“Mạch Ly, anh thật sự không hiểu em là vợ của anh hay là của hắn ta, mới có mấy ngày mà em đã bị tên khốn đó mua chuộc rồi sao? Em thấy hắn ta giàu có lại có quyền có thế, còn anh thì chưa có gì trong tay nên em không đồng ý về lại bên anh hay sao?”
Mạch Ly cười lạnh, đương muốn trả lời Mục Tinh Lăng thì đột nhiên trong đầu cô lại nảy ra một ý tưởng khác.
Vẫy tay cho người trong nhà lui xuống hết, Mạch Ly bày ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp, ra hiệu cho Mục thiếu gia cũng mau cho người bên anh ta đi ra phía ngoài.
Nam chính nguyên tác hiểu rằng cô có lời muốn nói, anh ta liền làm theo ý cô muốn.
“Mục tinh lăng, anh không hiểu.”
Đột nhiên trưng ra bộ mặt đáng thương làm cho nam chính cảm thấy không thể đỡ được, Mục thiếu gia bất giác mềm mỏng theo, anh ta đến gần cô, nắm lấy tay cô rồi nói.
“Quả nhiên em vẫn là Mạch Ly mà anh biết, em bị Kim Triền Húc ép đúng không? Em đừng lo, lần này hắn ta sẽ không làm gì em được nữa đâu.”
Mạch Ly muốn hất văng bàn tay của tên đàn ông này ra, nhưng nghĩ tới những điều mà bản thân cần tới, cô liền nén sự buồn nôn trong người xuống, nói với anh ta bằng giọng điệu vừa đáng thương lại vừa khiến người ta muốn nâng niu hết mức.
“Đúng là chỉ có anh mới cứu được em, Tinh Lăng, có phải anh đã khiến cho tên họ Kim đó phải trả giá đúng không?”
Mục Tinh Lăng trước đó vẫn luôn nghĩ Mạch Ly say mê anh ta đến mức không dứt ra được, trong mắt Mục thiếu gia, người nào người nấy đều không cưỡng lại được trước sức hút của anh ta, đó cũng là lí do Vương Y Y trở nên đặc biệt. Bởi vì cô gái họ Vương đó không thích Mục Tinh Lăng.
“Đúng vậy, là anh, lần đó em gặp anh ở vườn sau, là anh đã lẻn vào gara để làm chuyện đó.”
Mạch Ly suýt nữa thì không nhìn được mà đập thẳng vào mặt của tên này, cô cười gượng, cố gắng không để cho bản thân trông giả lả quá đà.
“Tinh Lăng anh giỏi quá, anh không biết em đã phải chịu đựng bao nhiêu khi ở đây đâu, Kim Triền Húc đó đối xử với em không tốt một chút nào, thế nên em chỉ muốn chạy trốn, lần đó em chạy ra tìm anh thế nhưng lại bị hắn ta tóm trở lại. Khi ấy em nói với anh những lời như thế không phải em có ý xấu, chẳng qua là em không muốn Kim tổng kia giận chó đánh mèo lên người anh, anh hiểu không?”
“Anh hiểu, anh hiểu mà, anh không hiểu lầm em điều gì hết, thế nên em theo anh về đi.”
“Được, để em lấy chút đồ rồi cùng anh rời khỏi đây. Cơ mà em vẫn muốn hỏi, làm thế nào mà anh làm cho cổ phiếu và mấy vụ làm ăn của Kim thị gặp vấn đề vậy?”
Mục Tinh Lăng được Mạch Ly nói ngon nói ngọt đến mức không biết tự lượng sức mình, anh ta hếch mặt lên trời, miêu tả quá trình mà bản thân đã làm như thế nào để mua chuộc một số cổ đông lớn của Kim thị, sau đó lại miêu tả toàn bộ quá trình mà anh ta đã làm giả giấy tờ một cách tinh vi và khiến cho Kim thị do không có Kim Triền Húc trèo chống mà làm lỡ mất vài vụ làm ăn lớn.
Mạch Ly ghê tởm muốn chết, thế nhưng cô vẫn phải giả bộ khen ngợi anh ta, hòng moi thêm vài thông tin hữu ích.
“Em vẫn thắc mắc, làm thế nào mà anh có thể khiến cho Kim Triền Húc vào viện vậy?”
“Đơn giản lắm, tên đó đúng là hạng ngu ngốc và quá mức tự tin, anh lẻn vào theo cửa sau rồi tới gara, gài bom vào chiếc xe mà hắn ta hay đi, không chỉ vậy, anh còn mua chuộc luôn cả tài xế và đụng tay đụng chân tới thắng xe, cứ như thế, Kim Triền Húc không chết cũng không được. Lần này hắn ta chỉ vào viện vẫn là quá nhẹ nhàng rồi, biết vậy anh đã cho tên tài xế kia đâm thẳng xuống vách núi, lúc đó hắn ta không chết cũng sống thực vật, anh còn phải chờ thêm ngày tháng nào để thâu tóm Kim thị nữa sao? Haha…”
“Ồ… vậy sao?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên đánh tan tiếng cười ngu ngốc của Mục Tinh Lăng.
Người vừa trả lời anh ta không phải Mạch Ly, mà là người đàn ông đáng lí ra phải nằm viện sau vụ tai nạn xe kinh hoàng, Kim Triền Húc.
Thế nhưng tại sao hắn ta lại có mặt ở đây vào lúc này?
Mục Tinh Lăng hết nhìn Mạch Ly rồi lại nhìn Kim tổng, tay anh ta chỉ ra, thế nhưng không nói nổi một lời nào, mãi một lúc lâu sau anh ta mới thở ra vài chữ.
“Các người… các người thông đồng với nhau…”
Lúc đầu Mạch Ly định mặc kệ mọi chuyện, thế nhưng cô lại không nỡ, đối với cô, nam chính ở thế giới này sống quá đáng ghét, ngược lại là nam phụ Kim Triền Húc, vốn dĩ không làm gì cả nhưng kết cục lại bị nam chính kia cướp đi tất cả, thậm chí cả mạng sống.
Thế nên lúc biết được, cô đã cùng Kim Triền Húc diễn một vở kịch, chờ cho nam chính nhảy vào hố.
Kim Triền Húc quơ quơ chiếc bút ghi âm trong tay, cười lạnh.
“Mục thiếu gia, chuẩn bị ngồi tù đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT