Từ trước đến nay Liễu Như Mi đều hiểu rằng Sầm Dạ Niên sẽ không bao giờ nể nang bà ta vì bà ta làm mẹ kế của hắn. Nhưng bà ta không ngờ rằng Sầm Dạ Niên lại có thể kiêu ngạo đến mức đó.
Liễu Như Mi thu lại nụ cười cứng nhắc trên khuôn mặt, bà ta siết chặt ly trà trong tay, nụ cười trên môi buông xuống cũng không được.
“Sao con có thể nói như vậy, Sầm Khác còn nhỏ, việc nó nên làm bây giờ là chuyên tâm học hành.”
Sầm Khác chỉ nhỏ hơn Sầm Dạ Niên một tuổi, Liễu Như Mi muốn tìm cớ cũng chẳng ra làm sao.
“Sầm Khác năm nay đã 17 sắp 18, nó học hành chẳng ra làm sao, lại không thể thừa kế Sầm gia, bà không nghĩ rằng bà nên tìm cho nó một nhà vợ giàu có sao? Phùng gia theo bà nói thì không tồi.”
Sầm Dạ Niên vừa nói xong thì xoay người lên phòng trên tầng 2, để lại Liễu Như Mi đang tức giận đến mức không thể điều chỉnh hơi thở.
Liễu Như Mi làm phu nhân của Sầm gia đã được một thời gian khá dài, thế nhưng không ai thực sự tôn trọng bà ta cả. Người làm trong nhà thỉnh thoảng sẽ xì xầm nói bà ta chỉ là một diễn viên hạng ba bay lên cành cao.
Người bên ngoài hoàn toàn không chú ý tới bà ta, họ thậm chí còn không chấp nhận bà ta tham gia vào vòng tròn quyền quý của các quý bà.
Phùng Thanh Hoa là người như thế nào, bà ta biết rõ hơn ai hết. Rõ ràng là Sầm Khác nhà bà ta không thể sống với Phùng Thanh Hoa được.
Con bé đó kiêu ngạo lại ương ngạnh, được cha mẹ dạy dỗ đến mức vô pháp vô thiên không coi ai ra gì.
Ngoài khuôn mặt xinh đẹp và trông hơi ngu xuẩn dễ lợi dụng ra thì con bé đó không có thêm bất kì một ưu điểm nào nữa.
Bà ta đương nhiên không thể để một người như thế đến bên cạnh con trai cưng của bà ta. Thêm vào đó, Phùng gia giàu thì có giàu, nhưng không thể sánh với những gia tộc bề thế lâu đời được.
Con trai bà ta đương nhiên phải xứng với người tốt nhất.
Phùng Thanh Hoa không đủ để đến bên cạnh con trai bà.
Nghĩ như vậy, Liễu Như Mi càng tức giận Sầm Dạ Niên không biết thời thế. Chỉ là một thằng con trai không có mẹ bên cạnh, tuy bây giờ được thừa hưởng Sầm gia thì sao, ai biết thêm một hai năm nữa ai biết chiều gió sẽ thay đổi theo hướng nào.
Liễu Như Mi không thể không vì con trai mình mà toan tính.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày học tập đầu tiên của Sầm Dạ Niên.
Sau khi tan học, Sầm Dạ Niên liền đuổi tài xế về, hắn được như ý nguyện mà đi bên cạnh Mạch Ly trên con đường tan học về nhà.
Nhà Mạch Ly cách đây không xa, nằm trong một khu chung cư cao cấp ở gần tuyến đường chính ở thành phố.
Cùng cô đi vào nhà, Sầm Dạ Niên thấy lòng rạo rực.
Giống như nàng dâu lần đầu được ra mắt gia đình chồng vậy.
Căn hộ của nhà họ Mạch có diện tích khá lớn, một phòng khách, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ và một phòng ngủ cho khách.
Ngay đối diện với cửa ra vào chính là khu vực đón nắng với cửa kính sát đất trải dài. Nhìn qua thì đây là một căn hộ tràn ngập ánh sáng và mang lại cho người ta cảm giác ấm áp.
Đúng là rất hợp với Mạch Ly, Sầm Dạ Niên thầm đánh giá, vậy là hắn có thể biết được sở thích của cô rồi, sau này có về ở với nhau hắn sẽ xây một căn biệt thự thật lớn với những gam màu nóng ấm áp và mang lại cảm giác gia đình.
Phía bên kia, Mạch Ly đi vào phòng lấy sách toán ra. Cô nào biết trong lòng của vị này đây đang là một mớ hỗn độn gì chứ.
Cô không dẫn hắn vào trong phòng ngủ của mình mà lấy một chiếc bàn gấp dài rồi mang ra phòng khách.
“Cậu ngồi xuống đây, vì cậu không vững phần căn bản nên hôm nay chúng ta học lại từ chương 1.”
Sầm Dạ Niên ngồi xuống sát rạt ngay bên cạnh cô, nhìn cô giảng bài mà lòng ấm áp khôn tả. Người con gái của hắn sao có thể xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn thế này cơ chứ.
Sầm thiếu gia nhìn cánh mũi cao thẳng của cô, nhìn đôi môi màu hồng phớt đang đóng vào mở ra của cô gái, nhìn vầng trán no đủ, rồi lại nhìn tới lông mi cong vút khi cô nhìn xuống bài tập.
Hắn cảm thấy tiên nữ cũng chỉ có thể đến mức này thôi.
Đôi mắt của kẻ si tình là rõ ràng nhất. Khi Mạch Ly còn đang giảng bài thì đã phát hiện ra hắn không chú ý tới. Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt nghiêm nghị.
“Sầm Dạ Niên.”
“Dạ?” Sầm thiếu gia đang say trong vẻ đẹp ấy đột nhiên bị điểm mặt gọi tên thì hơi ngơ ra chưa hiểu chuyện gì.
“Cậu nói cậu đến đây làm gì?”
“Nhờ cậu kèm cặp, học hành tiến tới.” Sầm thiếu gia đáp lời một cách ngoan ngoãn, biết mình ban nãy đã ngắm người ta đến không chớp mắt mà không chú ý bài cô giảng nên rất biết hối lỗi.
“Nếu như cậu còn không chú ý thêm lần nữa thì đi về.”
“Được, được, A Ly đừng nóng mà, tôi học ngay đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT