Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: riri_1127
Sáng sớm hôm sau nhà họ Nguyễn lâm vào bận rộn, cụ thể đang bận cái gì Bạch Tâm Tâm cũng không biết nhưng cứ là luống cuống tay chân.
Nói cho cùng Bạch Tâm Tâm vẫn còn hơi kích động, mặc dù đơn thuần chỉ là gặp mặt người lớn nhà gái, nhưng đây là lần đầu tiên bà làm việc này và tham gia với tư cách là một người mẹ.
Vừa nghĩ tới con mình có khi sắp kết hôn trong lòng vô cùng vui vẻ.
Tuy hôm qua Nguyễn Thừa Nghiệp nói sẽ không đi, nhưng sáng nay ông vẫn ở nhà thì sao có thể không đi chứ?
Cái thằng Nguyễn Tự Bạch không có lương tâm có thể không cúi đầu, nhưng dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự, người làm bố như ông có thể không đi sao, chuyện cười.
Thấy Bạch Tâm Tâm chạy tới chạy lui bận rộn cả buổi, sáng sớm bị ép chuẩn bị xong nên ông đành ngồi trong phòng khách xem tài liệu.
Từ xa chợt nghe Bạch Tâm Tâm tặc lưỡi một tiếng, hơi bực bội nhìn ông, "Có chuyện quan trọng như vậy ông còn làm việc gì thế, không làm việc một ngày thì phá sản chắc?"
Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."
Kiếm tiền cũng sai?
Bạch Tâm Tâm đi một vòng trước mặt chồng, bà mặc một chiếc sườn xám thêu Tô Châu màu tím, rất sang trọng cao quý và tao nhã.
"Cũng được." Nguyễn Thừa Nghiệp lên tiếng.
"A Tự đã dậy chưa, ông nhanh đi lên gõ cửa gọi con dậy đi, tôi đi kiểm tra thử còn thiếu gì không." Bạch Tâm Tâm nói xong lại chuẩn bị chạy.
Nguyễn Thừa Nghiệp bất đắc dĩ gọi bà lại, "Giữa trưa mới có tiệc mà, bà gấp cái gì?"
Hiện tại còn chưa đến 8 giờ sáng.
Mới sáng sớm đã bị gọi dậy chưa nói, những thứ đó bà đã kiểm tra mấy lần rồi, sao lại căng thẳng như vậy.
Cuối cùng Bạch Tâm Tâm vẫn phải ngồi xuống, trên mặt không che giấu được hưng phấn: "Nếu như thuận lợi hay là kết hôn đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải kết hôn."
"Bà tưởng đi mua bắp cải hả?" Nguyễn Thừa Nghiệp đến phục vợ mình.
Bạch Tâm Tâm cười tươi, "Chẳng phải là tôi vui quá sao!"
"Lúc gặp người ta chú ý một chút, đừng có nhất kinh nhất sạ* đấy." Nguyễn Thừa Nghiệp thực sự sợ bà làm ra chuyện gì khiến người ta mở rộng tầm mắt, người vợ này của ông đôi khi làm việc rất bộp chộp.
*一惊一乍 yī jīng yī zhà: Dùng để chỉ những người quá căng thẳng hoặc quá kích động, có hành vi bất thường và khoa trương, khiến người ta sợ hãi
Vừa nghe chồng nói xong bà đã lấy lại bình tĩnh, ngồi thẳng lưng, lập tức lộ ra khí chất tiểu thư khuê các, hoàn toàn trái ngược với vẻ kích động như máy chạy bộ hình người đối lập vừa rồi.
Bạch Tâm Tâm giỡn nhây bắt đầu online, ngả vào người chồng trước mặt, "Ông khỏe chứ, tôi tên là Bạch Tâm Tâm, là mẹ của Nguyễn Tự Bạch..."
Thấy ông không có phản ứng sắc mặt bà lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, đưa tay đánh một cái, "Làm lại lần nữa, ông là người lớn nhà gái."
Mặc dù vẻ mặt Nguyễn Thừa Nghiệp trông ghét bỏ, nhưng ông vẫn bất lực phối hợp khi vợ diễn lại lần nữa.
Ông cảm thấy buồn cười, tên họ cô gái này là gì cũng không biết mà đã gặp bố mẹ, cũng không biết Nguyễn Tự Bạch nghĩ như thế nào nữa.
Lúc Nguyễn Tự Bạch lúc xuống lầu thấy bố mẹ mình đang ngồi trên sofa trong phòng khách cười cười nói nói, nhìn Nguyễn Thừa Nghiệp cũng ăn mặc chỉnh tề không đến công ty, anh hơi sửng sốt một chút nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, sau đó đi tới với nét mặt thản nhiên.
Hôm nay Nguyễn Tự Bạch mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, trang trọng mà không cứng nhắc, bộ quần áo thiết kế tôn lên vai rộng chân dài, hơn nữa biểu cảm trên mặt anh rất lãnh đạm, giống như một người mẫu nam mặc âu phục công sở.
Anh đi đến ngồi đối diện họ, bình tĩnh chào mẹ, nhìn nhìn Nguyễn Thừa Nghiệp cuối cùng vẫn gọi một tiếng bố.
Nguyễn Thừa Nghiệp cũng có biểu cảm giống y như vậy, khẽ ậm ừ một tiếng, nhưng tâm tình lập tức tốt lên.
Mà ở bên kia trái ngược với sự nghiêm túc của nhà họ Nguyễn, ông bà Du còn chưa dậy.
Cuối cùng, Du Nguyệt không nhịn được giục bọn họ mấy lần, bọn họ mới chậm rãi rời giường.
Du Nguyệt bất đắc dĩ, từ sau ngày hôm qua hai người ngả bài nói không thích Nguyễn Tự Bạch thì giả vờ họ cũng không muốn giả vờ nữa.
May mắn thay, cuối cùng hai người đã thay quần áo trang trọng hơn để giữ thể diện.
Nhìn bố mẹ mình với một bộ dạng phải chết không sống, cô thật sự lo lắng bữa tiệc này có thể kết thúc mỹ mãn không.
Vừa rồi Nguyễn Tự Bạch đã gọi nói mười giờ rưỡi đến khách sạn, Du Nguyệt đồng ý.
Sau một thời gian giày vò, Du Nguyệt và bố mẹ cuối cùng cũng lên đường, khi họ đến địa điểm, ba thành viên nhà họ Nguyễn đã đợi sẵn ở cửa.
Hôm nay Du Nguyệt hôm nay mặc một set đồ màu nhạt, tóc cột gọn gàng sau ót, nhìn so với ngày thường càng thanh thuần đáng yêu, phong cách tiểu hương phong* làm cho cô có vẻ tiểu thư dịu dàng.
*Là style Chanel
Cái này kiệt tác của mẹ cô, vốn dĩ cô muốn mặc quần áo như bình thường nhưng Tô Mạn không đồng ý. Du Nguyệt biết tâm trạng mẹ mình không tốt nên chỉ có thể nghe lời.
Lúc Bạch Tâm Tâm thấy Du Nguyệt bà ngây ngẩn cả người, cái này...
Không phải là cô gái sống nhà đối diện ở Giang Thượng Viện sao?
Bà nhìn thoáng qua con trai bên cạnh, hận không thể cho anh một quyền, lại là con bé đấy!
Bà chợt hiểu ra, chẳng trách sao con trai bà lại mua căn nhà người khác rồi sửa sang với giá cao ngất ngưởng, lúc đó bà còn đang thắc mắc nơi đó có bảo vật phong thủy gì, không ngờ đó là để tán gái.
Khá lắm, không ngờ cậu con trai hướng nội và bảo thủ của mình lại chủ động như vậy, điều này khiến bà thực sự bất ngờ.
Trông hơi điệu đà yếu ớt, không ngờ thằng bé lại thích kiểu này.
Nhưng bà vui vẻ lại rất nhanh, mặc kệ tán gái kiểu gì nhưng sao bà có thể không hài lòng khi một cô gái xinh đẹp làm con dâu mình?
Bố mẹ hai bên khi gặp mặt cũng khá thân thiện, sau khi tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân, họ đi vào phòng riêng dưới sự hướng dẫn của quản lý khách sạn, người lớn đi phía trước, cô và Nguyễn Tự Bạch theo sau.
Khi vào phòng Nguyễn Thừa Nghiệp lén nhìn đằng sau, thấy hai người trẻ đang kề tai nói nhỏ gì đó, nhìn vẻ mặt dịu dàng của Nguyễn Tự Bạch dành cho Du Nguyệt ông hơi giật mình, nhưng ông tiếp nhận rất nhanh nên cũng không nói thêm gì.
"Căng thẳng không?" Cô cười hỏi anh.
Tuy biểu cảm của Nguyễn Tự Bạch vô cùng bình tĩnh, nhưng Du Nguyệt vẫn nhiều lần nhìn thấy anh lén dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, điều này làm Du Nguyệt vừa thương vừa buồn cười.
"Khá tốt."
Anh ra vẻ bình tĩnh.
Du Nguyệt cười thầm.
Sau khi vào phòng ngồi xuống, hai người hầu như không nói chuyện, bốn người lớn đang tán gẫu về công việc và cuộc sống, một lúc sau nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.
Trong bữa ăn bốn người trò chuyện khá vui vẻ, ngoại trừ Nguyễn Thừa Nghiệp vì tính cách không hướng ngoại cho lắm nhưng ông cũng đã rất cố gắng.
Ông bà Du đều là giáo viên, thói quen nghề nghiệp giúp hai người nói chuyện rất dễ hòa hợp, hai người và Bạch Tâm Tâm nói chuyện cũng rất vui.
"Sau khi biết hai người đến thành phố Nhiên chúng tôi đã muốn gặp mặt nói chuyện rồi, ông Du bà Du."
Bạch Tâm Tâm nâng cốc mời.
Ông bà Du cười đáp ứng, hoà thuận vui vẻ.
Tô Mạn cũng cười nói: "Thật ra chúng tôi cũng không biết hai đứa yêu nhau, vì lần này đến thành phố Nhiên công tác mới có cơ hội tới thăm con gái, không ngờ nó cho tôi một bất ngờ lớn đến vậy."
Bà lại nhìn về phía Nguyễn Tự Bạch, "Hai đứa đã yêu nhau thì bác cũng không nói thêm gì, cậu Nguyễn à, làm phiền cậu chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt nhé, con bé có cái gì không tốt cũng làm phiền cậu chịu đựng chút ít, nha đầu này đôi khi cũng bướng lắm."
Bạch Tâm Tâm cũng cười nói: "Du phu nhân yên tâm, thằng nhóc A Tự này nếu dám đối xử tệ với Nguyệt Nguyệt thì tôi là người đầu tiên không buông tha."
Hai bên nhìn nhau, Du Nguyệt nở nụ cười ngượng ngùng, ngọt ngào.
Du Thành Thù sờ túi quần, sau đó gọi Du Nguyệt nhích lại gần, bảo con gái đi mua giúp một bao thuốc, hình như ông để quên ở nhà mất.
Du Nguyệt đồng ý, Nguyễn Tự Bạch thấy cô đi ra ngoài cũng đi theo.
"Nhìn có vẻ mối quan hệ của hai đứa thật tốt." Tô Mạn nhìn bóng lưng hai người rời đi, cười hài lòng.
"Hai vị yên tâm, bọn nhỏ đã yêu thích lẫn nhau thì chúng ta cũng không sao nói được, thuận theo tự nhiên! A Tự có thể gặp được Nguyệt Nguyệt là may mắn của nó, vất vả hai vị nuôi dưỡng được cô con gái ưu tú như vậy."
Vừa mới bắt đầu Nguyễn Thừa Nghiệp cũng chỉ nghĩ là một cô gái xinh đẹp thôi, nhưng sau khi nói chuyện ông phát hiện không chỉ như vậy.
Bằng cấp, công việc, thu nhập mỗi một điều đều khiến ông ngạc nhiên, vì vậy ông đã chuyển từ ấn tượng tương đối tốt lúc trước sang một mức độ tốt.
Để một doanh nhân giàu kinh nghiệm lăn lộn trong thị trường nhiều năm phải đánh giá tốt thì thật sự đã là một sự đánh giá cao lắm rồi.
Tuy Du Nguyệt rất tốt, nhưng con trai mình cũng không kém, hai đứa ở bên nhau cũng coi như trai tài gái sắc.
Qua một thời gian hỗn loạn trước kia Nguyễn Thừa Nghiệp đã nhận ra, ông cũng không nên trông cậy vào cái gì mà liên hôn hay không liên hôn nữa, vợ và mẹ ông đều không sai, trong nhà cũng không thiếu mấy đồng lợi nhuận liên hôn kia, xui xẻo gặp nhà thông gia hồ ly khó chơi còn không bằng đơn giản thì tốt hơn.
Quan trọng nhất là con trai mình thích là được, nếu không sau này cũng không thể sống yên ổn.
Nghĩ đến đây, ông cũng chấp nhận người bạn gái mà con trai ông đang yêu.
Không ngờ Tô Mạn lại thay đổi, tuy trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như trước nhưng ngữ điệu đã chuyển biến: "Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi là một đứa trẻ liều lĩnh, hai người nói xem yêu nhau mà còn không nói, nếu không phải đêm đó tôi và bố nó đến bắt gặp thì không biết được đâu!"
"Con bé này làm cái gì cũng không được, chỉ viết được một ít truyện, căn bản là công việc không ổn định, nhìn cậu Nguyễn xem, gặp được cậu ấy thì Nguyệt Nguyệt có bao nhiêu may mắn ah!"
"Nhưng mà yêu đương là yêu đương, kết hôn sinh con lại là một chuyện khác, Nguyệt Nguyệt nhà tôi là lần đầu tiên yêu nên khó tránh khỏi không thành thục, nếu chúng nó thực sự không thể tiếp tục, người lớn như chúng ta cũng không nên can thiệp, vì dù sao thì chênh lệch giữa hai đứa cũng quá lớn."
"Mà hai người cũng biết hôn nhân không phải là trò trẻ con, dù sao hai bên cũng không còn trẻ, yêu mấy năm mà không có kết quả thì có lỗi với tất cả mọi người, có phải không? Chả phải là lãng phí thời gian của nhau sao?"
Nhà họ Nguyễn ở đối diện dừng lại, thấy họ im lặng, Tô Mạn khẽ thở dài, tiếp tục nói:
"Tuy nói xã hội bây giờ phát triển càng ngày càng tốt rồi, sự khoan dung của xã hội ngày càng cao, nhưng những người lớn tuổi sẽ ở vị trí yếu hơn trên phương diện tình yêu và hôn nhân, đặc biệt là phái nữ, Nguyệt Nguyệt năm nay hai mươi lăm rồi, đây là tuổi tốt nhất, chỉ sợ con bé không còn thời gian để đi tiếp lâu dài với cậu Nguyễn."
"Nhưng chính yếu nhất vẫn là bối cảnh gia đình hai bên có rất nhiều chênh lệch, với đứa nhỏ này tôi cũng không có hi vọng gì quá lớn, chỉ hi vọng con bé bình an là được..."
"Ôi, đến mức này rồi thì tôi cũng xin nói thẳng, tôi và bố của con bé đều thấy mối quan hệ của hai đứa không được, không biết hai người nghĩ sao?"
Tô Mạn không hổ là giáo viên, nói một tràng cuối cùng tổng kết cũng chỉ có mấy chữ:
Khoảng cách, không môn đăng hộ đối, không xứng.
Ông bà Nguyễn không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, dù sao vừa rồi trò chuyện cũng rất hòa hợp chẳng nghĩ con vừa đi đã thay đổi thái độ, cái này đối với người đang còn ở trong tâm trạng vui vẻ Bạch Tâm Tâm hơi hụt hẫng.
Bà muốn nói lại thôi cả buổi, cuối cùng vẫn không biết nên nói cái gì.
Vừa rồi rõ ràng còn rất náo nhiệt bây giờ lại trở nên xấu hổ lên, bốn người đều không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Thừa Nghiệp mở miệng trước, "Tôi thấy hay là vẫn xem ý bọn trẻ đi, nếu hai đứa thật sự yêu nhau thì người lớn chúng ta tự nhiên cũng vui lây."
Du Thành Thù cười nói: "Đừng nhìn người trẻ bây giờ đứa nào đứa nấy đều có chủ kiến, nhưng khi chính thức gặp vấn đề lớn vẫn còn cần bố mẹ chúng ta chỉ điểm, hơn nữa Nguyệt Nguyệt nhà chúng tôi làm việc luôn chỉ có nhiệt huyết trong ba phút, chúng tôi sợ cuối cùng làm đau lòng hai đứa."
Tô Mạn phối hợp rất rất có nghề, "Điều kiện của cậu Nguyễn rất tốt ắt sẽ có rất nhiều lựa chọn, nhưng Nguyệt Nguyệt nhà tôi không có thời gian để lãng phí vào những thứ không có kết quả, hãy để hai đứa tách ra một thời gian xem có thực sự thích nhau hay không, nếu thật sự vô cùng ưa thích thì đây cũng chỉ là kiểm tra nhỏ mà thôi, vì đường hôn nhân khó đi như vậy trên đường không thể luôn luôn thuận buồm xuôi gió."
Vẻ mặt Bạch Tâm Tâm vẫn ôn hoà, bà cũng không giận vì thái độ của ông bà Du, đều làm bố mẹ, đổi thành bọn họ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để nghĩ thì đương nhiên cũng cân nhắc vì con mình đầu tiên.
Cái từ môn đăng hộ đối này, nói cho cùng vẫn không dễ dàng vượt qua như vậy.
"Du phu nhân, bọn nhỏ dù sao cũng phải học cách trưởng thành. Hôn nhân là một con đường rất khó khăn, nhưng chúng ta không thể ở bên con mãi mãi. Chúng cần học cách trưởng thành và tự đưa ra phán đoán, tôi thấy vẫn nên để hai đứa tự xử lý, hai người thấy thế nào?"
Tô Mạn thở dài, "Vậy thế này đi, tôi và bố nó sẽ đưa con bé về quê ở một thời gian ngắn, sau khi đi làm Nguyệt Nguyệt cũng rất ít về nhà, ông bà rất nhớ mong."
Bạch Tâm Tâm: "..."
Cái này rõ ràng là không cho cơ hội.
Cô lại nói: "Nếu thực sự có tình cảm sâu sắc, tự nhiên hai đứa sẽ không chia tay chỉ vì không thể gặp nhau vào lúc này, nếu như... vậy thì thôi."
Du Nguyệt và Nguyễn Tự Bạch ở bên ngoài đi dạo một vòng chưa quay lại, cũng không phải cô không biết, bố chỉ tìm cớ bảo cô ra ngoài để người lớn dễ ăn nói mà thôi.
Sau khi ra ngoài Nguyễn Tự Bạch rất ít nói, tuy hai người đều đeo khẩu trang nhìn không rõ vẻ mặt của anh nhưng cô biết anh căng thẳng, tay nắm tay cô đang đổ mồ hôi.
Tìm một góc nhỏ tháo khẩu trang ra, ngay lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hai người không biết cả một đường hành trình của họ đã bị các phóng viên bí mật chụp ảnh.
Nửa giờ sau, bữa tối cuối cùng cũng kết thúc. Du Nguyệt với bố mẹ chào tạm biệt đối phương, 4 người lớn với tâm trạng khác nhau khi nhìn hai đứa nhỏ lưu luyến không rời.
Nguyễn Tự Bạch nhìn bố mẹ mình chẳng biểu lộ gì tốt cũng ngầm đoán được kết quả.
Trong chiếc Bentley rộng rãi, Nguyễn Tự Bạch và bố mẹ ngồi đối diện nhau, bầu không khí có chút u ám.
"Lúc trước tôi còn nghĩ người ta sẽ lo chúng ta không thích con bé, không ngờ là đối phương không vừa mắt con chúng ta." Bạch Tâm Tâm hơi đau đầu.
Nguyễn Thừa Nghiệp vuốt vuốt tay vợ, "Đáng thương tấm lòng bố mẹ, bọn họ cũng có đạo lý riêng."
Bạch Tâm Tâm nhìn về phía Nguyễn Tự Bạch, nghiêm mặt nói: "Nghe có vẻ bố mẹ bên đó sẽ đưa con bé về thành phố Xuyên ở một thời gian ngắn, vậy con..."
"Nhà mình có làm ăn gì ở thành phố Xuyên không ạ?" Anh thản nhiên nói.
Vậy thì anh còn có thể làm gì nữa, anh có thể để cô chạy trốn sao?
Không có khả năng.
Đã nói rồi, cô là của anh.
Ông bà Nguyễn nhìn nhau, hai người đã sớm quen với sự cố chấp của con trai nhưng không thể trách, nhưng với phụ nữ thì đây là lần đầu tiên.
"Kết quả tồi tệ nhất mà con có thể chấp nhận là gì?" Bạch Tâm Tâm lại nhịn không được hỏi.
Tuy trong lòng đã có đáp án rồi nhưng bà vẫn muốn xác nhận một lần nữa.
"Kết quả kém nhất..." Anh nghĩ nghĩ, "Ở rể cũng được."
Không phải sợ chênh lệch quá lớn ư, cái này giải quyết được rồi.
Khuôn mặt Nguyễn Thừa Nghiệp lạnh lùng: "Nói hươu nói vượn, còn chút liêm sỉ nào không hả?"
Nguyễn Tự Bạch cũng không chịu thua kém, bình tĩnh nhìn bố một cái, "Năm đó không phải suýt chút nữa bố cũng vậy sao?"
Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."
"Không đến mức không đến mức, nếu như các con kiên trì thì vẫn có kết quả đấy." Bạch Tâm Tâm an ủi anh.
Nguyễn Tự Bạch đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Nếu như không có kết quả thì huyết mạch nhà họ Nguyễn đứt đoạn tại đây, bố mẹ nên chuẩn bị tâm lý đi."
Bạch Tâm Tâm: "..."
Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."
Hai vợ chồng nhìn quà tặng còn chưa đưa ra ngoài bên cạnh, không phản đối nữa.
·
Sau khi về đến nhà Tô Mạn bảo Du Nguyệt nhanh lên thu dọn đồ đạc, tối nay trở về thành phố Xuyên.
Du Nguyệt miễn cưỡng, "Con không về."
"Không về thì con ở đây làm gì, nghe lời, cùng mẹ về nhà ở một thời gian ngắn, vừa vặn ông ngoại bà ngoại cũng đã lâu không gặp con rồi."
"Qua một thời gian nữa con sẽ về, bố mẹ đi trước đi!"
Du Thành Thù nhìn cô, "Nghe lời, nhanh lên đi thu dọn đồ đạc."
Thừa dịp Tô Mạn không chú ý ông lại vụng trộm nói thầm với con gái: "Về trước đi, đến lúc đó cậu Nguyễn tới, bố tìm cơ hội cho các con gặp mặt."