Edit: riri_1127
Du Thịnh giận đùng đùng trở về phòng bếp, vẻ mặt âm trầm.
ĐM, anh ấy biết nói lý với ai bây giờ!
Du Nguyệt sờ quần áo ẩm ướt mồ hôi của Nguyễn Tự Bạch cô thở phào nhẹ nhõm "Anh thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Nguyễn Tự Bạch ừm, sắc mặt đã khôi phục như thường.
"Anh đừng giận Du Thịnh, anh ấy là vậy đó, nhìn vậy chứ thật ra rất mềm lòng, em đi khuyên anh ấy một lát." Thái độ vừa nãy của Du Thịnh làm cô không nhìn nổi, thật sự là quá bất lịch sự.
Nguyễn Tự Bạch rủ mắt nhìn hơi vô tội, anh nở nụ cười nhẹ, "Anh ấy tức giận là bình thường, vì em anh rất vui lòng ở cùng anh ấy."
Nhân lúc Nguyễn Tự Bạch đi tắm Du Nguyệt vào bếp, Du Thịnh đứng trong phòng không nói một lời, nhìn thấy cô đến cũng không nói chuyện, hiển nhiên là đang mang một vẻ mặt tủi thân.
Khuôn mặt vốn đã có chút nữ tính, từ khi thất nghiệp cũng không tạo kiểu tóc, tóc mái dài che đi lông mày lại khiến anh ấy trông càng đẹp hơn.
"Thôi mà anh, người ta còn đang bệnh!"
Du Thịnh cười lạnh: "Ý em là anh bắt nạt cậu ta?"
Tức giận trong lòng Du Thịnh chưa tiêu tan bây giờ lại bị em gái nói như vậy khó tránh sinh ra cảm giác vừa giận dữ vừa tủi thân.
Càng nghĩ càng tủi thân, anh ấy đẩy cô ra băng băng rời đi.
Du Nguyệt gọi với theo, "Ăn cơm đã. "
"Giận dữ no rồi." Ai đó để lại ba chữ trước khi rời đi.
Lúc Nguyễn Tự Bạch đi ra thấy chỉ có một mình cô thì biết Du Thịnh đã đi rồi, khóe miệng anh thoáng nhếch lên.
"Anh ấy là như vậy, anh đừng để ý." cô giải thích.
Nguyễn Tự Bạch đáp, "Anh ấy không đi làm à, sao ngày nào cũng ở bên em thế."
Mấy món Du Nguyệt nấu hôm nay vô cùng thanh đạm, Nguyễn Tự Bạch biết cô đang chiều theo khẩu vị của mình.
Gắp cho bạn trai miếng thịt, sau khi nghĩ ngợi cô quyết định không giấu diếm: "Anh ấy không có công việc, lúc trước vừa hủy hợp đồng với công ty."
Nguyễn Tự Bạch ăn ngon miệng, anh chậm rãi hỏi: "Có chuyện gì vậy?."
Du Nguyệt cũng không xem anh là người ngoài nên kể hết thảy sự việc của Du Thịnh ra, lúc sau cũng nhịn không được muốn khóc.
Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, rõ ràng một giây trước hai người tạm biệt trong giận hờn nhưng khi nói đến chuyện này cô không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cũng là một người rất có tố chất lắng nghe, Nguyễn Tự Bạch im ắng.
Tối hôm đó, anh liền nảy sinh ý tưởng.
•
Tối đó Du Nguyệt ngoan ngoãn trở về nhà, Du Thịnh không ở đây trong nội tâm cô cũng hơi trống rỗng.
Gọi mấy cuộc nhưng không ai nghe máy, hỏi bố mới biết anh ấy đi chơi với bạn.
Du Nguyệt sao lại không hiểu rõ, ở thành phố Xuyên này sao anh ấy có thể có bạn bè nào được, rõ ràng là một cái cớ.
Mấy ngày kế tiếp cũng không gặp Du Thịnh.
Du Thành Thù và Tô Mạn đều là giáo viên trung học phổ thông lớp 12 trường Bác Hòa, kỳ thi đại học sắp đến đương nhiên hai người rất bận rộn không có thời gian ở nhà.
Lại thêm bây giờ Du Thịnh vắng mặt, không bị trông nom nên Du Nguyệt đi gặp Nguyễn Tự Bạch rất dễ dàng.
Thực ra gặp mặt nhiều thì cũng vậy, cô viết bản thảo còn anh bận rộn với công việc từ xa, tuy đơn giản nhưng vẫn ấm áp và hạnh phúc.
•
Du Thịnh gặp Nguyễn Tự Bạch trong một quán cà phê gần khu chung cư, anh không ngờ Nguyễn Tự Bạch lại dám đơn độc hẹn gặp, điều này làm Du Thịnh nảy lên suy nghĩ muốn "báo thù".
Nhưng sau khi trò chuyện với ai đó vài câu, anh ấy đã quên mất việc trả thù, ác cảm trong lòng cũng biến mất.
Nguyễn Tự Bạch rời đi một lúc lâu mà anh ấy vẫn chưa cử động, Du Thịnh xịt keo ngồi nhìn danh thiếp trên bàn.
"Tôi có thể giúp anh trở thành ngôi sao, nhưng mục tiêu của tôi là cưới em gái anh."