“Xì…” Mạch Ly cười thầm một tiếng, thế nhưng sự trẻ con của Sầm Dạ Niên thực sự khiến cho cô cảm thấy vui vẻ một hồi và cảm động chút ít.
Dù sao thì người ta cũng quan tâm cô, tuy miệng cứng lòng mềm, nhưng sự quan tâm vẫn bày ra đó không dấu đi được. Vả lại hôm nay cô cũng chưa cảm ơn người ta nữa, lúc đó cô mạnh miệng thế, nhưng tự bản thân cô cũng hiểu rằng nếu như không có Sầm Dạ Niên anh hùng cứu mĩ nhân, chỉ sợ cô đã bị đám người kia chà đạp không ít.
Mạch Ly tự bôi thuốc vào những chỗ bị thương, sau đó thì học qua bài của lớp 11 một chút để lấy lại kiến thức.
Mạch Ly trước đây cũng là một học sinh giỏi gương mẫu có tiếng, tuy rằng kiến thức lớp 11 cô đã quên sạch, nhưng khi ôn lại thì vẫn có thể giải quyết được kha khá bài tập.
Sáng ngày hôm sau. Mạch Ly không ăn sáng ở nhà mà đi ra ngoài tiểu khu hòng tìm kiếm một quán ăn nào đó có thể lót bụng.
May thay vừa ra đến ngoài cô đã nhìn thấy một hàng bánh mì rất bắt mắt. Hình như đó là địa điểm học sinh lui tới khá nhiều nên các loại bánh cũng rất đa dạng.
Điều này làm cho cô hoài niệm bầu không khí lúc bản thân còn học trung học. Quả thật là một việc đáng nhớ, trừ việc phải thi đại học lại ra thì mọi thứ thật tuyệt vời.
Có kinh nghiệm ở thế giới trước, cô tự giác ngộ được bản thân chắc phải ở lại đây khá lâu, việc thi đại học là không thể tránh khỏi.
Nhưng thôi không sao, việc ngày mai thì để ngày mai tính. Cô vui vẻ mua một chiếc bánh ngọt nhỏ và một hộp sữa rồi tung tăng đến lớp.
Lớp của cô là lớp chọn có học lực cao nhất trường, khi Mạch Ly vừa đặt cặp sách và đồ ăn sáng xuống, người bạn cùng bàn lập tức rướn người tới hỏi thăm.
“Tiểu Mạch, nghe nói hôm qua cậu lại bị đám người Phùng Thanh Hoa kia chặn đường à? Đám người đó có làm gì cậu không?”
Nguyên chủ hình như là một cô bạn mọt sách khá nhút nhát nên bạn bè trong lớp của cô ấy không nhiều lắm. Người có thể giao tiếp cùng chỉ có vài bạn học xung quanh.
Mạch Ly thấy bạn cùng bàn quan tâm hỏi han thì mỉm cười đáp lại.
“Không sao đâu, đã xử lí xong rồi, cảm ơn cậu.”
Bạn cùng bàn tên là Triệu Miên Miên, người cũng như tên, nhẹ nhàng và ấm áp.
Triệu Miên Miên biết Mạch Ly đã nhiều lần bị đám Phùng Thanh Hoa chặn đường mà không dám nói nên uất ức trong lòng lắm. Chỉ có điều hai cô gái yếu ớt bọn họ chẳng thể làm được gì cả.
Nghĩ vậy Triệu Miên Miên lại càng buồn hơn, mặt xụ xuống trông cực kì đáng yêu.
Đúng lúc đó, ngoài cửa ra vào bỗng nhiên vang lên tiếng gõ khiến cho tất cả bạn học đang vùi đầu đọc sách phải ngẩng đầu lên.
Và bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng trăm năm có một. Đại ca vườn trường con nhà giàu, thường xuyên chăm chỉ trèo tường trốn học hiện đang đứng trước cửa lớp bọn họ với khuôn mặt cực kì khó ở.
Mạch Ly nhìn thấy hắn ở đây liền hiểu, người ta không đến tìm mình thì đến tìm ai?
Cô tự giác đứng dậy đi ra ngoài, sau đó còn lôi hắn đi tìm một chỗ khuất để không bị người người chú ý tới rồi mới nói chuyện.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Sầm Dạ Niên khoanh tay dựa lưng vào tường, vẫn là cái giọng điệu đại ca xã hội đen.
“Bữa sáng của tôi đâu?”
“Gì?”
Cô có hứa mua bữa sáng cho hắn hồi nào?
Sầm Dạ Niên nghe thấy vậy bèn đáp lại ngay.
“Cậu làm đàn em của tôi mà không mua bữa sáng cho tôi là sao?”
Còn có cả vụ này nữa à? Mạch Ly đau đầu, cô đã làm đàn em của đại ca xã hội bao giờ đâu mà biết. Vả lại cô nhận làm đàn em của hắn hồi nào?!
“Tôi có đồng ý hả?”
“Cậu còn dám không đồng ý? Ngẫm lại xem hôm qua ai cứu cậu?”
Sầm thiếu gia đột nhiên cao giọng khiến cho đám người đi bên ngoài chú ý tới. Hắn là người nổi tiếng trong trường, chỉ sợ hôm nay cô và hắn mà bị học sinh trong trường bắt được đang nói chuyện riêng với nhau ở chỗ vắng người thì mai ai ai cũng biết.
“Được rồi, được rồi, tôi đưa cho cậu là được chứ gì? Cậu đứng đó tôi vào lớp lấy.”
“Cậu lấy bữa sáng của cậu cho tôi?!”
“Chứ sao? Do cậu đòi mà.”
“Tôi đòi hồi nào!”
Nói xong Sầm thiếu gia liền quay đầu đi thẳng, để lại Mạch Ly đứng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Đến giữa buổi ngày hôm đó có một tiết thể dục, như trong trí nhớ của nguyên chủ. Sau khi hoàn thành bài tập xong cả lớp được thầy thể dục cho giải tán tự tìm chỗ nghỉ ngơi.
Mạch Ly thấy quanh đó không có chỗ ngồi râm mát nên muốn đi đến vườn cây sau trường để ngồi, nào ngờ giữa đường cô lại nhìn thấy một chuyện bất ngờ.
Phùng Thanh Hoa, người hôm qua mới vừa hùng hổ chặn đường cô, nay lại ỏn ẻn điệu đà trước mặt Sầm thiếu gia.
“Dạ Niên, tớ thích cậu, cậu làm người yêu tớ có được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT