Phó Tẫn không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Chung Viễn Huỳnh dựa vào ghế làm việc, ngón tay vô thức gấp góc tờ giấy lại, mở miệng, đúng lúc muốn nói gì đó thì nghe thấy trong phòng làm việc có người gọi cô.
Cô chỉ đành nói vào điện thoại: "Bây giờ có chút việc, cứ tạm như vậy đã."
Dư Tuệ Mỹ đứng ở bàn làm việc đối diện, tay chân luống cuống thu dọn đồ đạc, lại gọi Chung Viễn Huỳnh thêm hai tiếng.
Chung Viễn Huỳnh ngẩng đầu lên, hỏi cô: "Sao vậy?"
"Đứa bé nhà chị phiền chết mất, lại gây họa ở trường, thầy cô vừa gọi điện thoại cho chị, muốn chị đến đó một chuyến." Dư Tuệ Mỹ nói: "Lát nữa chị có tiết của lớp 10-4, không kịp lên tầng tìm thầy cô khác đổi tiết, tiểu Chung, phiền em dạy thay chị một lát."
Con trai Dư Tuệ Mỹ đang học tiểu học, nghịch ngợm phá phách có tiếng.
"Được ạ." Chung Viễn Huỳnh gật đầu đồng ý, trước kia cô đi thăm Phó Tẫn, cũng nhờ Dư Tuệ Mỹ lên lớp thay cô. Giáo trình của giáo viên mỹ thuật không giống như giáo viên các môn chính khác, gần như là môn học có tính thoải mái, vậy nên điều động sắp xếp có hơi nhiều.
Chung Viễn Huỳnh vừa cầm điện thoại lên xem đã có một tin nhắn mới, Phó Tẫn: “Xin lỗi, em chỉ đùa thôi, không cần mất công sang đây một chuyến đâu.”
Tiếng chuông vào học vang lên, Chung Viễn Huỳnh mím môi, để điện thoại xuống, đứng dậy đi lên lớp.
- ------
Trong lòng Chung Viễn Huỳnh biết rằng đâu dễ dàng đuổi được Hà Khâm Dương đi như vậy, vì vậy đã bỏ tiền thuê hai người bảo vệ cô đi làm và tan làm.
Buổi tối thứ tư, Chung Viễn Huỳnh chạy tới dạy lớp mỹ thuật "Nghệ thuật phi phàm" cho người trưởng thành, lần này Phó Tẫn cũng tới.
Cô vừa bước vào lớp, hai người đã chạm mắt nhau.
Nhìn dáng vẻ của anh, có lẽ đã khỏe hơn nhiều, Chung Viễn Huỳnh thu lại ánh mắt, gõ gõ lên bảng: "Xin chào mọi người, chuẩn bị vào lớp rồi, mong mọi người giữ trật tự."
Cô vẫn giảng những thứ cơ bản trước như mọi khi, làm mẫu một lần sau đó để các học viên luyện tập, muốn hỏi gì cứ hỏi.
Sau vài lần lên lớp, hai bên quen thuộc hơn nhiều, có chỗ nào không hiểu cũng hăng hái đặt câu hỏi hơn.
Có một điểm rất kì lạ đó là giữa Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn có một sự ăn ý vô hình nào đó.
Phó Tẫn chưa lên tiếng, ngẩng đầu nhìn lên ba giây, Chung Viễn Huỳnh đã có thể linh hoạt cảm nhận được, sau đó đi đến xem anh vẽ như thế nào.
Mỗi lần nhìn thấy một đống kinh khủng ở trên giấy của anh, vẽ không ra hình dạng gì, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy có thể vẽ được thế này cũng thần kì.
Trình độ này còn không bằng mấy học sinh cấp hai cô dạy.
Nhưng chăm chỉ học tập là học sinh ngoan, không vứt bỏ cũng không từ bỏ, Chung Viễn Huỳnh khuyên anh: "Đừng nản chí, cũng đừng ủ rũ, dù không có một phần trăm tài năng nhưng em vẫn còn chín mươi chín phần trăm cố gắng!"
Giọng điệu thành khẩn, vẻ mặt quyết tâm.
Phó Tẫn: "..."
Nói chung một tiết học ba tiếng, trong thời gian hơn một tiếng chỉ dạy cho các học viên, cô dành rất nhiều thời gian cho anh.
Khớp ngón tay rõ ràng của Phó Tẫn cầm bút quay quay, đầu bút như có như không chấm lên giấy, khóe môi hơi cong.
Thời gian về đêm, trong tiếng gió thổi rào rạt, lặng lẽ trôi qua.
Buổi học tối nay kết thúc rất nhanh, Từ Tử Thức chờ ở gần đó từ sớm, nhìn thấy người qua lại ngày càng ít, Phó Tẫn mới chậm rãi bước từ trong ra.
Từ Tử Thúc nhìn người vừa mới lên xe, chế giễu: "Xem ra buổi học hôm nay hiệu quả ổn đấy."
Vị tổ tông này hiếm khi thấy có tâm trạng tốt.
Phó Tẫn nghe ra giọng chế giễu trong lời của anh ta, cũng không phủ nhận, lười nhác dựa vào ghế sau.
Từ Tử Thúc khởi động xe, thong thả đi ra khỏi khu dân cư, nói tiếp: "Sao nào, cô giáo Chung bị kỹ năng hội họa của cậu làm kinh ngạc đến mức sùng bái?"
Dựa theo logic của anh ta, lúc này khổng tước nhất định phải xòe đuôi, giấu hết mặt xấu xí, khiến Chung Viễn Huỳnh sáng mắt mới đúng.
Phó Tẫn nhìn khung cảnh không ngừng lùi về sau ở bên ngoài, nhớ lại gương mặt "Đừng nản lòng, em vẫn còn cứu được" của Chung Viễn Huỳnh, nét mặt bất giác giãn ra, ý cười tràn ngập trong mắt.
Từ Tử Thức nhìn qua kính chiếu hậu thấy biểu cảm của Phó Tẫn, thừa dịp anh đang vui, nhân tiện hỏi vài vấn đề quan trọng: "Biên tập bên nhà xuất bản Mạn Tinh vẫn luôn muốn hỏi mà không dám, tiến độ quyển sách mới của cậu như thế nào, bận quá nên dừng rồi?"
Gần tuần nay cơ thể và trạng thái cảm xúc của Phó Tẫn đều không tốt lắm, đăng liền ba tập lại quá mệt. Đã vậy anh lại không chịu để người khác vẽ nét và tô màu, từ đầu đến cuối đều muốn tự mình làm, quá mức rườm rà, lượng công việc cực kì lớn.
Từ Tử Thức cảm thấy anh có chứng sạch sẽ về mặt tinh thần, đến mức cố chấp, rất nhiều lần như vậy, nhìn bằng góc nhìn truyện tranh sẽ là "Đồ của tôi sẽ hoàn toàn thuộc về tôi, không được chứa bất kì một đường kẻ nét vẽ nào của các người."
Phó Tẫn: "Dừng "Trần tục" và "Sương mù" lại đi."
Từ Tử Thúc không quá tán thành: "Hai quyển này đã đăng từ lâu, xét đến mức độ được chú ý, yêu thích đều tốt hơn bộ "Đèn khuya le lói" mà cậu mới đăng, nếu muốn dừng thì lẽ ra phải dừng quyển đăng sau mới đúng."
Phó Tẫn không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngày mai tôi sẽ đến Mạn Tinh đối chiếu tiến độ với họ."
Từ Tử Thức nhíu mày, không nói thêm gì.
Nói cũng vô dụng, ý mà Phó Tẫn đã quyết, rất khó có thể thay đổi.
Anh ta chỉ thấy lạ, tại sao Phó Tẫn lại để ý đến quyển sách này như vậy, lại còn rất vội.
- ----
Chung Viễn Huỳnh về đến nhà, sau khi rửa mặt thì nằm trên giường lướt điện thoại, đang buồn ngủ như thường ngày, kết quả bị tiếng hét qua điện thoại của Bối Trân Giai đánh bay.
Lần gần nhất khiến cô gái này hét khản cả giọng là vì ký hợp đồng với sách mới của Phó Tẫn*.
*chỗ này tác giả có vẻ gõ nhầm, đáng nhẽ phải là “Nguyên Tẫn”
Bối Trân Giai dõng dạc gọi hai tiếng: "Viễn Huỳnh!"
"..."
"Theo tin tức nội bộ mới nhất của nhà xuất bản." Bỗng nhiên Bối Trân Giai hạ thấp giọng, thần bí nói: "Ngày mai Nguyên Tẫn đến chỗ chúng tớ ấn định tiến độ kế hoạch."
Chung Viễn Huỳnh nghĩ một lát rồi nói: "Chính xác không, không phải làm được điều đó ở trên mạng à, bà chủ Nguyên Tẫn tự mình ra mặt không có khả năng lắm, đến đi nhận giải còn để trợ lý đi."
"Có thể là do cô ấy nghĩ như vậy có thành ý hơn? Với lại có một số chi tiết, trao đổi trực tiếp sẽ rõ ràng hơn." Sự nhiệt tình của Bối Trân Giai bất chợt giảm xuống: "Cậu nói như vậy cũng có lý, nói không chừng ngày mai lại là trợ lý của cô ấy đến.
Kết thúc cuộc gọi, căn bản là Chung Viễn Huỳnh không tin chuyện này là thật, nhắm mắt lại, để tay sau gáy.
Kết quả buổi sáng ngày thứ hai, Bối Trân Giai lại gọi điện tới: "Viễn Huỳnh! Trời ơi, cô Nguyên Tẫn đến thật rồi! Đến phòng làm việc trên tầng ba của bọn tớ rồi, tớ đang muốn xuống dưới xeọ. Nhóm chat của công ty sắp nổ luôn, ai cũng nói nhan sắc Nguyên Tẫn đẹp tuyệt trần."
"Cậu nghe tiếng hò reo của thực tập sinh và nhân viên nữ ở tầng dưới đi! Bởi vì Nguyên Tẫn không muốn lộ mặt, chủ biên còn cho vài bảo vệ đứng canh ở cửa, sợ người ngoài lẻn vào, cũng không cho bọn tớ chụp ảnh, sợ mạo phạm đến cô."
Nghe tiếng huyên náo ở đầu điện thoại bên kia, trong lòng Chung Viễn Huỳnh điên cuồng gào thét, từng dây thần kinh đều cảm thấy hưng phấn.
Cảm giác này rất khó hình dung, khi biết tin người mình thích và sùng bái cũng ở thành phố Bắc Đường, đi đến nơi mà cô biết, cách cô gần như vậy.
"Tớ đến rồi!" Bối Trân Giai thở hổn hển, chỉ sợ muộn thêm một giây sẽ không thấy người vậy, đến tháng máy còn không dùng, chạy bằng cầu thang bộ.
Cô ấy cũng thích Nguyên Tẫn, từ sau khi ký được tác phẩm mới của Nguyên Tẫn, mấy đêm liên tiếp không ngủ được.
Trước kia khi Nguyên Tẫn xuất bản sách cũng chưa từng xuất hiện ở nhà xuất bản nào, lần này quá nể tình, và cũng cho thấy việc cô ấy cực kì coi trọng lần hợp tác cũng như tác phẩm này.
Bối Trân Giai đẩy cửa vào, đi thẳng vào trong, nhìn thấy người ở giữa bị mọi người vây quanh.
Cô ấy dùng tai và vai kẹp chặt điện thoại, hai tay đẩy người ra, chen vào trong, nhìn thấy tổng biên tập, chủ biên và phó chủ biên đều ở đây, sau đó nhìn thấy…
Bối Trân Giai đơ người hai giây, ngơ ngác nói: "Cô?"
Thân hình của người đàn ông cân đối, mặc âu phục chỉnh tề, thoạt nhìn sạch sẽ gọn gàng nhưng khi cười lại có dáng vẻ của ngụy quân tử*.
Một tiếng "Cô" rất đột ngột của cô khiến mọi người xung quanh cười rộ lên, sau cùng Bối Trân Giai cảm thấy vô cùng khó xử.
Đầu bên kia điện thoại, Chung Viễn Huỳnh vẫn đang nói chuyện: "Cô ấy làm sao?"
Bối Trân Giai: "..."
"Chung Viễn Huỳnh, cậu chơi tớ à? Tạm thời không bạn bè gì hết, làm ơn đừng tìm tớ nữa, bởi rất có khả năng tớ sẽ chặn cậu đấy." Bối Trân Giai nói với tốc độ cực kì nhanh, sau đó tắt máy.
Có em trai là hay lắm à, bao lần chơi xỏ cô ấy, để cô ấy ngày ngày khen em trai cô trên Wechat.
HAY! LẮM!
Vài năm không gặp, thiếu niên trong trí nhớ biến thành người đàn ông vừa thanh lịch vừa trưởng thành ở ngay trước mắt. Trước sự nhiệt tình của những người xung quanh, anh làm như không thấy, đôi mắt một mí có chút lãnh đạm, tay cầm một bản kế hoạch, ánh mắt lướt qua.
Bởi vì thu hút sự chú ý, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bối Trân Giai, nghĩ ngợi một lát, sau đó đứng thẳng người. "Chị là bạn của chị gái?"
Giọng nói dễ nghe và khá trầm ấm.
Hai từ "Chị gái" khiến tim Bối Trân Giai tan chảy.
Vừa nghĩ đến tranh mà anh vẽ...
Hình tượng mà Bối Trân Giai vẽ nên phút chốc sụp đổ.
Giỏi lắm!!!
Có thể bán thằng em của cô đi được không, cô cũng muốn có người em trai như thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT