Ngày Cố Duẫn rời đi, Trịnh Tây Tây ra sân bay tiễn anh.

Những lời muốn nói cô cũng đã viết trong bản ghi nhớ, lúc này cô không biết nên nói cái gì, cho đến khi Cố Duẫn ôm lấy cô.

Cô có chút muốn khóc mà không biết tại sao?

Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác chia tay. Trước đây, cho dù đi học, hay là rời khỏi thôn Liễu Gia đến Văn Thành, hoặc là rời khỏi nhà họ Trịnh, cảm xúc của cô cũng không lớn. Cô cảm thấy mình là một người không tim không phổi, không có quá nhiều tình cảm. Chỉ là bây giờ cô phát hiện thì ra không phải như vậy.

Thật ra thời gian Cố Duẫn rời đi cũng không tính là dài, hơn nữa kỳ nghỉ hè cô có thể đi thăm anh nhưng cô vẫn không nỡ rời xa.

Hai người ôm nhau một hồi lâu, Cố Duẫn sờ đầu cô: "Em gái, chăm sóc bản thân thật tốt, có việc gì phải gọi điện thoại cho anh trai, có biết không?"

“Vâng, anh trai, anh cũng vậy đấy, phải tự chăm sóc bản thân.”

Cố Duẫn rời đi.

Trịnh Tây Tây cũng chuyển về trường học ở, chỉ thỉnh thoảng trở về tưới hoa cỏ trong căn hộ của cô.

Lúc này, cô luôn nhớ tới Cố Duẫn, sau đó xé lịch treo ở cửa, đếm thời gian trôi qua.

Vì chênh lệch múi giờ, muốn nói chuyện với Cố Duẫn cũng không dễ dàng. Buổi sáng Trịnh Tây Tây phải đi học, đi học xong thì về nhà. Bên chỗ Cố Duẫn đã gần rạng sáng, mà lúc Cố Duẫn rảnh rỗi thì Trịnh Tây Tây không phải đang ngủ thì là đang đi học.

Tất nhiên, vào cuối tuần, cả hai sẽ luôn có kế hoạch gọi video.

Phong thái Cố Duẫn thay đổi một chút, hầu hết thời gian Trịnh Tây Tây nhìn thấy đều là bộ dáng Cố Duẫn mặc âu phục giày da xử lý công việc, trưởng thành chững chạc hơn so với lúc trước, cũng biết cách kiềm chế hơn.

Nhưng mà ấn tượng như vậy vừa mới được hình thành, đã vì một câu nói của Cố Duẫn mà vỡ tan tành.

Ví dụ như mấy ngày trước, tóc Trịnh Tây Tây quá dài nên cô đi cắt tóc. Trịnh Tây Tây muốn cắt ngắn, lại bị Tằng Ngữ hết sức ngăn cản.

Trong mắt Tằng Ngữ, mái tóc dày của Trịnh Tây Tây chính là món quà trời ban, làm sao có thể cắt bỏ, vì thế Trịnh Tây Tây, người bắt đầu chú ý hình tượng của mình, nghe lời chỉ cắt đi một đoạn.

Đúng dịp ngày đó Cố Duẫn gọi video tới, Trịnh Tây Tây cố ý cho Cố Duẫn xem kiểu tóc mới của mình, nghe thấy anh tò mò hỏi: "Tóc em bị sao vậy?"

Trai thẳng như Cố Duẫn căn bản không nhìn ra tóc Trịnh Tây Tây có gì thay đổi.

Trịnh Tây Tây bĩu môi, Cố Duẫn tự cho là hiểu được nỗi buồn của cô, nói: "Không sao đâu, tóc của em rất nhiều, không phải lo lắng."

Trịnh Tây Tây: "..."

Ai bảo anh quan tâm đến chuyện này!

Với lại cô không có bị rụng tóc!!!

Tất nhiên, hầu hết thời gian hai người chỉ quan tâm đến nhau, trò chuyện một vài câu sau đó thúc giục bên kia đi ngủ.

Cuối tuần, em họ của Cố Duẫn là Đoạn Tiểu Tiểu gửi tin nhắn, mời Trịnh Tây Tây đi tham gia buổi tiệc ngủ do cô ấy tổ chức.

Đoạn Tiểu Tiểu tên đầy đủ là Đoạn Tiểu Uẩn, tất cả mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Tiểu, con gái của cậu Cố Duẫn. Tết Nguyên Đán, Trịnh Tây Tây đi theo Cố Duẫn qua nhà họ Đoạn, cho nên cô cũng quen biết Đoạn Tiểu Tiểu, là một cô gái khá kỳ quái.

Buổi tiệc ngủ này Trịnh Tây Tây đã nghe qua cô ấy nhắc tới, lúc ấy đồng ý sau này có cơ hội nhất định tham gia, cho nên sau khi Đoạn Tiểu Tiểu nhắc tới, Trịnh Tây Tây đã đồng ý.

Đoạn Tiểu Tiểu là một người có ý thức về lễ nghi, gửi cho Trịnh Tây Tây một tấm thiệp mời phiên bản WeChat, là một tấm thiệp điện tử chế tác tinh xảo, trên đó viết "Buổi tiệc ngủ lần thứ mười của Tiểu Tiểu", kèm theo đó là địa điểm và lời mời tham gia.

Đoạn Tiểu Tiểu nói: [Chị Tây Tây phải chuẩn bị một bộ đồ ngủ, nếu không có em cũng có thể giúp chị chuẩn bị.]

Trịnh Tây Tây trả lời cô ấy: [Chị sẽ tự mang theo.]

Đoạn Tiểu Tiểu: [Vậy tối thứ bảy gặp lại (trái tim)]

Trịnh Tây Tây: [(trái tim) (sờ đầu)]

Ngày thứ bảy, chú Lâm đưa Trịnh Tây Tây đến nhà họ Đoạn.

Vì để cho các cô chơi đùa tự tại, các trưởng bối cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có Đoạn Tiểu Tiểu cùng người làm giúp cô ấy trang trí, còn có những cô gái được Tiểu Tiểu mời tới chơi.

Đoạn Tiểu Tiểu năm nay mười bảy tuổi, mặc một chiếc váy liền áo ở nhà, trên mặt tràn đầy collagen, là một tiểu mỹ nữ ưa nhìn.

Đoạn Tiểu Tiểu đã tổ chức buổi tiệc này lần thứ mười, đã có điều lệ cố định, người tới cũng đều là những cô gái quen thuộc được Đoạn Tiểu Tiểu cẩn thận lựa chọn.

Trịnh Tây Tây đến phòng thay đồ ngủ trước, lúc đi ra thì phát hiện các cô gái khác cũng thay quần áo xong rồi đang ngồi cạnh nhau.

"Chị Tây Tây, lại đây ngồi đi." Đoạn Tiểu Tiểu kéo Trịnh Tây Tây ngồi xuống bên cạnh mình.

Bên cạnh ghế sofa có một bàn trà, trên đó đặt rất nhiều đồ ăn nhẹ, trái cây, đồ ăn và tất cả các loại đồ uống. Ngoài ra, bên ngoài còn có một xấp thẻ được thiết kế đẹp mắt.

Đoạn Tiểu Tiểu giải thích cho Trịnh Tây Tây: "Mình tán gẫu trước rồi khi thân hơn, chúng ta sẽ rút chủ đề từ trong thẻ, mọi người phải thay phiên nhau nói những chuyện mình biết có liên quan đến đề tài, có thể là của mình, cũng có thể là của người khác. Cuối cùng ai không còn gì để nói phải đi rút một tờ giấy trong rương rút thăm trúng thưởng, dựa theo tiết mục biểu diễn ở trên, quá trình biểu diễn sẽ bị quay lại lưu trong một ổ cứng, sẽ không truyền ra ngoài, nhưng người ở đây đều có thể xem."

“Chờ chị chơi một lần là biết, chị sẽ biết được mọi tin đồn, rất thú vị.”

Trịnh Tây Tây hiểu: "Cho nên em gọi chị tới đây chính là vì để lấy tin đồn của chị."

Mục đích bị vạch trần, Đoạn Tiểu Tiểu cũng không tức giận, cô ấy đến gần cô lặng lẽ nói: "Yên tâm, nơi này em là lớn nhất, nể mặt anh họ, cùng lắm sau đó em xóa toàn bộ video biểu diễn của chị đi."

“Nhưng nếu vậy, lần sau em không thể mời chị. Quy tắc của bọn em là khi xóa video chính là để rời khỏi gia đình đồ ngủ của bọn em."

Đôi mắt cô ấy mong đợi nhìn Trịnh Tây Tây. Trịnh Tây Tây thấy vậy nở nụ cười, thật sự không nhịn được nhéo khuôn mặt non choẹt của cô ấy: "Chị cũng không trách em."

Nhận được những lời này, cô ấy lập tức thu hồi biểu tình đáng thương, vẻ mặt giảo hoạt nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."

Giống như Đoạn Tiểu Tiểu nói, bữa tiệc ngủ này đơn giản chỉ là một buổi gặp mặt chia sẻ tin đồn.

Tấm thẻ đầu tiên Đoạn Tiểu Tiểu rút được là "Tặng hoa". Vì thế mọi người vắt óc suy nghĩ chuyện gần đây có quan hệ với tặng hoa.

Trịnh Tây Tây chưa từng tặng hoa cho người khác, lần duy nhất mua hoa vẫn là bó hoa huệ đặt trước mộ mẹ Cố, nhưng loại chuyện này cô sẽ không nói, thời khắc mấu chốt nhớ tới ngày nhà giáo, cô nhớ rõ ngày đó lớp trưởng bọn họ tặng hoa cho giáo viên chủ nhiệm và cố vấn.

Mấy người phía trước đã nói rất nhiều, ví dụ như học sinh nam nào trong lớp lén tặng hoa cho ai, giáo viên nào đặc biệt hôi, ngày kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ ai, ngày hôm đó giao 999 bông hồng đến khách sạn XX...

Vốn đang chờ Trịnh Tây Tây nói ra tin tức thú vị, nhưng cô đã bỏ qua.

Nhưng những tấm thẻ này của Đoạn Tiểu Tiểu đều được sàng lọc qua, nội dung đều là "Tặng hoa", "Hẹn hò", "Xem phim"... dễ khiến người ta suy nghĩ lệch lạc.

Để không bị quay video lịch sử đen tối, Trịnh Tây Tây không thể không vắt óc, Đoạn Tiểu Tiểu như ý nguyện biết không ít chuyện cô và Cố Duẫn, ví dụ như hai người cùng nhau đến rạp chiếu phim xem phim.

Đoạn Tiểu Tiểu hài lòng khi nghe được chuyện của anh họ mình, cảm thấy mỹ mãn, cô ấy còn muốn hỏi chi tiết nhưng Trịnh Tây Tây không nói nữa.

Đoạn Tiểu Tiểu bĩu môi: "Anh họ em cũng không đi xem phim với em."

"Người muốn đi xem phim cùng cậu còn ít sao? "Một cô gái cười nói: "Ai ở lớp ba vậy, có phải là..."

"Cậu im đi." Đoạn Tiểu Tiểu lập tức nhào tới bịt miệng cô ấy lại: "Đừng nói đến cậu ta, vừa nhắc tới cậu ta tớ đã thấy khó chịu. "

Sau đó tất cả mọi người phát ra ý vị sâu xa "ồ" một tiếng.

Trịnh Tây Tây cười theo, cảm thấy các cô thật thú vị.

Tất cả mọi người ngay từ đầu có chút câu nệ với cẩn thận, càng về sau càng nói nhiều hơn, tự bổ sung mà không cần người khác hỏi. Miệng không dừng lại được, căn bản không cần thẻ cũng có thể nói tiếp.

Đoạn Tiểu Tiểu cũng nói hăng say, cô ấy làm một động tác "im lặng", ho một tiếng nói: "Nói đến bệnh, tớ nhớ tới một chuyện lớn, tớ nói tin tức này mọi người tuyệt đối không được nói cho ai biết. "

"Chuyện gì? Thôi nào, nói đi."

"Đúng vậy, đừng giở trò nữa, câu giờ là thứ đáng ghét nhất."

"Vậy tớ nói, là về anh họ Cố Duẫn của tớ."

Những người khác đều dựng thẳng tai lên, Trịnh Tây Tây cũng không ngoại lệ.

"Chị Âm Lan, mọi người có biết không?" Đoạn Tiểu Tiểu thừa nước đục thả câu, mặt mày hớn hở nói: "Chu Âm Lan, một chị gái xinh đẹp, lúc anh họ Cố Duẫn tớ ở nước ngoài, có một lần đua xe bị gãy chân, chị ấy vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc..."

"Gãy chân? Chuyện gì xảy ra vậy?" Có ai đó hỏi.

Độ nổi tiếng của Cố Duẫn rất cao, bất kể là ở trong giới người lớn hay là những cô gái thích ngắm trai đẹp, bởi vậy nghe được tin tức của Cố Duẫn, bọn họ đều hỏi vô cùng kỹ.

"Anh họ tớ thật sự không muốn sống nữa rồi." Đoạn Tiểu Tiểu hơi oán giận nói: "Nghe cha tớ nói là đua xe với người khác, không biết đã xảy ra chuyện gì, xe đâm vào lan can tan nát tại chỗ, anh Cố Duẫn chấn động não, gãy chân phải, cũng may được chăm sóc tốt."

Lúc Cố Duẫn xuất ngoại, ông nội Cố đã qua đời không lâu. Người thân nhất của anh mất hết rồi, một mình anh phiêu bạt bên ngoài, làm việc khó tránh khỏi có chút cực đoan.

Cho đến khi anh xảy ra chuyện, chú của Cố Duẫn nhận được tin tức đến bệnh viện thăm anh thì mới biết anh đi theo một đám người đua xe, các loại trường hợp chính quy, không chính quy đều dám tham gia. Bởi vì không sợ chết, khi đua xe bất kỳ cơ hội nào cũng có thể không chút do dự nắm lấy, rất nhanh anh đã nổi tiếng, thường xuyên có người tìm anh giao chiến.

Chú anh tức giận muốn chết, ở bệnh viện mấy ngày thì mắng anh từng ấy ngày. Cố Duẫn ngoan ngoãn chịu đựng, cũng không biết có nghe lọt vào hay không.

Cuối cùng chú anh cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, sau khi tìm bác sĩ tư vấn đề nghị anh yêu đương, tìm cho mình một chút việc để làm, đừng mỗi ngày nghĩ làm những chuyện nguy hiểm này để tìm kiếm kích thích.

Ngay cả lúc trước khi Cố Duẫn về nước, cũng là chú anh ba lệnh năm tiếng không ngừng thúc giục anh, bảo anh sớm quay về, tránh cho anh ở bên ngoài chỗ bọn họ quản không được tự sinh tự diệt.

Khi ấy Đoạn Tiểu Tiểu cầu xin cha dẫn cô ấy đến, lúc Cố Duẫn nằm viện cũng đẹp trai đến mức khác biệt, lười biếng nằm trên giường, thần thái kia giống như đi nghỉ, cho dù một chân anh còn đang đeo thạch cao.

Lúc ấy Chu Âm Lan cũng ở bệnh viện, cô ta và Cố Duẫn là bạn học cũ, cũng là người đầu tiên biết được anh nằm viện, vậy nên cô ta không mời mà đến và vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc anh.

"Sau đó thì sao?" Có người vội vàng nói: "Sau đó họ ở bên nhau?"

"Nói nhanh lên đi, Tiểu Tiểu, cậu nói chậm quá."

"Có ở bên nhau hay không thì tớ không biết." Đoạn Tiểu Tiểu buông tay: "Lúc ấy hình như tớ có thử nghe ngóng, tớ ở ngoài cửa nhưng không thể nghe rõ, đoạn sau tớ không biết."

“Hầy~~" Những người khác cùng nhau thở dài, câu này có nói cũng như không vậy.

Đoạn Tiểu Tiểu nói bao lâu, trái tim Trịnh Tây Tây treo lơ lửng từng đấy. Cho đến khi Đoạn Tiểu Tiểu nói xong toàn bộ, trái tim treo lơ lửng của cô mới rơi xuống.

Nhưng cô rất nhanh lại hồi hộp, năm mới cô gặp Chu Âm Lan, lúc ấy cảm thấy cô ta là một nữ sinh xinh đẹp lại dịu dàng, cực kỳ khiến người ta thích.

Khi nghe cô ta và Cố Duẫn suýt nữa thì quen nhau, trái tim Trịnh Tây Tây đập rất kỳ lạ, rất nhanh cô đã nhớ tới mình từng hỏi Cố Duẫn. Cố Duẫn nói anh chưa từng yêu đương, trái tim nhảy quá nhanh kia mới từ từ bình tĩnh lại.

Có phải vậy không? Sau khi nhịp tim hồi hộp như ngồi tàu lượn siêu tốc, cho dù Trịnh Tây Tây có chậm chạp hơn nữa, cũng ý thức được cô không thích hợp.

Vấn đề cô cho tới bây giờ cũng không dám nhìn thẳng, cũng không dám nghĩ, trong nháy mắt cởi bỏ lớp ngụy trang, trực tiếp xuất hiện trước mặt cô.

Dường như không biết từ khi nào cô đã thích Cố Duẫn.

Đó là kiểu mà cô gái thích các chàng trai, muốn trở thành bạn gái của anh.

Trái tim cô bởi vì nhận thức này lại bắt đầu "bình bịch" đập điên cuồng, mặt thậm chí trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, cả người đều có chút không biết làm sao.

Cô phải giả vờ bộ dáng rất nóng, rót cho mình một ly nước lạnh cầm trong tay.

Nước lạnh xuyên qua ly thủy tinh truyền đến tay cô, Trịnh Tây Tây uống hết hơn phân nửa ly nước, trái tim trong ngực gần như muốn nhảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play