Lịch giảng dạy hàng ngày của Văn Anh là lên lớp từ thứ hai đến thứ sáu, cuối tuần nghỉ.
Học sinh nội trú bởi vì nhà cách trường xa, cuối tuần không về nhà, mà thống nhất một tháng nghỉ một lần. Cuối tuần có thể ở lại trường ôn tập, nếu là học sinh đặc biệt, sẽ được luyện tập thêm.
Đương nhiên bọn họ cũng có thể ra ngoài, nhưng vì để đảm bảo an toàn của bọn họ, cũng vì để ngăn chặn bọn họ ra ngoài làm loạn, cuối tuần phải đi tìm giáo viên xin nghỉ phép, nếu bị phát hiện tự ý rời trường, nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Lúc sáng Cố Duẫn phát hiện máy chơi game của mình rơi ở trường. Cuối tuần vốn dĩ không có chuyện gì làm, vì thế anh ngồi xe trở về Văn Anh, đến phòng học tìm máy chơi game của mình.
Máy chơi game quả nhiên bị anh đánh rơi trong ngăn tủ bàn học, anh lấy đồ xong thì quay về, vì đi đường tắt, không trực tiếp đi dọc theo đường cái, mà phải đi qua rạp hát.
Lúc đi qua con đường băng đá giữa rạp hát, Cố Duẫn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa.
Trịnh Tây Tây mặc đồng phục màu xanh lam của trường Văn Anh, tóc buộc đuôi ngựa, đầu hơi ngửa, ngồi xuống ghế dài ở vườn hoa đọc sách.
Ánh nắng ban mai chiếu lên người cô, tô thêm vẻ đẹp hư ảo cho hình ảnh.
Bước chân Cố Duẫn dừng lại, vốn nên rẽ bên trái, nhưng không kiểm soát được bước chân đi về phía trước.
Trịnh Tây Tây đang nhắm mắt lại học thuộc văn cổ, chỉ có phần nào cô thực sự không nhớ được, mới mở mắt lật sách, đọc mấy lần, sau đó tiếp tục học thuộc.
Cuối cùng đọc thuộc xong tất cả một lần, Trịnh Tây Tây mở mắt, sau lưng đột nhiên có người vỗ vào vai cô.
Trịnh Tây Tây quay đầu lại, người không nhìn thấy, nhưng sách trong tay bị người khác lấy đi.
Cố Duẫn lật đến trang đầu tiên của quyển sách: “Lớp 10-5, Trịnh Tây Tây.”
Anh gặp cô hai lần, nhưng hai lần đều không hỏi tên cô.
“Trịnh Tây Tây.” Cố Duẫn đọc lại một lần nữa, ngồi xuống bên cạnh cô: “Dục bả Tây Hồ bỉ Tây Tử đạm trang nùng mạt tổng tương nghi (1), cho nên hai chữ Tây Tây này được lấy trong câu thơ này phải không?”
“Không phải.” Trịnh Tây Tây đỏ mặt, giật lại quyển sách: “Tây lấy của Đông Tây Nam Bắc, thầy bói lấy tên Tây, nói là phù hợp với bát tự của em.”
“Có qua có lại.” Cố Duẫn nói: “Anh tên Cố Duẫn, Duẫn trong Duẫn Nặc (2).”
“Em biết.” Trịnh Tây Tây nói nhỏ.
Hơn nữa, trong hộp bút của cô còn bỏ vào mẫu giấy ghi chú do chính Cố Duẫn viết, bên trên còn có chữ ký của anh.
“Hôm nay em có kế hoạch gì không?” Cố Duẫn hỏi.
“Tự học, làm bài tập.”
“Sẽ không nhàm chán chứ?” Cố Duẫn hỏi cô.
“Việc thú vị ai cũng sẵn sàng làm.” Trịnh Tây Tây ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Có thể kiên trì thêm với những việc nhàm chán, tìm được niềm vui, mới có thể vượt lên trên người khác.”
“Tuổi tác không lớn, đạo lý không thực tế còn rất nhiều.” Cố Duẫn cười, lại gần cô: “Cho nên anh phải đưa em ra ngoài chơi phải không.”
“Đưa em trở về trước bữa tối, sẽ không làm chậm trễ việc tự học vào buổi tối của em.”
Trịnh Tây Tây từ chối: “Em chưa xin phép.”
“Cũng không nhìn xem anh là ai.”
Mãi đến khi cùng Cố Duẫn ra khỏi cổng trường, Trịnh Tây Tây mới cảm thấy mình thật sự xúc động.
Rõ ràng mới gặp qua vài lần, cũng không quá quen thuộc, không nên dễ dàng cùng anh ra ngoài như vậy mới đúng.
Nhưng cũng không biết tại sao, cô đối với anh căn bản không có cảnh giác, cũng có lẽ là bởi vì, lần trước anh giúp cô một lần, còn thêm nhiều nguyên nhân khác, Trịnh Tây Tây dồn nén không dám nghĩ đến.
Cố Duẫn vốn hẹn Trần Minh Viễn buổi sáng bọn họ cùng nhau chơi vài ván game, nếu không cũng sẽ không trở lại lấy máy chơi game vào sáng sớm.
Cuối cùng Trần Minh Viễn thức dậy ăn xong bữa sáng, chính là đợi đến khi có thông tin Cố Duẫn lỡ hẹn.
Trần Minh Viễn: Cố Duẫn, cậu đáng ghét, cái gì có thể quan trọng hơn trò chơi.
Cố Duẫn: Thế giới của cậu quá cằn cỗi.
Trần Minh Viễn:?
Câu nói này không phải trước đây cậu tự mình nói sao?
Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây cùng nhau đến thành phố trò chơi.
Cố Duẫn lấy ra một tấm thẻ đưa cho Trịnh Tây Tây: “Thành phố trò chơi này là của nhà một bạn học cùng lớp chúng ta mở, tha hồ chơi, đưa em đến hưởng thụ niềm vui.”
Vài trò chơi có thưởng, Trịnh Tây Tây ở trước cửa nhìn thấy bảng thông báo, vì thế nghiêm trang hỏi: “Vậy...chơi thế nhà cậu ấy nghèo thì phải làm sao?”
Cố Duẫn nhướng mày: “Vừa hay dạy anh cách kiềm chế, không nên mỗi ngày phát thẻ khoe khoang.”
Trịnh Tây Tây cong khóe miệng.
Thẻ là bản chế tạo đặc biệt của bạn học tặng, bên trên in tên họ và lớp, còn đánh dấu thành phố trò chơi, giống như móng vuốt của con mèo, trông rất sắc nhọn.
Trịnh Tây Tây cơ bản chưa chơi qua trò chơi nào, mà Cố Duẫn lại là cao thủ của mọi trò chơi.
Sau một lần lái xe đâm đầu chết, Cố Duẫn vừa xem náo nhiệt vừa cỗ vũ cô: “Cố lên, đàn em, thoát khỏi trò chơi nghèo khó này chúng ta chỉ cách bọn họ một hệ ngân hà, đến kìa.”
Sau vài phút, Cố Duẫn: “Vô cùng giỏi, bây giờ chỉ cách hai hệ ngân hà.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Cô đưa tay ra bịt miệng anh, vừa chạm vào cô đột nhiên hoàn hồn, đỏ mặt, vội vàng rút tay về.
Cố Duẫn cũng im miệng, có một loại tình cảm mờ nhạt xa lạ lượn lờ xung quanh hai người.
Nơi ăn trưa là Trịnh Tây Tây chọn.
Cô dắt anh rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại trước cửa hàng gia đình ăn mì: “Chính là ở đây.”
Cửa hàng này là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây ngồi xe đến Văn Thành, tình cờ phát hiện, đồ ăn vô cùng ngon, còn rẻ nữa, topping vô cùng phong phú, giá chỉ có sáu đến tám đồng, hơn nữa vô cùng ngon.
Tuy nhiên nơi này khá vắng vẻ, là khu ổ chuột trong ngõ nhỏ nội thành, xung quanh nhìn cũng rất tồi tàn.
Trịnh Tây Tây sợ Cố Duẫn không đồng ý, liền nói: “Anh có thể thử, nếu không hợp khẩu vị...”
“Không sao, ăn ở đây đi.”
Mì rất nhanh đã được mang ra, một bát mì nóng hổi, hơi thở cuộc sống lan tỏa ra.
Cố Duẫn thử một miếng, mùi vị thật sự rất ngon, nước sốt là do ông chủ đặc biệt làm, ăn ở nơi khác không có mùi vị này.
Ăn xong bữa trưa, Cố Duẫn hỏi cô còn nơi nào muốn đi không.
