“Đương nhiên, nếu ngươi không ngại sau khi ra ngoài chỉ còn xương vụn thì ta cũng đồng ý thử một lần.”
Không để ý đến trò đùa không mấy vui của Khấu Hồng, Lý Phàm không kiêng dè mà hỏi: “Chẳng lẽ người phàm như chúng ta không có hy vọng rời khỏi thế giới này sao?”
Khấu Hồng suy nghĩ, lắc đầu nói: “Muốn rời khỏi vùng đất Tiên Tuyệt thì nhất định phải xông vào đại trận Tuyệt Tiên.
Với thân thể của người phàm thì căn bản không có khả năng nào vượt qua được.
Mọi thứ đều chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Với lại, nửa thân thể của ngươi sắp đến tuổi xuống đất thì còn cố chấp việc rời khỏi nơi này làm gì? Làm vua một cõi không tốt sao?”
Vẻ mặt Khấu Hồng coi thường.
“Lão hủ chết cũng không sao, nhưng ta muốn để lại tưởng niệm cho con cái đời sau.” Lý Phàm chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp: “Nếu con cháu ta sau này có thể tu hành đến Trúc Cơ cảnh như tiên sư, như vậy có phải sẽ rời khỏi nơi này được không?”
Khấu Hồng nghe vậy thì bật cười: “Không nói đến nơi này không hề có linh khí gì, căn bản không có cách tu luyện.
Chỉ nói đến khoảng cách lớn giữa thần tiên và người phàm thôi thì nơi đây toàn là người phàm dính đầy khí độc trên người, sao có thể tu tiên đạo được?”
Khấu Hồng cười lạnh lùng: “Ta khuyên ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Người phàm các ngươi muốn tu hành chỉ có đến ngoại giới rồi tái tạo lại thân thể, tẩy đi khí độc toàn thân.
Nếu không cho dù người thành tiên đại đạo ở trước mặt ngươi, ngươi nhìn thấy cũng không sờ được.”
Hỏi mấy câu, Khấu Hồng đều chắc chắn như vậy, dường như cuối cùng Lý Phàm cũng bỏ cuộc.
“Khoảng cách thần tiên và người phàm, khoảng cách giữa thần tiên và người phàm…” Lý Phàm có hơi ngẩn người lẩm bẩm: “Nói như vậy là thật sự không còn cách nào sao?”
“Không có.” Thấy tâm trạng Lý Phàm uể oải, chẳng hiểu sao Khấu Hồng lại thấy thoải mái.
“Thật sự không có.” Hắn lặp lại.
“Như lời tiên sư nói, khoảng cách thần tiên và người phàm.” Lý Phàm thở dài một tiếng.
“Đúng vậy.” Khấu Hồng liên tục gật đầu.
Dường như Lý Phàm bị sự thật tàn khốc này đả kích vậy, vẻ mặt hoảng hốt, cáo từ rời khỏi đây.
Ra khỏi hầm ngầm, cửa lớn ầm ầm đóng lại.
Khấu Hồng thay đổi sắc mặt, trong lòng dâng lên dự cảm không ổn.
Nhưng đã không kịp rồi.
Sương trắng ẩn chứa trong Tiên Phàm Chướng cuồn cuộn tuôn ra từ khắp các gian phòng.
“A!”
Khấu Hồng hét ầm lên, lập tức chìm ngập trong sương mù dày đặc này.
Ngoài hầm ngầm, ánh mắt Lý Phàm sâu thẳm, chậm rãi nói: “Đã nói là tiên phàm đối lập mà.
Một kẻ người phàm như ta, sao dám tin tưởng hoàn toàn lời nói của ngươi chứ.”
Nhìn khẩu cung của Khấu Hồng trên bàn, Lý Phàm hơi nản lòng thoái chí.
Khấu Hồng không lừa gạt hắn, thật sự là hắn không biết cách có thể khiến người phàm rời khỏi vùng đất Tiên Tuyệt.
“Vùng đất Tiên Tuyệt…” Chờ đợi năm thế luân hồi, ba trăm năm, giờ phút này tất cả đều hóa thành bọt nước khó có thể thực hiện.
Giấc mộng tu tiên trường sinh đã vỡ, dường như trong một đêm Lý Phàm hoàn toàn già đi.
Không chỉ là trên thân thể mà còn về mặt tinh thần.
“Vùng đất Tiên Tuyệt…” Hắn nói thầm cái tên này trong lòng lần nữa, trong lòng nổi lên sự không cam lòng vô tận.
“Sao ta lại xuyên không giáng sinh ở loại địa phương này chứ? Nếu như xuyên đến ở Tu Tiên giới bên ngoài, dựa vào năng lực mô phỏng luân hồi vô hạn “Hoàn Chân”, ta nhất định có hi vọng trường sinh.
Đáng hận, hết lần này tới lần khác là vùng đất Tiên Tuyệt này!”
Tình báo trong khẩu cung của Khấu Hồng xẹt qua đầu Lý Phàm lần nữa.
Cái gọi là vùng đất Tiên Tuyệt, giống y như tên gọi nó chính là vùng đất tuyệt tích Tiên nhân.
Vài ngàn năm trước, Tu Tiên giới thượng cổ gặp thay đổi lớn.
Mới đầu, chỉ là một trận ôn dịch thổi quét cả nhân gian, không có bất kỳ tu tiên giả nào để ý.
Nhưng mà sau này, sau khi một tu tiên giả tình cờ lây nhiễm loại ôn dịch khó hiểu, mọi chuyện trở nên hoàn toàn không khống chế được.
Sau khi tu tiên giả ấy bị lây nhiễm, dường như loại ôn dịch chiếm được sự tăng cường khó hiểu, có thể truyền bá giữa các tu sĩ.
Cách truyền bá không đặc biệt, chính là dựa vào linh khí của tu tiên giả.
Thông qua linh khí thiên địa, ôn dịch nhanh chóng truyền ra khắp cả Tu Tiên giới.
Mà tu tiên giả lây nhiễm loại ôn dịch này, nhẹ thì tu vi suy giảm, tụt cảnh giới; nặng thì tu vi mất hết trong một đêm, trở nên không khác với người phàm, sau đó không cần mấy ngày sẽ thân tử đạo tiêu, còn đạo do trời.
Từng nhóm lớn tu tiên giả qua đời, cảm xúc tuyệt vọng bắt đầu lan tràn trong quần thể tu tiên giả.
Trong sự tuyệt vọng, có tu tiên giả trút hết tất cả ngọn nguồn lửa giận lên trên người phàm.
Cho nên, hành động tàn sát với quy mô lớn bắt đầu.
Đối mặt với tiên sư cao cao tại thượng, người phàm gần như không có sức mạnh chống cự, chỉ có thể mặc cho họ xâm lược.
Nhưng không lâu lắm, loại hành động tàn sát ấy đã bị cưỡng ép dừng lại.
Không phải bởi vì lương tâm bọn họ thức tỉnh, mà là bởi vì đám tu tiên giả hoảng sợ phát hiện, theo bọn họ tàn sát, lượng lớn người phàm chết đi, ôn dịch trong cơ thể của những người phàm không chỉ không chết mà biến mất theo mà ngược lại còn giống như mất đi trói buộc, toàn bộ theo linh khí khuếch tán rải rác khắp thiên địa.
Trong một thời gian ngắn, lượng ôn dịch trong tu tiên giới tăng vọt.
Điều này ngược lại dẫn đến cái chết của càng nhiều tu tiên giả.
Rơi vào đường cùng, lúc này tu tiên giả mới phải từ bỏ loại hành động giết chóc nhằm vào người phàm.
Nhưng ngồi chờ chết rõ ràng không phải là phong cách hành sự của tu tiên giả.
Một mặt, một đám tu tiên giả bắt đầu nghiên cứu phát minh phương pháp trị liệu chống lại loại ôn dịch này, mặt khác, đám tu tiên giả đưa ra “kế hoạch di dời lớn”.
Tuy lúc mới bắt đầu kế hoạch này bị một bộ phận tu tiên giả phản đối, nhưng vì sự sống còn của bản thân, phần lớn tu tiên giả vẫn bỏ phiếu đồng ý.
Cái gọi là “kế hoạch di dời lớn” chính là căn cứ vào những điều dưới đây: