“Cha không thể dành một chút thời gian một lần hay sao?” Chung Viễn Huỳnh giãy giụa đứng dậy, vặn cổ tay.
“Nếu còn ầm ĩ nữa thì tao cho mày quỳ cả đêm.”
Chung Viễn Huỳnh lập tức im lặng, cô ngậm chặt quai hàm, trừng mắt liếc ông.
Trên thế gian này chỉ có mỗi mẹ là người sẽ đối xử tốt với cô, mẹ sẽ đến dự buổi họp phụ huynh, mẹ sẽ mua cho cô váy, lúc cô bị bệnh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô.
Cha cô thì chẳng làm bất cứ điều gì cho cô cả, thế mà mẹ lại chẳng còn ở bên cô nữa.
……
Phó Lăng Thanh họp một cách qua loa, sau đó đi thang máy xuống lầu nhưng lòng sốt ruột không yên, đến nơi lại vội vàng chạy về bên Phó Tẫn.
Ai ngờ rằng khi cô đến gần chỗ đậu xe thì thấy được Phó Tẫn đang nhìn chằm chằm về nơi nào đó ngoài cửa sổ, hai tay gõ mạnh vào cửa xe, nắm tay đều trở nên phiếm hồng.
“A Tẫn?”
Anh hiếm khi có phản ứng như vậy đối với thế giới bên ngoài.
Bà ấy đọc được ý nghĩ của anh, vội đến mở cửa xe.
Phó Tẫn nhảy xuống xe, chạy về hướng mà mình đang nhìn chằm chằm, Phó Lăng Thanh cũng chạy theo sát ở phía sau.
Xa xa bà ấy nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông dẫn theo một cô gái nhỏ đi vào lề đường để bắt taxi, sau đó đã đưa cô bé ngồi vào trong xe rồi rời đi.
Phó Lăng Thanh thấy thế đã vội đưa điện thoại ra chụp lại hình ảnh của người đàn ông cùng bé gái.
Phó Tẩn nhìn thấy cô bé kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, sau đó thì phát hiện mình đang đứng trên một con đường xa lạ, ngay lập tức anh xuất hiện phản ứng lo lắng, rồi òa khóc lên.
“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ôm con về ngay, mẹ con mình sẽ quay vào trong xe ngay thôi.”
Phó Lăng Thanh không để ý đến hai người kia nữa mà xoay người bế Phố Tẫn lên, bước nhanh vào trong xe, đợi cho tiếng khóc của anh dịu lại rồi mới từ từ lái xe đi về nhà.
Phải đảm bảo cửa kính xe mở ra là khung cảnh quen thuộc đối với anh, bởi vì anh ra khỏi cửa luôn đi đúng những tuyến đường trước đó đã từng đi.
Để điều trị cho bệnh tâm lý của anh, bà ấy phải làm cho anh thích ứng với thế giới bên ngoài, không để cho anh cô lập chính mình, cố gắng dùng những bài trị liệu để anh giảm bớt sự nhạy cảm và thường xuyên đưa anh đi ra bên ngoài.
Nhưng anh chỉ có thể ngồi ở trong xe, nếu tuyến đường có khác biệt anh sẽ có biểu hiện kháng cự.
Việc trị liệu suốt mấy năm nay vẫn chưa thực sự phát huy tác dụng, bà ấy muốn anh bước ra khỏi thế giới của riêng mình nhưng điều đó quá đỗi xa vời.
Một đứa trẻ đã được tám tuổi nhưng không nói chuyện, không muốn đi học, bởi vì những điều ấy đều thuộc về thế giới ở bên ngoài và không có liên quan gì đến anh, thế nên ngoài biết khóc lóc cùng sự cáu kỉnh thì anh chẳng còn biết làm gì khác.
Cha của anh là một người có trí tuệ của một thiên tài, thế nhưng lại có tâm lý nhạy cảm, ông ấy vì mắc một chức chứng bệnh về tâm lý rất nghiêm trọng, nên cuối cùng đã tự kết liễu đời mình ngay trước mặt của Phó Tẫn.
Kết quả là khiến cho Phó Tẫn, một người ban đầu mắc chứng tự kỷ nhẹ do vấn đề di truyền đã phải chịu một cú sốc lớn và chuyển biến thành chứng tự kỷ nặng, từ đó anh hoàn toàn khép mình lại.
Phó Tẫn đã phản kháng vô cùng mãnh liệt khi đi ra ngoài, do đó mà tất cả các kế hoạch điều trị đều không đạt yêu cầu, ngay cả Phó Lăng Thanh cũng có lúc có ý định bỏ cuộc. Đành thôi, chứng tự kỷ của anh thì đã làm sao chứ? Nhà họ Phó có thể cho anh sống một đời giàu có vô lo vô nghĩ.
Nhưng bà ấy không khỏi nghĩ đến điều này, rằng Phó Tẫn chỉ mới từng đấy tuổi, lẽ nào lại có để anh sống như thế suốt cả đời hay sao? Thế có khác gì một cái xác sống vô hồn kia chứ?
Hơn nữa, Phỉ Duyệt Nhiên bảo rằng bệnh này sẽ phát triển thành xu hướng tự ngược đãi bản thân hoặc thậm chí là tự tử. Bà ấy không thể để cho bi kịch lặp lại nhưng may mắn là hôm nay bà ấy đã tìm thấy được một tia hy vọng.
Phó Lăng Thanh đưa Phó Tẫn về nhà, rồi gọi điện cho Phỉ Duyệt Nhiên để cô ta xem những bức ảnh và kể lại sự việc đã xảy ra.
Phỉ Duyệt Nhiên suy tư một lúc: "Ý bà là Phó Tẫn chủ động đuổi theo hai người đó?"
"Phải." Phó Lăng Thanh nói: "Đây là lần đầu tiên nó phản ứng với mọi người hoặc những thứ bên ngoài như thế."
Phỉ Duyệt Nhiên đã đưa ra mười ba kế hoạch điều trị, bao gồm các triệu chứng của Phó Tẫn và các loại thuốc tương ứng, các kế hoạch điều trị phản ứng với căng thẳng, giảm độ nhạy cảm và một số loại thuốc khác.
Cô ta nghĩ về điều gì đó và nói: “Cách nhìn nhận thế giới của trẻ em mắc chứng tự kỷ với chúng ta hoàn toàn khác biệt, thế giới của riêng chúng không hẳn là tuyệt vời, mà có những góc khuất trong tâm hồn và không có sức sống. Vì vậy cuối cùng chúng sẽ đặt câu hỏi về vấn đề tồn tại của chính mình. Khi chúng khám phá được “ánh sáng”, “màu sắc”, “âm thanh” của thế giới bên ngoài, thứ mà không có trong cuộc sống của chúng, đồng thời có được sự thích thú, những điều này sẽ đóng vai trò là cầu nối giữa thế giới của chúng và thế giới bên ngoài.”
“Đề nghị của tôi là tiếp tục điều trị bằng thuốc, liệu pháp giảm nhạy cảm đổi thành việc tăng tần suất tiếp xúc giữa với cô bé kia càng nhiều càng tốt."
——
Tâm tình Chung Lịch Cao trở nên phức tạp khi bỗng có một chiếc xe hạng sang bám đuôi theo. Ông nhận ra người tài xế trên chiếc xe ấy chính là tài xế riêng của phó giám đốc.
Người tài xế không nói với ông bất cứ điều gì, chỉ bảo ông lên xe.
Xe chạy tới khu biệt thự nhà họ Phó, xe chậm lăn bánh được bảy tám phút thì thấy được ngôi biệt thự trang hoàng lộng lẫy.
Xung quanh có vườn hoa cỏ được cắt tỉa theo định kỳ, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng chim bói cá hót líu lo giữa những ngọn cây.
Chung Lịch Cao đi theo người quản gia vào cửa, ông cúi đầu nhìn xuống và thấy đôi giày da rẻ tiền của mình đang bước trên sàn đá cẩm thạch sẫm màu, mặt sàn sáng trong tựa như gương phản chiếu tấm lưng hơi cong và bộ dạng vô cùng túng thiếu, khốn khổ của ông.
Ông được đưa đến phòng trà, bức tường hướng ra bên ngoài được chuyển thành một mảnh kính lớn trong suốt, chỉ cần đưa mắt nhìn ra là thấy được hoa cỏ xanh mướt, cây cầu bắc qua đài phun nước ở bên ngoài, ánh nắng xuyên qua lớp thủy tinh đậu trên chiếc bàn uống trà và chiếc ghế gỗ. Phó Lăng Thanh ngồi xuống với điệu bộ toát lên vẻ đoan trang và pha một ấm trà.
