Edit: riri_1127
Chương 26: Đây là bạn gái tôi, Du Nguyệt
Sáng sớm hôm sau, Du Nguyệt bị kéo đi thành phố Châu
Đúng, là bị kéo đi đấy.
Đêm qua cụ thể hai người tạm biệt nhau như thế nào cô không nhớ rõ lắm, vì sau khi đồng ý làm bạn gái của Nguyễn Tự Bạch cô bắt đầu chóng mặt rồi.
Loại cảm giác mê man này cô chưa bao giờ trải nghiệm qua, dù mê man nhưng nó lại không giống kiểu uống say chút nào, mà cụ thể ra sao thì cô không nói thành lời được.
Bởi vì vô cùng chóng mặt cho nên sau đó anh nói gì cô đều không nhớ rõ.
Đêm đầu tiên sau khi xác nhận mối quan hệ cô ngủ không ngon, ngay cả trong giấc mơ, cô cũng có thể mơ thấy cảnh bị Nguyễn Tự Bạch cưỡng hôn, khi tỉnh dậy lại càng thiếu sức sống hơn nữa, sau đó cứ mơ màng như vậy đến East Dawning*
*East Dawning (东方既白, Dongfang Jibai): East Dawning là sự kết hợp giữa mô hình kinh doanh KFC với ẩm thực Trung Quốc của Yum China. Đồ ăn Trung Quốc được phục vụ độc quyền, nhưng chuỗi cửa hàng này tập trung vào ẩm thực Trung Quốc, được chế biến nhanh chóng và đơn giản hơn.
Mặt trời vừa ló dạng, Nguyễn Tự Bạch đã gọi điện đánh thức cô, Du Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại anh đã nhắc nhở ngay "Chẳng phải em đã đồng ý đi thành phố Châu cùng tôi rồi sao?"
Ngày hôm qua cô đồng ý rồi à?
Chả có ấn tượng gì cả.
Mà mặc kệ có đồng ý hay chưa đều không sao, bởi vì... cô muốn gặp anh.
Du Nguyệt cũng không phải là người thích uốn éo do dự, yêu là yêu thích là thích, cũng không muốn che che lấp lấp, lúc trước cô xoắn xuýt là vì bọn họ đang mập mờ, chủ động quá thì không tốt lắm mà thôi.
Như đã xác định tâm ý, anh cũng là bạn trai rồi, cặp đôi vừa xác định mối quan hệ tự nhiên sẽ muốn gặp nhau mỗi ngày.
Vì vậy dưới sự dỗ dành dỗ dành của bạn trai, cô đã thu dọn hành lý cùng anh lên xe đến thành phố Châu.
Cũng không biết có phải là nhân tình trong mắt hóa Tây Thi hay không, Du Nguyệt cảm thấy hôm nay Nguyễn Tự Bạch đẹp trai hơn bất kỳ lúc nào so với trước.
Hôm nay anh mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng cài đến cúc trên cùng, tràn đầy cảm giác cấm dục. Mặc dù phong cách này rất phổ biến, chỉ có trắng và đen, nhưng từ chất liệu và đường kim mũi chỉ nhìn thoáng qua đã có thể biết đây là hàng đặt may riêng, người không sành cũng có thể nhận ra chúng không hề rẻ.
Tỉ lệ cơ thể của Nguyễn Tự Bạch rất đẹp, vai rộng eo hẹp, không chỉ chân dài thẳng tắp mà độ dài cánh tay cũng dài hơn người bình thường một ít. Chỉ riêng chiều cao 1m86 của anh đã vượt qua chiều cao trung bình của nhiều người đàn ông khác, cộng với khuôn mặt ưa nhìn, làm anh luôn tỏa sáng ở bất cứ đâu.
Du Nguyệt cảm thấy anh làm người mẫu rất hợp, đặc biệt là mặc vest thì quả thật là một cái giá treo quần áo di động mà.
Chưa nói đến gia cảnh và điều kiện của bản thân, chỉ riêng khuôn mặt của anh đã hút hồn biết bao cô gái.
Mà bây giờ một người đàn ông đẹp trai và xuất sắc như vậy đã trở thành bạn trai cô, làm sao Du Nguyệt có thể không phấn khích cho được?
Cái câu "gặp sắc nảy lòng tham" này không chỉ dùng cho nam mà còn hữu dụng cho nữ.
Du Nguyệt thừa nhận, cô mê mẩn khuôn mặt anh rồi, cô trầm mê nam sắc. =)))
Trong xe vô cùng an tĩnh, Nguyễn Tự Bạch cúi đầu đọc tài liệu không có thời gian để ý tới cô, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản anh cảm nhận được ánh mắt lén lút của cô gái đang ăn bên cạnh.
Nói thật anh cũng không ngờ hai người lại có thể xác định mối quan hệ nhanh như vậy, dù sao Du Nguyệt cũng đã từng nói muốn từ từ, anh còn nghĩ chắc sẽ cần một khoảng thời gian nữa.
Hôm qua khi nhận được điện thoại của Lục Triêu Ngôn anh vẫn còn đang họp ở thành phố Châu, trong cơn giận vì nghe nói cô đi hẹn hò anh đã bỏ việc để trở về, anh còn đợi thật lâu ở Hi Hòa Uyển mãi cho đến khi thấy cô và Hà Nhận cùng lên xe cười cười nói nói.
Thời khắc này, ghen tuông tức giận như dời núi lấp bể làm anh thực sự muốn xông lên, nhưng cuối cùng nhờ lý trí và sự khuyên can của Hà Khâm anh đã dừng lại.
Bây giờ hồi tưởng lại cảnh ngày hôm qua, anh không khỏi thầm sợ hãi, may mà lúc đó kiềm chế kịp lúc nếu không thì anh khó có thể đạt được kết quả như hiện tại.
Nghĩ đến đây, anh lại nhìn Hà Khâm đang ngồi ghế trước với ánh mắt vui vẻ thêm vài phần.
Lúc này, trùng hợp làm sao Hà Khâm cũng nhìn vào gương, chứng kiến gương mặt đầy ý cười của ông chủ nhà mình mà giật thót, nhưng anh ta lập tức cụp mắt giả vờ như chẳng thấy điều gì.
Quãng đường từ thành phố Nhiên đến thành phố Châu cũng không xa, chừng năm mươi phút đã đến nơi, biệt thự Hoa Lý. (hoa lý hào đình)
Du Nguyệt nhìn xe lái vào một khu biệt thự, vừa đi vào nhìn thấy khung cảnh bên trong lại càng khiến cô kinh ngạc hơn, nơi này đúng là xứng với tên gọi của nó, thực sự vừa hào lại vừa hoa.
Cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài một trong những tòa nhà theo phong cách châu Âu, Du Nguyệt biết bọn họ đã đến nơi cần đến rồi.
Tài xế và trợ lý xuống xe trước rồi mới mở cửa, Du Nguyệt chỉ có thể cứng ngắc xuống xe.
"Có mệt không?" Nguyễn Tự Bạch đi ở bên cạnh cô rất tự nhiên, giống như một đôi vợ chồng già quen biết đã lâu.
Du Nguyệt cười cười, "Không mệt."
Hai người đi vào trong sân, đứng ở cửa ra vào là một cặp vợ chồng trung niên hơn 40 tuổi, nghe hai người bọn họ giới thiệu xong thì biết ngay là đầu bếp nữ và quản gia của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Tự Bạch gọi họ là chú Phúc và dì Phúc.
Thấy quản gia xách hành lý lên lầu, Du Nguyệt yên lặng ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Nào là khu biệt thự cao cấp, nào là quản gia, khá lắm, cô thật sự bị thế trận này hù rồi.
"Hôm nay cứ ở đây trước đã, nếu em không quen thì chúng ta lại đổi nơi khác."
Nguyễn Tự Bạch tự mình rót nước cho cô, ánh mắt dịu dàng có thể thấy rõ.
Du Nguyệt gật đầu, đồng ý.
Bữa sáng được dọn lên rất nhanh, trong xe Du Nguyệt có ăn một chút nên bây giờ căn bản là ăn không nổi nữa, nhưng dưới ánh mắt quá kiên trì của người bên cạnh nên cô không còn cách nào khác, chỉ có thể ăn thêm chút ít.
Ăn chưa được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, có hai nam một nữ quần áo chỉn chu đi vào.
Khi nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh Nguyễn Tự Bạch vẻ mặt họ có chút kinh ngạc, nhưng đã giấu biểu cảm đó đi rất nhanh.
"Hai người này là thư ký của anh, thư ký Lưu và thư ký Phùng." Nguyễn Tự Bạch giới thiệu.
Sau đó anh lại nói với hai người họ: "Đây là bạn gái tôi, Du Nguyệt.". Google 𝗇gay t𝐫a𝗇g ﹍ t𝐫𝓊 𝐦t𝐫𝓊ye𝗇.𝒱𝗇 ﹍
Lưu Thi cùng Phùng Ý Thành cũng đoán được rồi.
Thật ra cũng không cần đoán, bởi vì ông chủ của bọn họ đang múc cháo và gắp rau cho mỹ nữ bên cạnh, muốn không đoán được cũng khó khăn.
Làm việc nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bên cạnh ông chủ có một người bạn nữ.
"Xin chào, cô Du." Vẫn là Lưu Thi mở miệng trước, "Tôi là Lưu Thi, thư ký của giám đốc Nguyễn."
"Tôi là Phùng Ý Thành, sau này cô có thể gọi tôi là lão Phùng, rất vui được gặp cô."
"Chào hai người."
Du Nguyệt hơi căng thẳng, khí chất ưu tú phát ra từ trong xương của hai người này mạnh quá đi mất.
Nguyễn Tự Bạch bảo bọn họ ngồi xuống đối diện, dì Phúc bưng điểm tâm lên, bốn người cùng nhau ăn.
Bữa sáng này làm Du Nguyệt rất không thoải mái, vì Nguyễn Tự Bạch chỉ trao đổi với hai thư ký, mặc dù phần lớn thời gian đều là hai thư ký báo cáo anh lẳng lặng nghe, tuy những từ ngữ chuyên môn kia làm cô bối rối, nhưng không hề ảnh hưởng đến cảm giác vô cùng nghiêm túc hiện tại.
Cơm nước xong xuôi Nguyễn Tự Bạch và hai thư ký lên xe đi ra ngoài, nhưng cũng để lại trợ lý Hà Khâm cho cô.
Bọn họ vừa đi Du Nguyệt đã đơ mặt ngay lập tức, so với lúc sáng sớm lên xe chờ mong bao nhiêu bây giờ ngược lại bấy nhiêu.
Giờ khắc này, cô mới thực sự nhận ra, thế giới của mình và Nguyễn Tự Bạch rất khác nhau.
Cô biết giữa họ có một khoảng cách lớn, nhưng nó... quá lớn!
Khi Nguyễn Tự Bạch làm việc anh như một con người hoàn toàn khác, mặc dù cô không thể hiểu họ đang nói về cái gì, nhưng thái độ quyết đoán của anh là một cảnh tượng mà cô, một tác giả đạt huy chương vàng không thể miêu tả được.
Nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết tổng tài mà cô đã viết, rồi nghĩ đến người bạn trai tổng tài trong thực tế của mình, cái loại chấn động này làm Du Nguyệt chưa kịp tỉnh táo lại.
Là một trợ lý cá nhân có chuyên môn cao, Hà Khâm liếc qua là có thể biết lý do Du Nguyệt uể oải không phấn chấn.
Vốn dĩ anh ta không muốn nhiều lời nhưng thấy cô mãi vẫn không khá lên, sợ cô để tâm mấy chuyện vụn vặt nên mới mở miệng an ủi: "Cô có chuyên môn về nghệ thuật, tại sao phải xem nhẹ bản thân chứ, cô Du cũng là người ưu tú."
Du Nguyệt thở dài, khẽ hỏi: "Trợ lý Hà, anh ấy vẫn luôn ưu tú như vậy sao?"
Hà Khâm cười nói: "Sớm muộn rồi cô cũng quen thôi."
Câu này có ý là: đúng vậy!
"Cũng không biết anh ấy coi trọng tôi cái gì..." Cô mơ hồ.
"Mọi người đều có điểm sáng của riêng mình. Xuất sắc thu hút lẫn nhau là điều đương nhiên."
Du Nguyệt bị lời nói khoa trương của anh ta làm cho ngượng ngùng, cô cười cười "Trợ lý Hà thật sự rất biết cách nói chuyện."
Sau này khi Du Nguyệt đã là Nguyễn phu nhân, nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cô hỏi chồng mình đang cho con uống sữa bên cạnh, anh coi trọng cô vì cái gì.
Nguyễn tiên sinh ngẩn người sau đó lâm vào trầm tư, nhìn đôi mắt vợ mình ngày càng sâu thẳm và quyến rũ hơn, anh trầm giọng trả lời: "Xinh đẹp."
Nguyễn phu nhân: "Sau đó thì sao?"
"Dáng người đẹp."
"Thích nũng nịu, thích khóc lóc, giọng nói dễ nghe, thích sự thô bạo của anh, có thể tiếp nhận d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt của anh, cuồng nhiệt như lửa, đặc biệt là trên giường —— "
Không đợi anh nói xong Nguyễn phu nhân đã ném một cái gối đến.
Buổi trưa, cô nhận được điện thoại của Nguyễn Tự Bạch, trong điện thoại anh nói rằng có thể khuya mới về được, còn có rất nhiều việc phải làm.
"Không sao, vậy em chờ anh." Cô rất hiểu chuyện.
"Anh sẽ cố gắng về sớm."
Bộ dạng ngoan ngoãn của cô khiến Nguyễn Tự Bạch vừa nghĩ đến đã trầm giọng.
Lúc Nguyễn Tự Bạch trở về đã là chín giờ tối, trời lại mưa to, vừa đi tới cửa, xuyên qua cửa kính ô tô anh đã nhìn thấy Du Nguyệt.
Quả thật là đang đợi anh.
Du Nguyệt nhìn thấy anh trở về thì đứng dậy, trời mưa rất to, cô nhìn anh cầm chiếc ô màu đen đi về phía mình, ô lớn che đi khuôn mặt, nhưng dáng người và đôi chân dài trong đêm mưa của anh vẫn đẹp vô cùng.
K1ch thích thị giác như vậy làm Du Nguyệt quên mất khung cảnh xung quanh, cô chỉ chú ý đến người đàn ông trước mắt.
Nếu không phải trời mưa to, cô thật sự muốn xông tới.
Nguyễn Tự Bạch đi tới trước mặt cô, thu chiếc ô màu đen lại, dựa vào trên cột cửa, sau đó không nhịn được vươn tay sờ đầu bạn gái, giống như đang vuốt v e một con mèo con.
"Anh về muộn thật đấy." Cô rất hưởng thụ kiểu vỗ về này, liền cúi đầu tìm cớ.
Nguyễn Tự Bạch dắt tay cô vào nhà rất tự nhiên, vừa đi vừa nói: "Nhiều việc lắm, ngày mai anh sẽ cố gắng về sớm sau đó anh đưa em đi chơi."
Tay anh rất ấm áp, ngón tay thon dài như trúc dường như muốn bao bọc toàn bộ tay cô lại, Du Nguyệt ở bên cạnh cảm nhận được nhiệt độ trên người anh: "Đừng lo lắng cho em, không sao, công việc là trên hết.
Vợ chồng quản gia đi ra, họ nhìn thấy một cảnh tượng như thế này: người đàn ông nắm tay cô gái, tay còn lại xoa đầu cô, hai người đứng đối mặt nhau giống như một bức tranh tuyệt đẹp, đặc biệt là người đàn ông, đôi mắt của anh tràn đầy dịu dàng.
Bọn họ làm việc ở nhà họ Nguyễn hơn 20 năm, có thể coi là nhìn Nguyễn Tự Bạch lớn lên nhưng đây là lần đầu tiên thấy ở bên một cô gái, anh mỉm cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn: Mang vợ đi làm, một mũi tên trúng hai đích, được lắm!