơi vào bóng đêm.
Sự sợ hãi quen thuộc không ngừng đánh vào thần kinh, Chung Viễn Huỳnh bịt tai hét lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT