Nói thật thì lúc này cô đang đi ở ngoài đường lớn, lòng đường xe chạy qua lại tuy ít nhưng vẫn có, trên đường cũng có người đến đi, vốn là không nên nghĩ có người theo đuôi cô được. Cô cũng tự cho rằng đó chỉ là người qua đường giống mình nên không có nghĩ gì nhiều hơn, mặc dù bước chân của cô đã nhanh hơn.

Thời điểm vượt qua một ngã ba âm thanh kia không còn nữa, cô vừa thở ra vừa nói mình nghi thần nghi quỷ mà an tâm đi về nhà.

Cô không biết lúc này nơi căn hẻm gần đó, một tên biến thái bám đuôi đã bị đánh cho bầm dập mà không hiểu vì sao mình bị đánh.

Lúc căn hộ nhỏ của cô sáng đèn, có bóng dáng đứng phía dưới sân nhà cô nhìn lên một lúc lâu mới rời đi.

Thời điểm đó tại một quán bar sập sình nhạc sống, Phạm Lộ Thu mấy hôm nay vốn luôn quấn quýt bên cạnh Dịch Minh Độ lại đang ngồi ở quầy bar uống rượu.

Cũng không phải cô nàng vừa gặp chuyện đã rối loạn, vội vàng rời bỏ Dịch Minh Độ mà là Dịch Minh Độ tuy vẫn phong độ như thường nhưng lại gấp gáp tự nói hắn có chuyện phải giải quyết, hôm nay không đi cùng cô ta được. Mặc dù bình thường họ đi chung với nhau cũng chỉ là đi thăm mẹ của cô nàng ở trong bệnh viện mà không phải đàn đúm mèo chuột gì với nhau.

Này lại không phải do cô nàng muốn mà là do người đàn ông Dịch Minh Độ kia bình thường lãnh tình đến mức khó hiểu, càng không có phong tình như những người khác. Việc này Phạm Lộ Thu tự nhìn trên việc đã ba năm mà Mộ Đồng Đồng vẫn chưa có thai, cứ thế không chút nghi ngờ gì Dịch Minh Độ hết. Nhưng sao không phải vì nguyên nhân này mà năm xưa Phạm Lộ Thu không chút chần chừ nhận tiền của mẹ Dịch rồi bỏ anh chứ.

Mặc dù trong đó có một phần là vì số tiền mẹ Dịch cho quá nhiều.

Con người Phạm Lộ Thu thích tiêu sài lại không dám quá trắng trợn bồi rút tiền của Dịch Minh Độ, sợ làm hỏng hình tượng trong lòng anh. Khi cô nàng nhận tiền của mẹ Dịch rồi rời xa Dịch Minh Độ, cô ta không phải không có nghĩ một ngày nào đó mình sẽ quay lại. Mặc dù lần này cô ta quay về không hoàn toàn là do tình cảm hay tiền của nhưng khi nhìn thấy Dịch Minh Độ không nói hai lời liền vứt bỏ vợ mình vì cô ta, nếu Dịch Minh Độ lại vẫn phong quang như vậy, cô ta cũng không ngại ở lại bên cạnh anh.

Ai biết lại còn có chuyện mất quyền thừa kế gì gì đó...

Cô ta ngồi được một chút liền có người ngồi xuống bên cạnh cô ta.

"Có chuyện gì vậy?"

Phong Chiếu không nghĩ lại gặp Phạm Lộ Thu ở đây, không khỏi cau mày hỏi: "Sao cô không ở bên cạnh Dịch Minh Độ?"

"Là anh ta bận chứ có phải do tôi đâu."

Phạm Lộ Thu đang buồn bực nên giọng nói cũng không khỏi hằn hộc chút.

Phong Chiếu hơi ngừng một chút rồi hỏi: "Đã có chuyện gì?"

Phạm Lộ Thu lập tức đem chuyện hôm nay nói ra.

Bởi vì cô nàng rất buồn bực nên nói xong liền đem ly rượu trước mặt uống một hớp lớn.

Cho nên cô nàng cũng không thấy ánh mắt khinh thường của Phong Chiếu.

"Chẳng lẽ cô định ở lại bên cạnh anh ta sau khi đã đâm sau lưng anh ta một vố? Cô không sợ anh ta biết được sẽ quay ngược lại đâm chết cô à?"

Quả thật là người đàn bà ngu ngốc còn tham lam. Chỉ mới có chút thành tựu đã đắc ý đến quên trời quên đất.

Nhưng đúng là Phạm Lộ Thu nghĩ vậy thật.

Thật ra cô ta còn nghĩ, nếu Dịch Minh Độ thật sự tốt thì cô ta sẽ cất nhắc chuyện có tính kế anh nữa không. Như vậy sẽ không có chuyện Dịch Minh Độ vì cô ta phản bội mà hận cô ta nữa.

Bây giờ bỗng xảy ra chuyện Dịch Minh Độ sẽ trắng tay, cô ta không khỏi nghĩ đến đường lui cho mình. Đợi lợi dụng anh ta xong thì ôm tiền bỏ trốn.

Phong Chiếu càng hiểu lại càng khinh thường loại người như Phạm Lộ Thu mà không thèm nói nữa. Dù cho hắn cảm thấy không thể tin được Dịch Minh Độ bị hạ gục như vậy thì đối với hắn, chỉ cần vạn sự thuận lợi đến tay thì sao cũng được.

Nhưng hắn vẫn nói: "Dù sao cô cũng cẩn thận một chút, đừng có vội đắc ý quên mình mà để cho Dịch Minh Độ nắm được cái đuôi."

Bởi vì Phạm Lộ Thu quá thuận lợi nên đôi lúc Phong Chiếu cảm thấy bất an khó hiểu mà không khỏi dặn dò.

"Hiện tại tôi đã được vào phòng tổng giám đốc rồi, sớm thôi mọi chuyện sẽ kết thúc."

Phạm Lộ Thu mặc dù không có thể hiện quá rõ nhưng sự đắc ý là không tránh khỏi để lộ trên khuôn mặt của cô ta.

Phong Chiếu không nói nữa mà đứng dậy rời đi.

"Khoan đã!"

Nhưng vừa mới đi được một bước hắn ta lại lội về ghé sát vào cô ta, mặc dù không thoải mái nhưng vẫn hỏi: "Anh ta đụng vào cô chưa?"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play