Thậm chí máu thịt thỉnh thoảng còn co giật không thể giải thích được.

Nó làm cho người ta tê cả da đầu.

Những người Ly giới mới đến nơi này, thậm chí còn không góp được tiền để mua một mảnh mộ địa.

Vốn định chuẩn bị đem hải táng, vẫn là Lý Phàm nhìn không nổi nữa, hắn lấy chút tiền tài ra mới để cho Tô Trường Ngọc được nhập thổ vi an.

Tất cả mọi người đều rất thương tâm.

Trong đó, Tiêu Hằng là khóc thảm nhất.

Ngược lại, Lý Phàm không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ có chút thổn thức.

Luân hồi lăn lộn gần ba trăm năm ở trần thế, Lý Phàm tự có một bộ thuật Thức Nhân.

Hắn thấy Tô Trường ngọc này đối nhân xử thế đều rất ra dáng, tâm chí cũng có chút kiên định.

Tuy hắn chưa đến mức được gọi là nhân kiệt trăm năm khó gặp, nhưng cũng không phải cái gì tầm thường.

Trong một đám người Ly giới, vốn cho rằng hắn là người có khả năng đạt được thành tựu nhất.

Một người như vậy, thậm chí không thể vượt qua điều kiện tiên quyết để tu hành là khử chướng, cứ như vậy mà chết một cách vô thanh vô tức.

Tiên đạo gian nan!

Lý Phàm xúc động thở dài.

Trong quá trình tu hành “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” sau đó, Lý Phàm cảm thụ càng thêm sâu sắc với một điều.

Sự thật chứng minh, Lý Phàm cũng không phải hạng người thiên tư tuyệt luân gì cả.

Trong gần một tháng, Lý Phàm ngày ngày ở trong phòng không ra ngoài, ngoại trừ nhận lấy công việc che giấu tai mắt người bên ngoài thì lúc khác đều trốn trong nhà, tu hành Thanh Tâm Chú này.

Bình thường, sau nửa tháng thường nhân tu hành, liền sẽ có hiệu quả rõ rệt như tinh thần tốt hơn và tốc độ tư duy nhanh hơn.

Thế nhưng đã một tháng trôi qua, Lý Phàm sửng sốt vì không cảm thấy bất kỳ biến hóa nào.

Lý Phàm suy đoán có thể là bởi vì cường độ tinh thần của bản thân đã trải qua mấy lần luân hồi ‘Hoàn Chân’, trăm năm rèn luyện đã vượt xa thường nhân rồi, cho nên hiệu quả của Thanh Tâm Chú này đối với hắn mới không lớn như vậy.

Lý Phàm cũng không vội, chỉ là xem nó như là bài tập tu hành phải làm mỗi ngày.

Cứ như vậy nửa tháng nữa lại trôi qua, Lý Phàm rốt cục cũng chờ được người của Thiên Bảo lâu.

Lý Phàm đi theo người đưa tin, tại một đình viện trong Thiên Bảo lâu, hắn gặp được Triệu quản sự.

“Triệu quản sự, đã lâu không gặp.” Lý Phàm chắp tay.

Triệu quản sự nhìn Lý Phàm một lát, rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nghe người của Thiên Bảo lâu nói, ngươi muốn cầu danh ngạch một đội tàu ra biển.

Khẩu khí cũng không nhỏ.

Ngươi có gì để dựa vào?”

“Phải biết rằng, trong tay ta cũng chỉ có hai chiếc có thể dùng.

Không đủ chia cho thủ hạ của mình, dựa vào cái gì muốn ta chia cho ngươi?”

“Đội tàu ra biển, bất quá cầu lợi mà thôi.

Không biết Triệu quản sự cảm thấy, đánh bắt cá Lưu Ly so với tài bảo trực tiếp vớt lên từ bên trong thuyền đắm dưới đáy biển, cái nào thu hoạch nhiều lợi nhuận hơn?” Lý Phàm mỉm cười.

Dường như cảm thấy Lý Phàm không có nói khoác lác, Triệu quản sự nghiêm túc suy tư một lúc: “Ta cũng nghe nói chuyện, trước đó vài ngày, một đội tàu ngoài ý muốn thu hoạch được mười mấy rương châu báu.

Sau khi trong phủ quy ra, thu hoạch đủ để có giá trị bù đắp cho mấy lần đi đánh cá thông thường đạt được.

Nhưng loại chuyện tốt này làm sao có thể mỗi lần đều gặp được, ta đã ở trên đảo này vài chục năm, trong trí nhớ của ta cũng chỉ có rải rác mấy lần thu hoạch lớn như vậy thôi.”

Hắn dừng một chút, rồi hỏi tiếp: “Nghe ý của ngươi, ngươi…”

Lý Phàm gật gật đầu: “Nếu ta chấp chưởng một đội tàu, ta có thể cam đoan mỗi lần ra biển, đều mang về tài bảo nhất định.”

Trong mắt Triệu quản sự phát ra tia sáng kỳ dị, cẩn thận quan sát Lý Phàm mấy lần, ngạc nhiên nói: “Vậy mà lại không có nói dối.”

Lần này đến phiên Lý Phàm có hơi kinh ngạc: “Quả thật ta chưa hề nói khoác lác, không biết Triệu quản sự làm sao có thể nhìn ra được.”

Triệu quản sự cười ha ha: “Ta sinh ra đã có một đôi dị đồng, có thể biết người tài ba, phân biệt thật giả.

Vừa rồi khi ngươi nói chuyện, ta chỉ thấy trên người ngươi hiện ra bạch quang nhu hòa, chứng minh ngươi không nói dối, đồng thời lòng không có mang ý đồ xấu.

Nếu là trận trận hắc khí, thì chứng minh ngươi có mưu đồ khác.”

“Vậy mà lại có dị thuật như thế?” Lý Phàm lập tức giật mình.”Ngày đó nhập tịch, thái độ của Triệu quản sự đối với ta dường như có hơi khác biệt với người khác.

Nhưng là nhìn ra điều gì?”

“Ta chỉ có thể nhìn ra đại khái mà thôi, sao có thể biết rõ? Ta chỉ nhìn ra ngươi phú quý phi thường, đồng thời trên tay dính không ít máu tươi.

Hiển nhiên, ngươi không phải thường nhân.

Cho nên ta mới khách khí với ngươi một chút mà thôi.” Triệu quản sự thản nhiên cười, giải thích: “Thiên ý khó dò, loại người như ngươi, ai biết sau này có để đạt được thành tựu gì? Chi bằng thuận tiện kết một mối thiện duyên trước.”

Lý Phàm gật gật đầu, rồi lại nghe Triệu quản sự nói một câu xúc động: “Những năm gần đây, đại tai liên tiếp phát sinh, kiểu người giống như ngươi, không biết có bao nhiêu người là mạng đại phú đại quý nhưng lại lưu lạc đến đảo Lưu Ly của chúng ta.

Có người chỉ ẩn úp mấy năm, liền tiếp tục thuận gió mà lên; có người thì chẳng khác người thường, hóa thành bạch cốt.”

Lý Phàm đang nghe, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Nói như vậy, thời điểm hôm đó chúng ta nhập tịch, ngươi liền nhìn ra Tôn Chương của Thiên Bảo lâu nói lời không thật rồi?”

“Thế nào là thật, thế nào là giả? Đôi khi quá chăm chỉ chưa chắc đã là chuyện tốt.

Chức trách của ta, chẳng qua là bảo đảm ở trên đảo không có người có ý đồ phá hoại thôi.

Mặc kệ các ngươi từ đâu đến, chỉ cần an phận thủ thường, thì sẽ không làm gì các ngươi.” Triệu quản sự xem thường: “Ở trên đảo có tiên sư tọa trấn, thì sẽ không sợ xuất hiện kẻ làm loạn.”

“Huống hồ, thu nạp nạn dân cũng do tiên sư phân phó.

Tôn Chương hắn có thể dẫn đầu nhiều ‘nạn dân’ đến đảo Lưu Ly ta, ta sao có thể làm khó hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play