Trịnh Tây Tây nói: “Muốn đến bờ biển.”
Văn Thành có một mặt hướng ra biển, ngồi xe buýt số 10 thì có xe chạy thẳng ra bờ biển.
Cố Duẫn lần đầu tiên chen chúc trên xe buýt cùng người khác, anh nắm lấy thanh chắn trên đầu, Trịnh Tây Tây thấp hơn anh, một người nhỏ bé, đứng bên cạnh anh.
Anh đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác, trong lòng có gì đó rục rịch, nhưng lại không có chỗ cất vào, chỉ còn lại một cảm giác chưa bao giờ trải qua, cảm xúc mềm mại tràn lan trong lòng.
Nơi hai người đến nói là bờ biển, nhưng không có bãi biển, chỉ có một chỗ nhỏ có thể đứng.
Bên cạnh là rừng cây, có thể nhìn thấy biển lớn ở phía xa.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây đến bờ biển, trong lòng cô đã muốn đi rất nhiều lần, thậm chí ngay cả tuyến xe buýt cũng tra xong rồi, vốn dĩ dự định để làm phần thưởng cho bản thân khi thi xong cuối kỳ, không ngờ lại đến sớm. .
Truyện Đoản VănTrong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói, muốn hét lớn, muốn giải tỏa, nhưng tới đây chỉ còn lại mục tiêu rõ ràng.
Cô đưa tay lên miệng phóng ra âm thanh như cái loa, hét vào khoảng không phía xa: “Trịnh Tây Tây, cô nhất định phải nỗ lực, cô phải thi đỗ trường đại học Văn, sau này làm một nhà khoa học xuất sắc.”
“Trịnh Tây Tây, cô giỏi nhất!”
Sau khi cô hét xong, trong lòng cảm thấy thoải mái nhiều rồi, cô nhìn Cố Duẫn bên cạnh: “Còn anh, anh không muốn nói gì sao.”
Cố Duẫn lắc đầu: “Không có.”
“Vậy anh sẽ không phiền chứ.”
“Không.” Qua hồi lâu, Cố Duẫn nói: “Anh không có gì muốn thực hiện.”
Không biết tương lai phải làm gì, cũng không biết phải nỗ lực thế nào, bởi vì những điều anh muốn thu hồi lại mãi mãi không thể quay trở về.
“Vậy tiếp tục làm người có tiền.” Trịnh Tây Tây nói: “Làm một...ừm, người có tiền tốt bụng.”
Giống như lúc trước anh giúp cô đuổi Hoàng Dũng đi, làm một người tốt bụng đứng ở trên cao.
“Người có tiền tốt bụng.” Cố Duẫn suy nghĩ: “Vậy anh sẽ để lại tiếng thơm muôn đời sao?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Vậy tốt quá.”
Cố Duẫn cũng hét về phía xa: “Cố Duẫn, nhất định phải để lại tiếng thơm muôn đời, làm một người có tiền tốt bụng.”
Hét xong, có lẽ cảm thấy vừa khó xử vừa xấu hổ, hai người cùng cười.
“Không phải em cố ý sao.” Cố Duẫn nói: “Anh cảm thấy bản thân vừa rồi rất ngốc.”
“Vậy em cũng ngốc.” Trịnh Tây Tây nói: “Hơn nữa, anh sợ cái gì, em không ghi âm.”
“Ừm...” Cố Duẫn nhìn cô: “Em có cần hét lại lần nữa không, anh giúp em ghi âm lại.”
Trịnh Tây Tây: “...anh cút đi.”
Có lẽ là vì nguyên nhân khó xử vừa rồi, trên đường trở về, mối quan hệ của hai người dường như gần lại rất nhiều. Bức tường vô hình trước đây ngăn cách hai người dường như đã bị đánh sập rồi.
Trịnh Tây Tây phát hiện, Cố Duẫn và cô trong thâm tâm không coi ai ra gì lại vô cùng kiêu ngạo, anh hài hước, biết nói đùa, biết đùa giỡn, thậm chí còn thích trêu mọi người.
Lúc trở về vẫn ngồi xe buýt như cũ, trên xe rất nhiều người, Cố Duẫn đứng phía sau cô, dáng người cao lớn che chở cho cô một góc. Đây là cảm giác rất ít có của Trịnh Tây Tây, bởi vì từ nhỏ đến lớn, là một chị gái, luôn là cô ở phía trước che mưa che gió, nhưng có rất ít người ở phía trước che chắn cho cô.
