Thông báo của phòng làm việc của Nguyên Tẫn vừa đưa ra, làn gió dư luận đã xoay chuyển cục diện theo hướng áp đảo.
Hà Hân Viện được nâng niu như viên ngọc quý trong gia đình, sống trong sự cưng yêu chiều chuộng hết mực, cô ta chưa bao giờ bị nói nặng một lần nào, chứ đừng nói đến phải đối diện với làn sóng bạo lực mạng dữ dội như thế này.
Chỉ cần đăng nhập vào Weibo, đập vào mắt cô ta sẽ là những lời mắng chửi dồn dập, tin nhắn và cuộc điện thoại liên tục đổ chuông. Cô ta hoàn toàn suy sụp, không dám tiếp tục giấu diếm sự việc, nên đã lập tức liên lạc với anh trai Hà Khâm Dương, người thường ngày yêu thương cô ta nhất.
“Anh ơi, anh giúp em với, em nhận được giấy triệu tập của tòa án rồi!” Hà Hân Viện vừa khóc vừa nói: “Thanh danh của em không thể bị hủy hoại như thế được, người khác sẽ nhìn em như thế nào đây….”
“Chậc.” Bên Hà Khâm Dương bận bù đầu bù cổ, chuyện kinh doanh của công ty xảy ra vấn đề, dây chuyền vốn cũng bị cắt đứt, các hạng mục công việc hợp tác xuất hiện rào cản, những đơn hợp đồng trước kia đã đàm phán xong xuôi chỉ chuẩn bị ký kết đều mất sạch, anh ta biết đích danh ai đang chơi xấu mình nhưng lại không có biện pháp nào đối phó.
Một bên, cha anh ta gọi điện thoại đến trách mắng rằng rốt cuộc đã chọc giận ai mà khiến cho việc kinh doanh của gia đình liên tục bị ảnh hưởng như thế. Bên kia, em gái lại xảy ra chuyện, ngày thường khi nghe thấy Hà Hân Viện khóc, có lẽ anh ta sẽ mềm lòng nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy bực mình.
“Anh đã bảo em bình thường thì ráng mà nghe lời, đừng đi làm mấy thứ linh tinh đấy nhưng em lại không nghe!”
Hà Hân Viện bị Hà Khâm Dương mắng một trận, cô ta không hiểu tại sao người anh thường ngày luôn dịu dàng yêu thương cô ta lại nổi trận lôi đình như vậy, thế rồi cô ta hiểu ra rằng Hà Khâm Dương không hề có thời gian, sức lực để giúp cô ta.
Cô ta ôm chặt chăn bông, khóc lóc thảm thiết: "Em đã làm gì sai, em chỉ thích vẽ thôi mà!"
——
Thoáng cái đã một tháng trôi qua, chẳng mấy chốc lại đến ngày họp lớp cấp ba.
Chung Viễn Huỳnh vốn đã quên mất chuyện này, vẫn là nhờ có sự nhắc nhớ của Bối Trân Giai vào lúc trưa. Đến chiều hai người trang điểm, thay quần áo rồi cùng nhau đi họp lớp.
Địa điểm là một quán bar ở trung tâm thành phố.
Chạng vạng tối, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên như những vì sao tô điểm cho bầu trời đêm, mặt tiền của các cửa hàng bật đèn trang trí bảng hiệu, làm nổi bật lên sự phồn hoa náo nhiệt của thành phố này.
Hai người đến địa điểm hẹn, đứng trước cửa đã có thể nghe thấy tiếng nhạc nhịp nhàng phảng phất truyền đến. Tên quán bar là một chuỗi chữ tiếng Anh. Cánh cửa lớn màu đỏ được trang trí bằng gỗ, mái hiên màu đen xám, thiên về phong cách cổ điển châu Âu, chú trọng nét nhẹ nhàng, tinh tế hơn cách bày trí của những cửa tiệm màu mè sặc sỡ trên con phố vào thời trước.
Bên trong gần như chật kín chỗ, khắp nơi đều là người, người thì nhảy múa trên sàn nhảy, người lại ca hát trên bục cao và không thiếu những người ăn nhậu chơi bời ở gian ghế nghỉ ngơi.
Bạn học cấp ba đã đến được một nửa, họ ngồi hết các chỗ của hai dãy ghế liền kề nhau. Bấy nhiêu đấy cũng được xem là khá nhiều rồi, bởi sau khi tốt nghiệp mỗi người theo đuổi một mục tiêu khác nhau, mỗi người đều có sự nghiệp, cuộc sống gia đình của riêng mình, rất hiếm khi có thể tụ tập cùng nhau.
Có một người đàn ông phát tướng chú ý đến họ, vẫy tay cười và nói: “Này? Bối Trân Giai và Chung Viễn Huỳnh đến rồi sao, bên này vẫn còn chỗ đấy!”
“Các cậu càng ngày càng xinh đẹp, tớ suýt chút nữa không nhận ra đấy.”
Bối Trân Giai: “Chúng tớ mới là người suýt chút nữa không nhận ra cậu đó Chu Hào Bằng, sao cậu lại béo như vậy rồi.” Rõ ràng ở trong trí nhớ, anh gầy như một con khỉ.
Chu Hào Bằng vừa cử động, dường như thịt trên người đều rung lên: “Ôi, vợ tớ nấu ăn ngon quá nên tớ cũng chịu.”
Bên cạnh có người tiếp lời: “Cậu phải cố gắng hưởng thụ đấy.”
Chung Viễn Huỳnh và Bối Trân Giai lần lượt ngồi xuống, cô lướt nhìn một vòng, thấy có nhiều người đều đã có sự đổi thay rất lớn khiến cho cô vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ.
“Chung Viễn Huỳnh, nghe nói bây giờ cậu làm giáo viên rồi hả….”
Mọi người bắt đầu nói với nhau những câu chuyện phiếm rôm rả và ăn đồ ăn vặt, hoa quả, uống vài ly rượu. Một lúc lâu sau, sự lạ lẫm giữa họ đã giảm đi ít nhiều, từ đó bầu không khí mới trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Có người bỗng cất tiếng hỏi: “Sao lớp trưởng Lâm Thần Ngạn vẫn chưa đến nhỉ, không phải về nước được một khoảng thời gian rồi sao?”
Chu Hào Bằng nhìn điện thoại: “Cậu ấy nói còn hai phút nữa sẽ đến.”
Sau đó anh chuyển hướng về phía Chung Viễn Huỳnh, khẽ giọng nói gì đó.
Xung quanh âm thanh ồn ào, Chung Viễn Huỳnh không nghe rõ, cô vô thức nghé lại gần: “Cái gì?”
Anh nói lại một lần: “Cậu có bạn trai chưa?”
“Chưa có.” Cô lắc đầu.
“Ồ, thế thì tốt quá.” Chu Hào Bằng lẩm bẩm xong, thoáng thấy có người đi tới, vẫy tay hô: “Anh Ngạn, ở đây.”
Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu nhìn, trong ánh sáng trong bar chập chờn, một người đàn ông cao lớn đi tới, anh ta mặc quần áo thoải mái gọn gàng chỉnh tề, nước da màu lúa mạch, lông mày toát lên vẻ khí khái, khi cười để lộ ra chiếc răng khểnh trông cực kì ưa nhìn.
Cô thừ người ra, cảm thấy nụ cười này quá đỗi quen thuộc, Phó Tẫn hình như cũng từng có một nụ cười như vậy.
Việc cô sững sờ nhìn Lâm Thần Ngạn đã bị vô số ánh mắt của những người xung quanh chú ý, hai người bốn mắt nhìn nhau và ra hiệu với nhau điều gì đó.
Chu Hào Bằng hiểu ý, lớn tiếng nói: “Anh Ngạn, ngồi bên cạnh Chung Viễn Huỳnh đi, vẫn còn chỗ này.”
“Thật ngại quá, trên đường có chút việc nên đến trễ.” Lâm Thần Ngạn chào hỏi Chung Viễn Huỳnh rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không sao, vừa mới bắt đầu thôi.”
Có người yêu cầu nhân viên phục vụ mang thêm rất nhiều rượu.
Chung Viễn Huỳnh nhớ ra vẫn chưa gửi tin nhắn cho Phó Tẫn. Cuộc sống của cô khá quy củ, buổi chiều hôm nay không có tiết học, thường thì cô sẽ không ra khỏi cửa mà cũng không làm gì cả mà đợi Phó Tẫn sẽ đến nhà cô vẽ tranh.
Lúc chiều khá bận, sau khi sửa soạn, trang điểm thì lên đường đến quán bar, thế nhưng cô đã quên chưa nói với anh một tiếng.
Chung Viễn Huỳnh lục túi, phát hiện quên không mang điện thoại.
Lâm Thần Ngạn dường như rất dễ dàng chú ý đến nhất cử nhất động của cô, bèn lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Cô nói.
Cô đã bỏ điện thoại vào túi quần, rồi thay váy mà quên mất, may mà trước khi đến Phó Tẫn đều sẽ nhắn tin hỏi cô một tiếng, nếu cô không trả lời chắc anh sẽ không đến.
Khi mọi người đã đến đông đủ, Chu Hào Bằng bắt đầu tổ chức các trò chơi, nào là trò rắn chín đầu, đón xe lửa, cướp số,...người thua cuộc chắc chắn sẽ không bị phạt gì ngoài uống rượu.
Sau ba vòng chơi, có nhiều người đã ngà ngà say và họ bắt đầu chơi trò đã cũ mèm là “Thật hay Thách”.
Bối Trân Giai uống đến say khướt, lúc nào cũng thua và luôn chọn “thật”, mọi câu hỏi đều trả lời nhanh gọn.
Cuối cùng cũng đến Chung Viễn Huỳnh thua, thấy biểu cảm mọi người thiếu hào hứng, nên cô quyết định chọn “thách”. Cô rút phải hình phạt là một lần uống năm ly rượu, mọi người thấy thế thì không khỏi thở dài.
“Để tớ uống thay cậu ấy.” Lâm Thần Ngạn đột nhiên lên tiếng.
Nhóm người bắt đầu thấy hào hứng, họ hùa nhau bằng ánh mắt và điệu cười dẫu không rõ sự tình thực hư như thế nào.
Chung Viễn Huỳnh hiểu bọn họ đang nghĩ gì nhưng cảm thấy khó có thể giải thích, chỉ nói: “Cảm ơn lớp trưởng, tớ có thể uống được.” Nói xong cô uống hết từng ly một.
Người thua tiếp theo là Lâm Thần Ngạn, anh ta chọn “thật” và rút được câu hỏi là: điều khiến bạn cảm thấy tiếc nuối nhất là gì.
Lâm Thần Ngạn gượng cười, ngừng một lúc rồi nói: “Kì nghỉ hè sau khi thi tốt nghiệp xong, tớ đã không đợi được người mình muốn đợi.”
“Ồ.” Bọn họ lớn tiếng, dường như cuối cùng cũng đợi được cảnh tượng mà họ muốn thấy, họ đưa ánh mắt nhìn qua lại giữa Chung Viễn Huỳnh và Lâm Thần Ngạn.
Chu Hào Bằng có biệt danh là “miệng rộng”, bởi không giấu nổi bất kỳ chuyện gì, nếu ban đầu không phải do Lâm Thần Ngạn nhấn mạnh hết lần này đến lần khác rằng không được nói ra thì anh còn lâu mới có thể khóa miệng lại được. Anh nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh dường như vẫn chưa biết chuyện thì sốt ruột gãi đầu.
Một khi anh đã uống hăng rồi lại càng không thể ngậm miệng lại được: “Cả lớp ai cũng biết, chỉ có mỗi cậu là không biết thôi đấy Chung Viễn Huỳnh. Than ôi, vẫn là do anh Ngạn không cho tớ nói.”
“Năm cấp ba, thầy giáo rất nghiêm trong chuyện cấm những học sinh yêu đương sớm. Anh Ngạn lại trong sáng, yêu thầm cậu nhưng ngại không dám nói, lại sợ sẽ làm lỡ việc học hành của cậu, cứ thế mà đợi đến kì nghỉ hè sau khi thi tốt nghiệp xong, vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cậu, hẹn cậu ra để tỏ tình. Nếu thành công thì anh ấy và cậu sẽ học chung một trường đại học, nếu không thành thì sau này không gặp nữa, cậu cũng sẽ không cảm thấy ngại.”
Chu Hào Bằng xúc động: “Anh Ngạn đúng thật là một người tử tế.”
Lâm Thần Ngạn có thành tích học tập tốt, đối xử với người khác còn tốt hơn, lại vui vẻ cởi mở, mọi người ở trong lớp đều thích anh ta, không ngần ngại gọi là anh Ngạn.
Thế nhưng Chu Hào Bằng nhận ra sau khi nói những chuyện này ra, hai người có liên quan đều không hề có phản ứng gì.
Cũng đúng, sau một thời gian dài như thế, có rất nhiều chuyện sẽ mờ nhạt đi không thể giữ được vẹn nguyên màu sắc ban đầu.
Trong không khí hân hoan say sưa ở quán bar, giữa tiếng nhạc ồn ào, mùi rượu nồng nặc và những chiếc ly thủy tinh khúc xạ đủ loại ánh sáng, thời gian đã lặng lẽ bước sang rạng sáng.
Chu Hào Bằng với vai trò là người tổ chức buổi họp lớp đã say đến mức bất tỉnh nhân sự. Lâm Thần Ngạn vẫn tỉnh táo tìm tài xế lái xe hộ, nhờ họ đưa Chu Hào Bằng về.
Cuối cùng chỉ còn lại Chung Viễn Huỳnh và Lâm Thần Ngạn.
“Đi thôi, tớ đưa cậu về.”
Chung Viễn Huỳnh cầm túi xách lên: “Phiền cậu lắm, tớ tự gọi xe về là được rồi.”
“Giờ đã muộn quá rồi.” Lâm Thần Ngạn nói: “Cậu đi về một mình không an toàn đâu.”
Nhận thấy sự kiên trì của anh ta, Chung Viễn Huỳnh chỉ đành đồng ý.
Bước ra lối vào quán bar, người và xe cộ trên đường đã thưa thớt, nhiều cửa hàng đã đóng cửa, trong tầm mắt là một mảng rộng ánh sáng vàng cam của đèn đường.
Lâm Thần Ngạn cũng đã uống rất nhiều rượu, sau khi đã tìm được một người tài xế lái hộ, anh ta mở cửa ghế sau để Chung Viễn Huỳnh lên xe, còn anh ta thì ngồi ở ghế phụ phía trước.
Chung Viễn Huỳnh nói xong địa chỉ rồi không nói gì nữa, chợp mắt dựa lưng vào ghế, vẻ mặt thoáng mang cơn sự hiện diện của cơn buồn ngủ.
Lâm Thần Ngạn nhìn qua gương chiếu hậu, đưa tay tắt nhạc trong xe và cũng không tìm chủ đề để bắt chuyện nữa.
Chiếc xe chạy đến tầng dưới của khu chung cư trong sự êm ắng thì dừng lại, Lâm Thần Ngạn bước xuống xe, sau đó mở cửa xe phía sau, nhắc cô: “Đến rồi.”
Anh ta nhìn thấy ánh đèn màu cam chiếu vào cô qua cửa sổ xe, điểm xuyết thêm phần nhẹ nhàng mờ ảo. Cô giống như một chú mèo lười biếng ham ngủ với đôi mắt đang híp và vẻ mặt ngây thơ, trong đáy mắt long lanh ánh nước, cô phản ứng chậm chạp rồi mới “ừm” một tiếng.
Cõi lòng đã héo khô bấy lâu nay của Lâm Thần Ngạn, giờ lại khẽ run lên những hồi xao xuyến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT