“Cậu thật sự không thích Phó Tẫn sao?”

Kết thúc giờ giải lao, học sinh lần lượt chậm rãi bước đi từ sân trường lên lại lầu học, vừa mới quay lại chỗ ngồi của mình, thì Hạ Uyển Uyển hỏi Chung Viễn Huỳnh.

“Phó Tẫn vẻ ngoài đẹp trai, thành tích lại tốt, quan trọng là cậu đã thấy anh ấy để tâm đến ai trước đó chưa, anh ấy chỉ chủ động nói chuyện với cậu mà thôi.”

Có một số người cứ hễ biết được ai yêu thầm ai, là đốc thúc động viên đi tỏ tình, phát hiện ai có dấu hiệu, là thêm dầu vào lửa ngay, nhất định phải tác hợp cho họ thành một đôi, mới có thể vui vẻ thỏa mãn.

Hình như thích một người đâu cần phải có lý do, không thích một người chắc chắn phải có nguyên nhân, rõ ràng ở lứa tuổi này việc có cảm tình tới rất bất chợt nhưng cũng nhanh chóng mất đi.

Chung Viễn Huỳnh không thèm để ý đến cô ấy, mở bình nước ra uống ngụm nước.

“Vậy cậu thích kiểu con trai như thế nào?” Hạ Uyển Uyển không muốn bỏ qua, “Không thích một Phó Tẫn như thế, vậy thì thích lớp trưởng Lâm Thần Ngạn như kia sao?”

Lâm Thần Ngạn mặc dù không có ngoại hình nổi bật như Phó Tẫn nhưng tính cách lại tốt, cười lên ấm áp vui tươi, hành động làm việc phóng khoáng tự tin, nhân duyên ở trong lớp cũng rất tốt.

Chung Viễn Huỳnh nhớ lại một chút, nhớ lại bản thân đã từng ngồi cùng bàn với anh ta hai lần trước đây, ấn tượng cũng rất tốt, cũng không muốn Hạ Uyển Uyển tiếp tục dây dưa về chủ đề giữa cô và Phó Tẫn, thế nên qua loa gật gật đầu: “Ừm, đúng là như vậy.”

Đúng ngay lúc ấy, Phó Tẫn từ cửa sau bước vào, lướt qua bên cạnh cô.

Hạ Uyển Uyển liếc một cái, hạ thấp giọng: “Phó Tẫn chưa nghe thấy đâu phải không?”

Chung Viễn Huỳnh bày giấy vẽ ra, cầm cây bút chì lên, không tiếp chuyện.

“Cậu thật sự thích lớp trưởng hả?” Hạ Uyển Uyển lại nói: “Có cần giúp đỡ không nào?”

“Đừng.”

Hình tượng của Lâm Thần Ngạn có chút giống với nam chính trong bộ truyện tranh cô xem gần đây, một người con trai cởi mở ấm áp, chỉ thế mà thôi.

Kể từ khi Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn không còn cùng lúc xuất hiện ở trường nữa, cuối cùng những chủ đề có liên quan đến họ cũng dần dần hạ nhiệt.

Lên đến năm 12, càng nhiều người đặt hết tinh thần và sức lực vào mục tiêu thi đậu đại học, tâm trí vùi vào việc học, trải qua sự giày vò liên tiếp từ nhiều đề kiểm tra khác nhau.

Vẫn còn nhạt nhẽo chán, năm nay đã viết kín không biết bao nhiêu đề thi, dùng hết bao nhiêu ruột bút.

Cuối cùng bước vào cuộc thi tuyển sinh đại học, tiếng chuông đầu tiên báo hiệu bắt đầu thi vang lên, cầm bút lên, tiếng chuông cuối cùng báo hiệu kết thúc, đặt bút xuống, đặt dấu kết thúc cho khoảng thời gian cấp ba trong bức tranh này.



Ngày kết thúc kì thi tuyển sinh đại học đó, mọi người trở về lớp học lần nữa.

“Sân trường này sẽ có những chiếc lá rơi vào trong ký ức của năm tháng, cho thấy khoảng cách từ tầng 1 đến tầng 4 thì ra chỉ có ba năm mà thôi, cho thấy rằng chú bảo vệ và cô căn tin rất có nét phu thê...”

Trường phát lên bài hát “Tháng ngày ở đường Đông Bắc Kinh”, giáo viên ở trên bục giảng vô cùng xúc động, phía bên dưới nhiều nữ sinh đã khóc, nam sinh khóe mắt đỏ hoe, không khí u buồn dần dần bao phủ.

“Hay là như vầy đi.” Lâm Thần Ngạn đột nhiên đứng dậy nói: “Ba ngày sau chúng ta tụ họp một lần nữa.”

Ánh mắt của anh ta hướng về Chung Viễn Huỳnh nhưng cô đang cúi xuống nói chuyện cùng Bối Trân Giai bàn trên, không để ý tới anh ta.

Bối Trân Giai: “Ba ngày sau không phải sinh nhật cậu à, cậu có tham gia buổi tụ họp này hay không, chúng ta nói là phải đi...”

“Buổi tụ họp này hiếm mới có được một lần, sau này thành viên trong lớp rất khó để tụ lại đầy đủ, hơn nữa buổi tụ họp rơi vào buổi sáng, buổi tối chúng ta đón sinh nhật cũng được mà.” Chung Viễn Huỳnh nói.

Cô không thích nhiều người tổ chức sinh nhật cho mình, chỉ muốn cùng những người thân thiết quen thuộc cùng đón sinh nhật.

Sau khi thu dọn đồ đạc ở kí túc xá xong, trời đã tối rồi, Chung Viễn Huỳnh không để cho Phó Lăng Thanh và Phó Tẫn tới giúp, cùng Bối Trân Giai bắt xe quay về.

Chung Viễn Huỳnh quay về biệt thự nhà họ Phó, đi qua con đường đá nhỏ, bánh xe của vali vang lên tiếng gập ghềnh xóc nảy.

Từ xa cô nhìn thấy người đang đứng ở trước cửa biệt thự, ánh đèn mờ nhạt sau lưng anh, khiến bóng của anh kéo ra rất dài, gió thổi tiếng lá xào xạc, thoang thoảng ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.

Cô từng bước đến gần, bắt gặp đôi mắt đen tuyền của anh.

Người mà bình thường thiếu hụt biểu cảm, lúc này lại hiếm thấy đuôi mắt khẽ nhướng lên, không che giấu được ánh sao trong đôi mắt, giống như ánh trăng soi trên mặt hồ, vừa yên tĩnh vừa dịu dàng.

“A Huỳnh.”

“Chào mừng trở về.”

Em... Rất nhớ chị.

Một lớp có ba nhóm, nhóm lớp, nhóm nam sinh và nhóm nữ sinh.

Mới sáng ngày thứ ba, nhóm nam sinh đã sôi nổi, lần lượt giúp Lâm Thần Ngạn bày mưu tính kế.

“Đã mua bóng bay chưa, trang trí thêm chút bóng bay mới có bầu không khí.”

“Không thể thiếu hoa tươi, một bó hoa lớn, rồi rải thêm ít cánh hoa.”

“Có cần nến không, chỗ chị tôi có vài hũ nến thơm.”

“Ban ngày ban mặt đốt nến làm cái gì...”

Những người bạn thân thiết nhất của Lâm Thần Ngạn đều biết anh ta yêu thầm Chung Viễn Huỳnh, anh ta hiểu rằng cô không thích bị những chuyện này làm phiền, trước giờ vẫn một mực che giấu không để người khác biết, đợi đến khi tốt nghiệp mới thổ lộ.

Để tạo ra sự bất ngờ, nên chỉ thảo luận trước ở trong nhóm nam sinh.

“Anh Ngạn đừng căng thẳng, tôi nghe nói là Chung Viễn Huỳnh cũng thích cậu, việc này chắc chắn thành công mà.”

Lâm Thần Ngạn nghe thấy tin này, đang bận rộn cũng bớt chút thời gian trả lời: “Thật sao? Cậu nghe ai nói.”

“Hạ Uyển Uyển nói đó, chính miệng Chung Viễn Huỳnh thừa nhận thích cậu mà.”

Giống như ném than lửa khổng lồ vào trong nước, trong nhóm lập tức như sôi sục, tràn ngập mấy cái biểu tượng cảm xúc, trong đó xen lẫn nhắc nhở không được lộ tin tức cho đám nữ sinh biết.

Mọi người dường như đều có thể liên tưởng đến cảnh tượng đó và kết quả, cảm thấy rằng không có chút sơ hở, chỉ là bọn họ quên mất, trong nhóm nam sinh vẫn còn một người như chẳng có cảm giác tồn tại, người mà chưa từng trồi lên từ trước đến giờ - Phó Tẫn.

Tấm màn cửa vừa dày vừa nặng chắn đi ánh nắng, căn phòng to lớn đến thế lại tối mịt, chỉ có ánh sáng của màn hình điện thoại ở đầu giường, nằm trên giường là một cậu thiếu niên thân hình cao lớn.

Trong chốc lát, một tay từ từ buông xuống cạnh giường, điện thoại trượt rơi xuống đất, tay còn lại đè chặt mặt, cong chân trái lên, cả người chìm vào trong tâm trạng chán nản u tối.

Cậu thật sự không thích Phó Tẫn sao?

Gió lạnh của ngày đông xen lẫn với cơn mưa dầm rì rào rét buốt, anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó đứng ngay cửa sau, nghe thấy câu hỏi này, cảm giác như tim đột ngột bị bóp nghẹt.

Vậy cậu thích kiểu con trai như thế nào, không thích một Phó Tẫn như thế, vậy thì thích lớp trưởng Lâm Thần Ngạn như kia sao?

Ừm, đúng là như vậy.

Hôm đó chắc là nhiệt độ hạ xuống, nếu không thì sao anh lại cảm thấy sống lưng lạnh lẽo đến như thế, sương giá lạnh buốt đến trong từng kẽ xương.

Trong căn phòng ngủ tĩnh lặng, bất chợt vang lên âm thanh tự cười nhạo bản thân.

Chung Viễn Huỳnh không biết được sự sắp đặt của ngày hôm nay, chỉ nghĩ rằng ngày trưởng thành hôm nay, chắc chắn phải trưng diện thật xinh đẹp.

Cô mặc một chiếc váy dài lên người, màu trắng chủ đạo, ngay eo có họa tiết hoa đào, từ trên xuống dần chuyển sang màu hồng nhạt, bờ vai lộ ra xương quai xanh thanh tú, trên ngực còn có một nốt ruồi nhỏ duyên dáng, tôn lên nước da trắng ngần.

Cô mở hộp trang điểm bằng gỗ ra, toàn bộ mỹ phẩm trang điểm bên trong là quà sinh nhật của Phó Lăng Thanh tặng cô.

Mặc dù Phó Lăng Thăng đã dạy cho cô cách sử dụng thế nào nhưng cô bắt tay vào lại vẫn bỡ ngỡ như cũ, động tác nghiêm túc cẩn thận, trực tiếp bỏ cuộc với những bước dễ gặp thất bại như chuốt mi hay kẻ mắt, làm đi làm lại nửa ngày trời, may mà hiệu quả mang lại không tệ.

Chung Viễn Huỳnh cúi đầu bắt đầu sơn móng tay màu anh đào.

Luôn cảm thấy rằng ngày trưởng thành này mang một ý nghĩa đặc biệt, không giống với những ngày khác, thế nên cũng muốn bản thân càng trở nên khác biệt.

Chung Viễn Huỳnh cong môi ngân nga bài hát, vụng về sơn xong móng tay, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ở trong gương, khiến cô giật thót mình.

“Phó Tẫn, sao em vào đây mà không gõ cửa, đứng lâu như vậy rồi mà cũng chẳng lên tiếng.” Tâm trạng Chung Viễn Huỳnh rất tốt, nên nhanh chóng cho qua những chuyện nhỏ nhặt này, đứng dậy quay người nhìn về anh, phe phẩy mười đầu ngón tay, cười hỏi: “Sao nào, có đẹp không?”

Đẹp lắm, đẹp đến nỗi chướng mắt.

Phó Tẫn nghiến chặt răng, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh biết bao nhiêu lần, kiềm chế tất cả cảm xúc, nhìn thấy cô xinh tươi tựa hoa đào, dày công ăn diện tâm trạng vui vẻ để đi gặp người đó.

Dường như có thể tưởng tượng được kết quả, ánh mắt Lâm Thần Ngạn kinh ngạc, chân thành bày tỏ, Chung Viễn Huỳnh vui vẻ chấp nhận, trong ánh mắt có hình bóng anh ta.

Phó Tẫn không thể kiềm được nữa, những ưu tư chất chồng suốt mấy năm nay cuối cùng cũng sụp đổ, tuôn ra theo xu hướng hủy diệt.

Dường như có một cây kim băng đâm vào mạch máu, nhói lên dây thần kinh, hơi lạnh dồn vào tim, đột nhiên khiến tim co thắt đau nhói.

Anh sẽ bị bỏ rơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play