Hắn dẫn theo Đạo Huyền Tử mở cơ quan ra, đi tới mật thất dưới lòng đất trong Thái Sư phủ.
Đạo Huyền Tử đang định tiến vào mật thất, chợt cảm giác được một phen rùng mình, rụt bước chân về.
Hắn cẩn thận dùng thần thức quét mắt khắp bốn phía, kinh ngạc nói: “Tiên Phàm Chướng!”
Hóa ra trong cơ quan, trên dưới xung quanh mật thất, toàn bộ đều có giấu Tiên Phàm Chướng.
Khí tức nồng đậm dày đặc làm Đạo Huyền Tử kinh hồn táng đảm.
Lý Phàm cười nói: “Không thể không có lòng phòng bị người khác, người phàm chúng ta, để bảo vệ chí bảo của gia tộc cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Đạo Huyền Tử miễn cưỡng nở nụ cười nhưng cũng không tiếp tục tiến về phía trước nửa bước, trái lại còn lùi về sau một chút.
Lý Phàm không nói gì mà đi vào mật thất, lấy ra một ngọc giản từ trong một cái rương.
Hắn không đi ra khỏi mật thất, chỉ cầm trong tay để Đạo Huyền Tử có thể nhìn thấy.
Ngọc giản này chính là “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương” có được từ trong tay Khấu Hồng ở kiếp trước!
Đúng thế, Lý Phàm đang đánh cược.
Dựa vào miêu tả của Khấu Hồng ở kiếp trước, lúc trước hắn cướp được công pháp rồi bỏ chạy ngay.
Đương nhiên Đạo Huyền Tử chưa từng thấy bộ mặt thật của môn công pháp này!
Đúng lúc dùng cái này làm mồi nhử để hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử sửa thuyền Thái Diễn giúp hắn!
Còn nếu Lý Phàm đoán sai…
Một đám tử sĩ trong Thái Sư phủ đã vào vị trí từ sớm, nếu thật sự không địch lại…
Cùng lắm thì kiếp sau đổi cách khác!
Trong lòng Lý Phàm hoàn toàn không có tí hoảng hốt nào, bởi vì hắn phát hiện tâm trí của Đạo Huyền Tử đã bị ngọc giản màu vàng trong tay mình thu hút.
““Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”, công pháp Nguyên Anh, vậy mà lại là công pháp Nguyên Anh…” Hơi thở Đạo Huyền Tử trở nên nặng nề đi, thậm chí trong ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm.
Có điều, nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của Lý Phàm cùng với cảm giác nguy cơ mơ hồ mà Tiên Phàm Chướng trong mật thất truyền đến khiến Đạo Huyền Tử tỉnh táo trở lại trong chớp mắt.
“Thế nào? Lời của lão hủ có thật chăng?” Lý Phàm cười hỏi: “Ban đầu ở trước mặt vị huynh đài Khấu Hồng của ngươi kia, ta chỉ nói thứ tiên tổ truyền lại là công pháp kết đan là bởi vì sợ hắn nảy ra ý đồ xấu lần nữa.”
“Đạo hữu tâm tư kín đáo, tại hạ bội phục.” Đạo Huyền Tử bày dáng vẻ bản thân vô cùng tán thành.
Sau đó hắn phấn chấn hơn chút, nói: “Đạo hữu yên tâm, huynh của ta, Khấu Hồng tinh thông thuật luyện khí.
Ta định khuyên hắn dốc hết sức giúp đạo hữu tu sửa thuyền Thái Diễn.”
Lý Phàm cười ha ha: “Vậy xin kính nhờ.
Sau khi sự thành, ta sẽ dâng công pháp này lên bằng hai tay một cách thỏa đáng.”
Trường sinh có hy vọng, giờ phút này Đạo Huyền Tử chỉ hận không thể kéo Khấu Hồng tới bắt đầu làm việc ngay lập tức.
Đạo Huyền Tử không đành lòng nhìn Lý Phàm thu hồi công pháp đi, đóng mật thất lại.
Hắn không đợi nổi tìm tới Khấu Hồng.
“Nói như vậy, Lý Phàm này không nói dối, quả thật hắn có một cuốn công pháp kết đan tổ truyền?”
Trong Thái Sư phủ, hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử truyền âm bí mật mưu đồ.
“Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy.” Đạo Huyền Tử gật đầu.
“Có thể trắng trợn cướp hay không? Chỉ là một tên người phàm…” Khấu Hồng bộc lộ bộ mặt hung ác.
Đạo Huyền Tử vội vàng khuyên can: “Tuy rằng Lý Phàm này chỉ là một tên người phàm, nhưng dù sao hắn cũng là hậu nhân của Thái Diễn tông.
Ngươi tận mắt chứng kiến thuật tiên đoán kinh người kia rồi đấy, thật sự khiến người khác thán sợ.
Nếu trắng trợn cướp đoạt, ai biết hắn còn thủ đoạn nào nữa.”
“Chỉ là giúp hắn sửa chữa thuyền Thái Diễn mà thôi, không phải chuyện gì khó.
Sao phải chọn con đường khó khăn trắc trở?” Đương nhiên, nguyên nhân chính là Đạo Huyền Tử sợ nếu trắng trợn cướp đoạt, Lý Phàm bị dồn đến đường cùng sẽ tuồn tin cuốn công pháp kia thực chất là công pháp Nguyên Anh.
Trải qua một hồi khuyên can của Đạo Huyền Tử, Khấu Hồng mới dập tắt suy nghĩ trắng trợn cướp đoạt.
Hai người trộm phân phối lợi ích một lần, lúc này mới quyết định trợ giúp sửa chữa thuyền Thái Diễn.
Ngày thứ hai, hai người gặp được thuyền Thái Diễn trong lời của Lý Phàm.
Khấu Hồng vẫn thấy đã thích, vội vàng xem xét kỹ càng.
“Không hổ là đồ vật của Thái Diễn tông, thủ pháp luyện chế tài tình, trận pháp huyền ảo, tất cả vượt xa hiểu biết của ta!” Khấu Hồng càng xem càng vui: “Nếu có thể sửa chữa nó, Luyện Khí Chi Đạo của ta chắc chắn sẽ tăng tiến!”
“Đã vậy phải làm phiền hai vị.
Các vị có nhu cầu gì xin cứ nói, chắc chắn lão hủ sẽ thỏa mãn.” Lý Phàm nghiêm nghị nói.
“Ngươi đi đi, đừng làm phiền ta.” Khấu Hồng khoát tay, đắm chìm trong nghiên cứu thuyền Thái Diễn.
…
Tu hành không màng tháng năm.
Nhìn qua tưởng như chỉ là một chiếc thuyền gỗ nhỏ, nhưng hai người Khấu Hồng cần gần một năm mới sửa chữa hoàn tất.
Ngày hôm đó, nghe tin thuyền Thái Diễn sửa chữa hoàn chỉnh, Lý Phàm vội đi tìm hai người.
Hắn tiếp nhận thuyền Thái Diễn từ tay Khấu Hồng, vô cùng vui mừng.
Khấu Hồng tự hào nói: “Pháp trận động lực hạch tâm, pháp trận biến ảo lùi tiến, pháp trận tịnh trần của thuyền Thái Diễn đã được sửa chữa hoàn chỉnh, chỉ có pháp trận phòng ngự và pháp trận công kích do tài nguyên có hạn, chỉ có thể sửa chữa sơ bộ.
Muốn xông đại trận Tiên Tuyệt không thành vấn đề, nhưng nếu phải đối phó với tập kích của tu sĩ sẽ khá miễn cưỡng.”
Lý Phàm không thèm để ý chuyện này: “Không sao, chỉ cần thoát khỏi đại trận Tiên Tuyệt, trở lại Tu Tiên giới.
Với tín vật của tổ tiên ta, chắc chắn sẽ tìm được cách trở về Thái Diễn tông.”
Ánh mắt Khấu Hồng lập lòe, sau đó hắn nhiệt tình giới thiệu cách dùng thuyền Thái Diễn cho Lý Phàm.
“Thuyền Thái Diễn này lấy linh lực làm động lực, thao tác bằng thần thức.
Có thể dựa theo nhu cầu mà biến hóa hình thái theo ba cấp độ lớn nh.”