Cố Duẫn đưa cô đến trước cổng trường, khi rời đi, Cố Duẫn hỏi cô: “Đàn em, chúng ta bây giờ có phải là bạn rồi không.”
Trịnh Tây Tây gật đầu.
Cố Duẫn tiếp tục hỏi: “Ngày mai vẫn tự học?”
Trịnh Tây Tây nhất thời cẩn thận: “Ngày mai em sẽ không ra ngoài cùng anh.”
Thỉnh thoảng có thể thư giãn nhưng mỗi ngày đều thư giãn cô sẽ trở nên vô dụng.
“Em đang nghĩ gì, anh cũng phải làm bài tập.” Cố Duẫn nói: “Ngày mai anh đến trường tìm em tự học.”
Lúc đầu Trịnh Tây Tây cho rằng Cố Duẫn nói chơi, kết quả ngày thứ hai anh thực sự mang sách đến phòng học tự học.
Cuối tuần trong phòng học rất ít người, lớp bọn họ chỉ có năm học sinh ở nội trú, ngoài Trịnh Tây Tây và Tuyên Miểu, còn có ba bạn nam khác.
Cố Duẫn nói chuyện với bọn họ rất tự nhiên, thậm chí mang theo quà làm quen, mỗi người một gói đồ ăn vặt, sau đó trưng dụng chỗ ngồi của Tuyên Miểu bên cạnh Trịnh Tây Tây, Tuyên Miểu im lặng cùng ba bạn học sinh nam ngồi xuống thảo luận chủ đề này.
Cố Duẫn chính xác là tới làm bài tập, cuốn bài tập của anh toàn là tiếng anh, anh đọc bài làm rất nhanh, không lật một trang trong chốc lát. Trịnh Tây Tây khó khăn theo sát nhìn một lúc, tuyệt vọng phát hiện, cô hoàn toàn không theo kịp tốc độ của Cố Duẫn.
“Bây giờ em mới năm nhất cấp ba.” Cố Duẫn nói: “Đợi em lên năm ba cấp ba chắc chắn sẽ nhanh hơn anh.”
“Hơn nữa...” Anh cười: “Ngồi cạnh học bá khác hẳn, bài tập cũng làm nhanh hơn.”
Trịnh Tây Tây: “...”
Trịnh Tây Tây không hề để ý anh, tự mình làm việc của mình.
Từ khi có trải nghiệm đi chơi cùng nhau, Cố Duẫn thường vào cuối tuần sẽ đến trường tìm cô.
Có lúc Trịnh Tây Tây đang làm bài tập rất tốt, đột nhiên bút bị người khác lấy mất, quay đầu lại thì bắt gặp khuôn mặt của Cố Duẫn.
Lý do từ chối của anh luôn luôn đa dạng-
“Trở về ngủ một lúc.”
“Đến bên cạnh học bá làm bài tập, hiệu quả cao.”
“Đến trường ăn chực cơm trưa.”
……
Trịnh Tây Tây lúng túng nói: “Anh có thể đừng mỗi lần lấy bút của em được không.”
“Vậy lấy cuốn bài tập của em? Vỗ lưng em?”
Nhìn thấy ánh mắt Trịnh Tây Tây càng ngày càng kém, Cố Duẫn cười nói: “Anh phải luôn nghĩ cách thu hút chú ý của em.”
Mặt của Trịnh Tây Tây đột nhiên đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác: “Tùy anh.”
Cô vừa nói xong, tóc bị người khác xoa nhẹ.
Cô quay đầu lại, Cố Duẫn nói: “Không lấy bút của em, có thể chạm vào tóc.”
Anh bổ sung nói: “Anh bảo đảm không làm rối nó.”
Trịnh Tây Tây nằm úp trên bàn, ở nơi Cố Duẫn không nhìn thấy, lén lút cong khóe miệng.
Chú thích:
(1)Dục bả Tây Hồ bỉ Tây Tử đạm trang nùng mạt tổng tương nghi: câu thơ nằm trong tác phẩm “Hai bài thơ bên hồ uống nước: Nắng sớm mưa muộn” phần 2 của Tô Thức
(2) Duẫn trong duẫn nặc tức lời hứa đã hứa