“Ngồi đi.” Bà ấy ra hiệu cho ông ngồi ở phía đối diện với mình.
Chung Lịch Cao chưa bao giờ tiếp xúc với người có cuộc sống giàu có như vậy nên nội tâm trùng xuống, nghĩ đến căn phòng thuê chật hẹp, tối tăm, ẩm thấp và mốc meo của mình, ông cúi đầu không dám nhìn Phó Lăng Thanh đang ngồi phía đối diện, sợ rằng sẽ bị bà ấy nhìn ra sự sượng sùng trong ánh mắt của mình.
"Thiết bị ghi hình và ghi âm giám sát ở đây đều đã được tắt, vì vậy đừng lo lắng về việc video và âm thanh sẽ bị lan truyền ra ngoài.” Phó Lăng Thanh là người hành động dứt khoát, không thích câu nệ, vì vậy đã trực tiếp đẩy một văn kiện qua: “Có một văn kiện mật, ông ký tên vào đây trước đã rồi chúng ta sẽ bàn bạc sau.”
Chung Lịch Cao cảm thấy mình nên thận trọng, khi thấy văn kiện chỉ yêu cầu giữ bí mật nội dung cuộc trò chuyện hôm nay thì thở phào nhẹ nhõm rồi đặt bủ ký tên.
Phó Lăng Thanh: "Theo như tôi biết, ông đã cùng với một người đầu tư vào công việc kinh doanh, về sau kẻ đó đã bỏ trốn cùng số tiền đó và để lại cho ông một vài khoản vay nặng lãi, còn những người đòi nợ thì đã tìm đuổi đến nhà ông rồi phải không?"
Chung Lịch Cao im lặng gật đầu, đương nhiên ông biết một khi Phó Lăng Thanh đã tìm đến ông để nói chuyện thì nhất định bà ấy đã kiểm tra lý lịch của ông rõ ràng.
Bà ấy lại đưa ra một tấm chi phiếu: "Tôi có thể đưa cho ông mười triệu, việc thăng chức và tăng lương sau này của ông sẽ không chịu sự quản lý của do bộ phận nhân sự nữa, thay vào đó tôi sẽ là người toàn quyền phụ trách. Sau khi hoàn thành, tôi sẽ chia cho ông 2% cổ phần công ty."
Chung Lịch Cao sửng sốt, hoài nghi mình đang nghe nhầm, không dám nghĩ tới số tiền sinh lãi từ 2% số cổ phần trong công ty, ít nhất cũng có thể dễ dàng mua được một căn biệt thự như thế này.
Sự cám dỗ quá lớn khiến ông không thể tin được những gì đang diễn ra.
"Được chứ." Ông sợ Phó Lăng Thanh sẽ đổi ý, vì vậy ông đã nhanh chóng đồng ý, trước những quyền lợi lớn như vậy, ngoài việc phóng hỏa giết người ra thì việc gì ông cũng có thể làm được.
Phó Lăng Thanh đẩy tờ tài liệu cuối cùng lên, bình tĩnh nói: “Sau khi đọc xong, nếu không có vấn đề gì thì hãy ký tên vào đó.”
Ngay khi Chung Lịch Cao đọc xong, tay ông đã run lên vì sung sướng, sau đó vội vàng ký tên vào.
Các yêu cầu rất đơn giản: ông và Chung Viễn Huỳnh sẽ sống cùng nhau trong căn biệt thự này, ông và Phó Lăng Thanh chỉ có thể duy trì mối quan hệ hợp tác, không được phép xảy ra quan hệ tình cảm.
Điều thứ hai là vì nghĩ cho Chung Viễn Huỳnh, Chung Cao Lịch không thể lấy vợ trước khi cô đủ tuổi thành niên nhằm để tránh các mối quan hệ phức tạp. Chung Cao Lịch không phản đối, ông cần tiền và quyền lực hơn là một cuộc hôn nhân vô ích.
Điều thứ ba chính là bên thứ ba không được biết được nội dung của hợp đồng.
Sau khi bệnh tự kỷ của Phó Tẫn được chữa khỏi, Chung Cao Lịch sẽ nhận được 2% cổ phần của công ty.
——
Mưa rơi tí tách tí tách, nhịp nhàng rơi lên cửa kính xe, vài vệt nước trên khung cửa kính làm mờ đi khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tài xế lái xe trong êm ắng, Chung Lịch Cao ngồi trên ghế phó lái dẫn đường, Phó Lăng Thanh ngồi ghế sau nắm tay Phó Tẫn.
Chung Lịch Cao nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy được khuôn mặt vốn dĩ luôn tỏ ra bình tĩnh của Phó Lăng Thanh giờ lại để lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy.
Đây là một tuyến đường hoàn toàn xa lạ, và đó là một thử thách lớn đối với Phó Tẫn. Phó Lăng Thanh tận dụng cơ hội này để điều trị chứng nhạy cảm của anh ngay trong chuyến đường đi. Phó Tẫn nhanh chóng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, anh dần toát mồ hôi lạnh, mặt mày cũng tái nhợt đi.
Phó Lăng Thanh ôm anh và nói với người lái xe: "Nhanh lên chút đi."
Xe đã chạy gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đi vào một khu dân cư.
Những ngôi nhà ở đây nhìn chung đều xập xệ và cũ kỹ, đường sá cũng nhiều ổ gà, nước thải tích tụ nhiều, rác chất đống ở các con hẻm và góc tường, phảng phất có thể ngửi thấy mùi hôi hám tanh tưởi bốc lên.
Nghĩ đến căn biệt thự sang trọng lộng lẫy rồi nhìn lại cảnh tượng trước mắt, Chung Lịch Cao vừa xấu hổ vừa liên tục thúc giục tài xế chạy nhanh lên.
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên khiến ông vội vàng quay đầu lại: "Sao vậy?"
Phó Lăng Thanh ôm Phó Tẫn vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh, không ngừng an ủi, và nhân đó nói với Chung Lịch Cao: "Không sao đâu, sắp đến nơi chưa thế?"
Nếu còn chưa đến nơi, e là Phó Tẫn có thể sẽ không cầm cự được mà phải gọi cấp cứu mất.
“Đến rồi, đến rồi!” Chung Lịch Cao chỉ chỉ: “Chính là dãy lầu này.”
Phó Lăng Thanh hạ cửa kính xe xuống, nhìn lên lầu ba, quay mặt về phía Phó Tẫn: “Này, con nhìn xem, kia là ai vậy?”
Mưa dần bớt nặng hạt, dưới màn mưa mờ ảo, trước cửa có một cây bàng đỏ rực, những cánh hoa tím hồng ướt đẫm rơi trên mặt đất.
Trong không khí có những đợt bong bóng bay bay, Phó Tẫn sững sờ một hồi, tiếng hét cũng dần dần được lắng xuống.
Anh từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên ban công tầng ba với một đôi chân ngắn trắng nõn và mềm mại bắt chéo thò ra ngoài lan can, đung đưa qua lại.
Cô cầm trên tay một cây nhựa nhỏ, đầu ngẩng lên, chu môi lên và thổi ra một chuỗi bong bóng.
Trời u ám và tối om, cô thì đang mặc một chiếc váy có họa tiết hoa hướng dương, đây dường như là ánh sáng duy nhất giữa đất trời đang chìm trong nền u ám.
“Rầm rầm rầm.” Phó Tẫn gõ mạnh vào cửa kính xe.
“Được rồi, mẹ sẽ đưa con đi đón chị gái về ngay đây.” Đây là lần đầu tiên Phó Tẫn trong một thời gian ngắn đã ngừng phản ứng lo lắng của mình như vậy.
Bọn họ bước xuống xe, Chung Lịch Cao dẫn đường đi lên lầu mở cửa.
Phó Tẫn tách tay Phó Lăng Thanh ra và chạy ra ban công.
Chung Viễn Huỳnh nghe thấy tiếng động, vừa định quay đầu lại thì bị ai đó nắm mạnh lấy cổ tay, cây thổi bong bóng nhựa trong tay cô rơi xuống, nước bong bóng trơn ướt chảy xuống từ cổ tay cô chảy đến đầu ngón tay anh.
Cô sửng sốt ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi mắt đen lay láy của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT