Hà Chính Hạo vừa nhìn thấy Lý Phàm cũng có phần hưng phấn nói: “Ta đã nói chuyện xong với bên trấn thủ Thái An, kế tiếp ta mang ngươi đi gặp hắn, nhận ủy thác là được.”
Sau đó, Hà Chính Hạo lấy ra một tấm linh phù giao cho Lý Phàm: “Cái này ngươi đeo lên người, nhớ kỹ, đợi lát nữa gặp mặt ngươi không cần nói nhiều, cứ giao hết cho ta là được.”
Lý Phàm nhận lấy linh phù đánh giá, không khỏi đen mặt lại.
Nếu không phải trước đây không lâu Lý Phàm vừa mua một cái giống y đúc, Lý Phàm sẽ không nhận ra đây là cái gì.
Tấm linh phù này tên là “Tụng Uy phù”, hiệu quả ngược với Ẩn Khí phù.
Ẩn Khí phù là ẩn giấu tu vi bản thân, mà Tụng Uy phù thì dùng để ngụy trang thành tu sĩ một cảnh giới nào đó.
Hà Chính Hạo cho hắn tấm Tụng Uy phù này là muốn để Lý Phàm ngụy trang thành một tu sĩ Trúc Cơ kỳ!
Quả nhiên, tu sĩ Luyện Khí kỳ là đủ để trấn thủ một đảo gì đó đều là lừa dối Lý Phàm.
Hà Chính Hạo sớm đã dự định để Lý Phàm ngụy trang thành tu sĩ Trúc Cơ, nhận ủy thác trấn thủ đảo Thái An, từ đó kiếm giá chênh lệch rồi!
Phải biết rằng, thuê một tu sĩ Trúc Cơ kỳ và tu sĩ Luyện Khí kỳ, độ cống hiến tiêu hao căn bản không thể so được.
Hà Chính Hạo không chú ý tới sắc mặt của Lý Phàm, cười híp mắt giới thiệu trấn thủ đảo Thái An với Lý Phàm: Chu Thanh Ngang.
Lý Phàm cũng không tiện vạch trần Hà Chính Hạo, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi Chu Thanh Ngang.
Người này tuyệt đối không thể thâm giao! Lý Phàm dùng ánh mắt liếc nhìn Hà Chính Hạo đang nở nụ cười, trong lòng lén chửi thầm.
Chu Thanh Ngang nhìn Lý Phàm, rất hài lòng.
Ngay sau đó trực tiếp ban bố uỷ thác cho Hà Chính Hạo.
Mà sau khi Hà Chính Hạo nhận ủy thác lại quay đầu ban bố uỷ thác cho Lý Phàm.
“Trong lúc Chu Thanh Ngang ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, thay hắn trấn thủ đảo Thái An.
Thù lao: 800 độ cống hiến mỗi năm.”
Còn may Hà Chính Hạo không ăn bớt quá lố.
Chuyện đến nước này, Lý Phàm cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ này.
Sau khi Chu Thanh Ngang giao một tấm lệnh bài bằng ngọc cho Hà Chính Hạo liền không kịp chờ đợi rời đi, đi tìm kiếm mình thời cơ đột phá đi.
Mà Hà Chính Hạo thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, sang tay giao lệnh bài cho Lý Phàm, tương đối trịnh trọng nói: “Đây là Trấn Thủ lệnh của đảo Thái An, dựa vào vật này có thể khống chế đại trận hộ đảo, tiểu hữu nhất định phải giữ gìn cẩn thận, đừng làm mất.”
Lý Phàm nhận lấy lệnh bài, sau đó hai người cùng nhau thông qua Truyền Tống trận, đi tới đảo Thái An.
Đại trận hộ đảo của đảo Thái An không khí phái như đảo Lưu Ly, có ngàn ngọn núi chót vót.
Chỉ là một thành thị trông có vẻ sầm uất.
Không giống bình thường là, cư dân trong thành thị đều là quả mặt người quỷ dị.
Những quả này hệt như người thật, làm việc, sinh sống, cưới vợ, sinh con trong thành thị do trận pháp diễn hóa này.
Trải qua hết cuộc đời của mình.
“Đây là đặc sản của đảo Thái An, quả Thái An.” Hà Chính Hạo và Lý Phàm dạo bước trong thành thị này, chỉ vào “đám người” qua lại, chạy đi không ngừng nói.
“Sau khi những người do quả này biến ảo tử vong cũng đại biểu quả Thái An đã chín muồi.
Ăn quả Thái An chín muồi có thể gia tăng năm năm thọ mệnh cho tu tiên giả Trúc Cơ kỳ trở xuống.”
“Mỗi người chỉ có ăn lần đầu mới có hiệu quả.” Hà Chính Hạo tiếc hận nói.
“Số lượng quả Thái An mỗi năm quy định cần nộp lên là ba mươi quả, nhiều hơn có thể tự mình giữ lại, coi như là phúc lợi của chức trấn thủ.”
“Bình quân mỗi năm có thể giữ lại hai quả Thái An.
Trong Thiên Huyền Kính, giá của quả Thái An dao động trong khoảng 90 đến 100 điểm độ cống hiến.”
“Cho nên tính gộp lại, thù lao tiểu hữu đảm nhiệm thay mặt trấn thủ quả thực không thấp.” Hà Chính Hạo cười ha ha giới thiệu cho Lý Phàm.
Lý Phàm khẽ gật đầu, tuy Hà Chính Hạo này đã dùng chút thủ đoạn nhỏ nhưng lời này cũng không giả.
Trong đảo Vạn Tiên, Luyện Khí kỳ có thể có doanh thu 1000 điểm độ cống hiến mỗi năm tuyệt đối là lông phượng sừng lân.
Chuyện này là Hà Chính Hạo ăn thịt, tiện để Lý Phàm húp ít nước canh.
“Còn phải đa tạ tiền bối.” Lý Phàm chắp tay nói.
“Đâu có, đâu có.
Ngươi xuất thân từ đảo ta trấn thủ, ta dìu dắt ngươi là nên làm.
Chỉ cần ngày sau tu vi ngươi tinh tiến thì không uổng công ta...” Hà Chính Hạo đang nói thì chợt dừng lại.
Khẽ ồ một tiếng, dùng giọng điệu tương đối bất ngờ đánh giá Lý Phàm: “Ngươi đã đột phá đến Luyện Khí trung kỳ rồi?”
Trong lòng Lý Phàm hoảng sợ, không nghĩ tới chính mình đã dùng Ẩn Khí phù còn có thể bị đối phương nhìn ra.
Tức thì gật đầu, hào phóng thừa nhận: “Không sai.
Ta và Tiêu Hằng quan hệ không cạn, trước khi hắn ra ngoài từng để lại một môn công pháp thuộc tính thuỷ cho ta.
Công pháp này tương đối hợp với tương tính của ta, tu luyện tiến bộ thần tốc.
Mấy ngày trước vừa mới đột phá.”
“Ha ha, tiểu hữu làm việc khá cẩn thận đấy.
Nếu không phải công pháp đặc thù của ta, suýt nữa không nhìn ra.
Là dùng Ẩn Khí phù?”
Lý Phàm gật đầu.
“Cũng có thể hiểu, dẫu sao cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
Trong Tu Tiên giới, người bụng dạ khó lường quả thực không phải số ít...” Hà Chính Hạo đang nói, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt Lý Phàm nhìn mình hơi kỳ lạ, vội vàng cười ha ha, chuyển đề tài: “Không nghĩ tới quan hệ của ngươi và Tiêu Hằng tốt như vậy, hắn còn đặc biệt để lại cho ngươi một môn công pháp.”
“Tiêu Hằng này thật đúng là kỳ tài ngút trời, tu hành mới mấy năm đều đã sắp lên Trúc Cơ.
Tiền đồ không thể hạn lượng!” Hiển nhiên Hà Chính Hạo cũng luôn chú ý Tiêu Hằng, lúc này nhắc đến rất cảm khái và hâm mộ.
“Tương lai thành tựu Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh cũng không phải không thể.
Quan hệ của tiểu hữu ngươi và hắn hợp ý nhau cũng thật sự là phúc duyên thâm hậu.”
Hà Chính Hạo nói, giọng điệu càng thêm nhiệt tình.