“Hà tiên sư ở đảo Lưu Ly bình thường ở trong nhà không ra ngoài, ta cũng chưa từng gặp được mấy lần.
Cho nên không nắm rõ thái độ của hắn.
Nhưng dựa theo những thủ đoạn hắn đối phó phàm tục trong quá khứ thì hắn không phải một người mềm lòng.” Ân Vũ Trân trầm giọng nói.
Trong đầu Lý Phàm thầm phân tích, cuối cùng thở dài một tiếng.
Lý Phàm biết, tuy hắn có nhiều mưu kế nhưng ở trước sự chênh lệch thực lực thì mọi thứ đều vô ích.
Đối với nhân tố không ổn định như quả bom hẹn giờ này, Lý Phàm cũng không có cách nào.
Trong lòng Lý Phàm hơi động, nhớ đến số lượng lớn Tiên Phàm Chướng cất giữ trong khoang thuyền Thái Diễn.
“Nếu ở Đại Huyền, có ngàn vạn tử sĩ, có lẽ còn có sức đánh một trận.
Nhưng đáng tiếc…”
Nhưng rất nhanh hắn đã đè ý nghĩ nguy hiểm này xuống.
“Hẹn thời gian gặp mặt một lần đi.
Dù sao cũng không thể để chuyện này quá rầm rộ.” Lý Phàm mở miệng nói.
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy.” Ân Vũ Trân nói.
“Bọn họ chỉ muốn chúng ta giao ra Tinh hải Lưu Sa thôi, dù sao chúng ta cũng chiếm được tiên cơ, sưu tập nhiều rồi.
Cứ ném thẳng ra ngoài một phần trong đó, để bọn họ chó cắn lẫn nhau, tranh giành với nhau.
Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ tự đấu với nhau.” Lý Phàm hừ lạnh một tiếng: “Trên đời này không có liên minh nào bền chắc không thể phá vỡ được cả.”
…
Sau ba ngày, Thiên Bảo lâu hẹn gặp thế lực trên đảo Lưu Ly và đưa ra yêu cầu như sau:
Thiên Bảo lâu đồng ý giao ra một phần Tinh Hải Lưu Sa, nhưng đối phương cũng phải lấy ra vật tư có cùng giá trị để trao đổi.
Đồng thời, cụ thể chia Tinh Hải Lưu Sa này như thế nào thì các bên tự quyết định.
Cuối cùng, nhất định phải đảm bảo một phần linh trì tịnh thể cho Thiên Bảo lâu.
Điều kiện này không khó khăn, sau một hồi thảo luận, hai bên rất nhanh đã hòa giải xong.
Dù sao hai bên cũng không có thâm thù đại hận gì, chỉ vì tranh giành vị trí ở linh trì tịnh thể mà thôi.
Sau khi Thiên Bảo lâu trả giá bằng mười mấy khối vẫn thiết thì thành công thoát khỏi vòng xoáy hỗn loạn này.
Gần như cùng ngày hôm đó, lời đồn đại nhập cư trái phép trên đảo cũng biến mất.
Các phe phái thế lực còn lại kia vì mười mấy khối vẫn thiết cũng bắt đầu âm mưu tranh giành, không còn cố kỵ Thiên Bảo lâu nữa.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc sẽ đến ngày linh trì tịnh thể mở ra.
Sau khi kiểm kê lại số lượng vật tư các thế lực giao nộp lên, lần này cuối cùng cũng xác định được danh sách vào linh trì tịnh thể.
Lần này trong danh sách có mười ba nhà, Thiên Bảo lâu là một trong số đó.
Cuối cùng chuyện quan trọng cũng xong, Lý Phàm không nhịn được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đợi linh trì mở ra, Lý Phàm có thể loại trừ chuowgns khí trên người, chính thức tiến vào con đường tu tiên!
Hắn đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Cho nên trong lòng Lý Phàm cũng khá hứng khởi.
Họ tên: Lý Phàm
Cảnh giới: Người phàm
Tuổi sinh lý: 42/99
Tuổi tâm lý: 505/1299↑
Tiến độ nạp năng lượng hóa hư: 121%
Tiến độ nạp năng lượng mức meo: 51%
Số lượng điểm neo hiện tại: 1
Vật phẩm ràng buộc: Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương, thuyền Thái Diễn, Chỉ Bộ Tàn Bia (hư hại).
Lý Phàm nhìn thấy bảng ‘Hoàn Chân’, trải qua hai năm lột xác, giới hạn tuổi sinh lý của hắn đã đạt đến 99 tuổi, không có dấu hiệu tăng lên nữa.
Mà mức cao nhất của tuổi tâm lý do hắn ngày đêm tu hành Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú nên vẫn còn đang thong thả tăng lên.
Không biết sau khi trải qua linh trì tẩy rửa thì sẽ xảy ra thay đổi như thế nào?
Lý Phàm khá mong chờ.
Cuối cùng cũng đến thời gian linh trì mở ra, Lý Phàm ăn vào Ly Trần đan mà Ân Vũ Trân cho hắn xong, dưới sự chỉ dẫn của chuyên gian, tiến vào trong pháp trận ở trung tâm đảo Lưu Ly.
Trong mười ba người tiến vào pháp trận trung ương, ngoại trừ Lý Phàm ra, tất cả đều là những thiếu niên mười mấy tuổi.
Bọn họ đã được dặn dò, không dám nói chuyện tùy ý, chỉ dùng ánh mắt hưng phấn và tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh.
Khi bước vào trận pháp, môi trường của bọn họ đã hoàn toàn khác với đảo Lưu Ly.
Cảm giác như trong nháy mắt từ phố xá sầm uất đi tới thâm sơn, bốn phía cây cối tươi tốt, xanh biếc dạt dào, chim hót côn trùng kêu không dứt.
Xa xa nhìn lại, đỉnh núi lượn lờ, dãy núi nhấp nhô.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, âm thanh xào xạc không ngừng vang vọng.
Bọn Lý Phàm lúc này đang đứng dưới chân núi.
Ngẩng đầu nhìn lại, đỉnh núi biến mất trong mây mù dày đặc, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người leo lên những bậc thang đá cổ xưa, liên tiếp hai canh giờ không ngừng nghỉ.
Những thiếu niên này thể chất đều không tầm thường, leo lâu như vậy mà không hề thở dốc một lần.
Ngược lại là Lý Phàm, dù sao tuổi cũng không còn trẻ, lâu không vận động, bây giờ đã đầu đầy mồ hôi, chỉ có thể miễn cưỡng đuổi kịp không tụt lại phía sau.
Lại qua một canh giờ, cuối cùng mọi người mới tới đỉnh núi.
Đỉnh núi chỉ là một mảnh đất trống nho nhỏ, mọi người đứng rải rác đã có chút chật chội.
Đỉnh núi này là điểm cao nhất của dãy núi, bốn phía đều là biển mây trắng xóa bao la.
Gió thổi từng trận, biển mây cuồn cuộn, thỉnh thoảng lộ ra đỉnh núi như hòn đảo.
Những thiếu niên này đều sinh ra và lớn lên ở biển rộng, làm sao họ có thể gặp qua cảnh tượng ngoạn mục như vậy.
Giờ phút này tất cả đều kinh ngạc nhìn đến xuất thần.
Còn đối với Lý Phàm, cảnh tượng cũng chỉ là tầm thường.
Thay vào đó hắn híp mắt nhìn chằm chằm mặt trời một lát.
Bọn họ tiến vào pháp trận đã hơn nửa ngày, vị trí mặt trời vẫn không hề thay đổi.
Xem ra chắc là có thủ thuật che mắt nào đó.
“Phong cảnh này thế nào?” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh mọi người.
Các thiếu niên giật mình một cái, sau đó tất cả đều lập tức phản ứng lại.
“Bái kiến tiên sư!” Bọn họ khom người kính cẩn chào hỏi.
Lý Phàm cũng hành lễ theo.
Người tới đương nhiên là Hà tiên sư trấn thủ đảo Lưu Ly.