Thì ra, cư dân trên hòn đảo ít đi tận một phần ba.
Mà những người còn lại không biết vì sao trở nên xanh xao vàng vọt, tựa như đã rất lâu chưa được ăn cơm.
Trong lòng biết thời gian bản thân bế quan chắc chắn đã có chuyện khó lường xảy ra, sắc mặt Lý Phàm u ám, phi thân đi vào trong phủ đảo chủ đảo Thái An.
Từ kho trấn thủ đại điện đến nay, Lý Phàm vẫn luôn bế quan, không quan tâm tới tục sự trên đảo.
Đảo chủ này mới chỉ gặp vài lần thôi.
Lúc này đảo chủ nhìn thấy Lý Phàm, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu kêu rên.
“Tiên sư từ bi, tiên sư từ bi, cầu xin người mau cứu chúng ta!”
Đảo chủ nước mắt ròng ròng, đầu đã đập đến mức chảy máu.
“Rốt cuộc chuyện xảy ra khi nào, mau nói!” Sắc mặt Lý Phàm vô cùng u ám.
“Khởi bẩm tiên sư, thật sự không thể sống nổi qua thời gian này.
Ông trời đã tròn nửa năm chưa có hạt mưa nào, tất cả nước ngọt và thức ăn trên đảo bị tiêu hao gần hết.
Cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người sẽ bị đói chết!” Đảo chủ vừa dập đầu, vừa khóc than.
“Nửa năm chưa có mưa?” Lý Phàm nhớ tới lời Trương Hạo Ba nói với hắn mấy năm trước.
“Nạn hạn hán vẫn tới.
Nhưng vì sao trước đó ta hỏi Thiên Huyền Kính, đáp án thu được lại là không có biến cố lớn phát sinh? Chẳng lẽ hạn hán quy mô cỡ này còn chưa để vào mắt Thiên Huyền Kính sao?”
Đảo chủ tiếp tục khóc than: “Cá gần biển bị bắt hết, thời tiết thật sự quá nóng, tàu đánh cá xa bờ không có nổi một thuyền trở về.
Mọi người thật sự sắp bị chết đói! Tiên sư từ bi, xin cứu giúp chúng ta!”
Lý Phàm bị người này nói đến mức phiền lòng, lại thoáng nhìn tuy rằng người này gầy hơn, nhưng thân hình vẫn mập mạp như cũ, hắn giận dữ nói: “Người phàm trên đảo chết một nửa, sao ta chưa thấy ngươi gầy bớt?”
Sắc mặt đảo chủ trắng bệch, đang muốn biện giải.
Sau khi thần thức Lý Phàm quét một vòng qua nhà bếp trong phủ, hắn càng giận đến tột cùng.
Không đợi đảo chủ nói xong, Lý Phàm đã dùng một bàn tay đập đảo chủ thành bãi thịt nát.
“Ngồi không ăn bám, chết chưa hết tội!”
Lý Phàm hừ lạnh, mượn lực lượng đại trận để truyền âm tới toàn đảo.
“Đảo chủ đã bị ta đánh gục, tất cả quản sự mau tới phủ đảo chủ gặp ta!”
Sau một lát, vài tên người phàm nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Lý Phàm.
Lý Phàm thấy bộ dáng vẻ cơm ăn không no của bọn họ, lúc này hắn mới kiềm chế sát tâm.
Dưới những lời than thở khóc lóc kể lể của họ, rốt cục Lý Phàm cũng hiểu trong một năm hắn bế quan đã xảy ra chuyện gì.
Hạn hán bắt đầu từ nửa năm trước.
Ban đầu, nhiều ngày trời không mưa, mọi người không coi đó là chuyện lớn.
Tận đến khi hai tháng liên tiếp không có giọt mưa nào, người trên đảo mới bắt đầu hoảng hốt.
Trên đảo có nguồn nước ngọt, nhưng vì nhiều ngày không có mưa rơi, nguồn nước dần cạn kiệt.
Ban đầu thức ăn có thể duy trì bằng đánh bắt cá gần bờ, nhưng từ khi thời tiết ngày càng nóng, xung quanh hòn đảo không thể tìm được cá, mà sau khi tất cả đội đánh cá xa bờ đều một đi không trở lại, đảo Thái An rơi vào trong nạn đói.
Gần một tháng, một phần ba dân cư trên đảo đã chết, không biết bao nhiêu thảm sự đã phát sinh.
Những người còn lại cũng chỉ sống tạm bợ thôi.
Nếu Lý Phàm xuất quan chậm hơn một chút, e rằng chẳng thấy nổi mấy mống người sống.
Việc đã đến nước này rồi, Lý Phàm không thể thấy chết mà không cứu.
Năm đó lúc hắn rời khỏi Đại Huyền, trên thuyền Thái Diễn ngoại trừ mấy buồng nhỏ dự trữ kim ngân tài bảo, còn lại đều tràn ngập lương thực.
Vốn dĩ chỉ bắt nguồn từ thói quen cẩn thận chuẩn bị trước để thăm dò Tu Tiên giới.
Không nghĩ tới gần mười năm sau, những đồ vật này mới phát huy tác dụng.
Trong thuyền Thái Diễn có pháp trận tịnh trần, lương thực tất nhiên sẽ không bị biến chất.
Lý Phàm lập tức phóng to thuyền Thái Diễn đến hình thái lớn nhất, mệnh lệnh người phàm trong đảo di dời khẩn cấp một phần lương thực ra ngoài.
Mọi người trên đảo thấy tiên sư mang lương thực cứu mạng, tất cả kích động quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.
Lý Phàm không để ý, để mặc bọn họ reo hò.
Nếu tiết kiệm, lương thực trong thuyền Thái Diễn hẳn đủ cho những người này cầm cự được mấy tháng nữa.
Vấn đề thiết yếu hiện tại là giải quyết vấn đề nước.
Có nước là có thể sống.
Lý Phàm đi đến nguồn nước chính trên đảo, một hồ nước tại trung ương đảo.
Xung quanh hồ đã có người chuyên canh giữ, không cho dân thường đến gần.
Do đã lâu không có mưa, hồ nước thu hẹp lại rất nhiều, chỉ còn lại một phần mười so với ban đầu, mắt thấy đã sắp khô trơ đáy.
“Lúc trước khi kiến tạo đại trận hộ đảo, quả thật không nghĩ đến gặp phải vấn đề thiếu nước.
”
Lý Phàm tay cầm trấn thủ lệnh đảo Thái An, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Xem ra, vẫn cần ta kiến tạo một pháp trận tinh lọc nước biển.
”
Nửa tháng sau, một pháp trận khử muối đơn giản được xây xong.
Một lần nữa có được nước và lương thực sung túc, cư dân may mắn còn sống trên đảo Thái An dập đầu, quỳ lạy tạ ơn cứu mạng của tiên sư.
Trong lòng Lý Phàm không quá vui mừng mà lại khá lo lắng.
Sau khi tự tay kiến tạo một trận pháp, Lý Phàm xem như miễn cưỡng bước vào trận pháp chi đạo.
Lúc này hắn mới phát hiện, đại trận hộ đảo trên đảo Thái An đang hư hao với một tốc độ bất thường.
Nếu bình thường, đại trận hộ đảo thường có thể liên tục vận hành trên trăm năm.
Nhưng nếu dựa theo tốc độ hư hao trước mặt, hai, ba năm nữa đại trận nàu sẽ hoàn toàn mất tác dụng.
Sau khi điều tra cẩn thận, kết hợp với mô tả trong “Trận pháp tự luận”, Lý Phàm tìm được nguyên nhân đại trận bị hao tổn.
Linh khí trong thiên địa trở nên cực kỳ táo bạo, mãnh liệt.
Loại linh khí mãnh liệt này dường như tự sinh ra ý thức, sau khi bị đại trận hộ đảo hấp thu, bắt đầu chậm rãi ăn mòn trọng điểm trong pháp trận.