Edit: riri_1127
Chương 20: Tôi đang nghĩ về em
Nghe xưng hô thế này Du Nguyệt cũng kinh ngạc, xem ra người phụ nữ này hẳn là mẹ của Nguyễn Tự Bạch.
Nhưng cô không thể quay đầu lại, bởi vì lúc nãy khi thanh âm kia vang lên Nguyễn Tự Bạch đã lập tức nắm thật chặt tay cô, hành động của anh nói cho cô biết cô không nên quay đầu.
Lúc đó Du Nguyệt và Nguyễn Tự Bạch đều đeo khẩu trang, dù sao thì như thế cũng thuận tiện cho Nguyễn Tự Bạch hơn, chỉ là không ngờ vận may lại không tốt lắm, lần đầu đi chơi lại đụng phải người lớn trong nhà.
Du Nguyệt đưa tay che khẩu trang, mặt cô vốn đã nhỏ nên như vậy làm người ta càng khó nhìn ra khuôn mặt rõ ràng.
"Đi."
Nguyễn Tự Bạch nhỏ giọng nói một tiếng, sau đó kéo cô chạy nhanh vào khu vực xem phim.
"Này đừng đi chứ!"
Sau lưng là giọng của người phụ nữ nọ, sau đó chợt có tiếng nhân viên công tác ngăn cản bà, bởi vì bà không mua vé.
Du Nguyệt bị anh kéo đi vào trong, bước đi quá nhanh làm Du Nguyệt hơi loạng choạng, mãi khi đến cổng phòng phim mà họ đang tìm thì mới dừng lại.
"Xin lỗi vì đã để em gặp phải chuyện không vui như vậy." Nguyễn Tự Bạch lại khôi phục vẻ dịu dàng ngụy trang, sắc mặt mang theo áy náy.
Bởi vì chạy quá gấp, trên trán Du Nguyệt đổ mồ hôi, cô gỡ khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lấy tay quạt quạt gió rồi cười nói: "Còn nhìn thấy không?"
Nhìn thấy Nguyễn Tự Bạch phản kháng khi nhìn thấy mẹ mình như thế này, cô có chút lo lắng.
Trong tay vẫn cầm bỏng ngô và hai ly coca, ánh mắt anh nhìn vào bên trong phòng, cười nói: "Không có việc gì."
Mọi người đang lục tục đến, hai người cứ đứng ở cửa ra vào cũng không phải cách hay, anh đã bảo vậy thì Du Nguyệt cũng không tiện nói gì thêm nữa.
Bên ngoài rạp chiếu phim Bạch Tâm Tâm vẫn chưa rời đi, bà nhìn Hà Khâm cung kính bên cạnh với sắc mặt có chút khó coi.
Vị trợ lý này của A Tự miệng rất cứng, cho dù bà có hỏi như thế nào thì anh ta cũng sẽ không tiết lộ, Bạch Tâm Tâm vừa tức vừa gấp.
Bà vừa nhìn thấy con trai mình nắm tay cô gái kia, rõ ràng hai đứa có quan hệ không hề bình thường.
Tuy không thấy rõ bộ dạng cô gái đó nhưng nhìn từ phía sau lưng cũng biết có lẽ không đến nỗi nào.
Điều này càng khiến bà tò mò hơn.
Chẳng lẽ bà không biết con trai mình là người như thế nào sao, đã ngoài ba mươi tuổi mà cũng không có lấy một người bạn khác giới, huống chi là mối quan hệ yêu đương.
Hôm nay bà cũng cùng bạn bè đi dạo phố thuận tiện đi xem phim, nếu không thì cũng chẳng gặp được con trai và đương nhiên là chẳng thể được thấy cảnh tượng kinh ngạc như vậy.
Không ngờ con trai còn muốn giấu mình, trực tiếp lôi kéo người ta bỏ chạy gọi cũng không gọi nổi.
"Đây là thiên kim nhà nào, cũng ở thành phố Nhiên hay sao?"
Bạch Tâm Tâm chưa từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục truy hỏi.
Nhưng Hà Khâm cứ lù lù bất động, chỉ cung kính khẽ cúi đầu, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Thấy thế Bạch Tâm Tâm dậm chân dậm cẳng bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng.
Vệ sĩ cách bọn họ chừng một mét gật đầu với Hà Khâm, quay người đi theo.
**
Hai người về đến nhà cũng đã gần mười hai giờ, lần xem phim này làm Du Nguyệt vui vẻ vô cùng.
Chính xác mà nói, loại hạnh phúc này bắt nguồn từ Nguyễn Tự Bạch, trong haòn cảnh tối tăm và yên tĩnh đó, tương tác giữa hai người cũng không ít, sự tiếp xúc mơ hồ ấy khiến Du Nguyệt hơi choáng ngợp.
Về nội dung phim thì có quỷ mới biết, cô cũng không có tâm tình mà xem.
"Vậy... Ngủ ngon nhé." Du Nguyệt mỉm cười với anh sau khi mở cửa.
Nguyễn Tự Bạch ôn nhu đáp lời, "Ngủ ngon."
Sau khi nhìn Du Nguyệt đóng cửa, nụ cười vẫn thường trực trên mặt người đàn ông lập tức biến mất, đôi mắt cười đầy dịu dàng cũng trầm tĩnh trở lại, vẻ mặt lãnh đạm.
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, tất cả đều là của Bạch Tâm Tâm.
Anh vừa mở cửa vừa gọi điện thoại, ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Cô bé kia là sao thế? Con yêu thương rồi hả? Bạn gái của con à?" Bạch Tâm Tâm hỏi rất nhiều câu hỏi cùng một lúc.
Nguyễn Tự Bạch ngồi trên ghế sa lon, thanh âm lạnh nhạt, "Như thế nào, mẹ muốn ngăn cản sao?"
Bên kia thật lâu không nói chuyện.
"A Tự." Giọng nói có chút dịu dàng của người phụ nữ truyền đến, "Mẹ thực sự rất vui nếu con đang yêu."
Nguyễn Tự Bạch không nói gì.
"Nhưng bố con..."
Chậc, anh biết.
"Con thích ai muốn lấy ai có liên quan gì đến ông ấy?" Nguyễn Tự Bạch mặt lạnh đánh gãy, nói lời không kiêng nể chút nào.
"Con xem đi, bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi." Bạch Tâm Tâm thở dài, hai bố con này làm cho bà lo lắng rất nhiều.
"Như vầy đi, để mẹ gặp cô gái đó."
"Gặp thì sao, cho đối phương một khoản tiền rồi bắt người ta rời xa con trai mẹ?"
Bạch Tâm Tâm: "..."
"Mẹ." Nguyễn Tự Bạch vuốt vuốt huyệt thái dương, thản nhiên nói: "Về sau cuộc đời của con con tự mình làm chủ, hai người đừng quản được không?"
Nói xong anh lại thêm một câu, "Đã muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm chút, ngủ."
Anh không cho đối phương có cơ hội mở miệng, cúp máy, đứng dậy đi vào phòng làm việc.
***
Lúc Du Nguyệt đang ngủ say sưa điện thoại đột nhiên vang lên, cầm lấy nhìn xem, là Nguyễn Tự Bạch gọi đến.
Sau đó cô lập tức tỉnh táo.
Rạng sáng bốn giờ rồi sao anh còn chưa ngủ?
Tuy hai người ở đối diện nhau, cũng đã có phương thức liên lạc nhưng trực tiếp trò chuyện qua điện thoại là lần đầu tiên.
Cô hơi căng thẳng nhưng vẫn nhấc máy.
Bên kia không nói gì, vô cùng yên tĩnh không có một chút âm thanh nào, lúc Du Nguyệt đang suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì giọng nói của người đàn ông truyền đến:
"Đã ngủ chưa?"
Thanh âm hơi trầm, còn mang theo một chút khàn khàn, rất gợi cảm.
Du Nguyệt lại tắt đèn đầu giường làm căn phòng chìm vào bóng tối, điều này cũng khiến các giác quan của cô trở nên rõ ràng hơn.
"Ngủ rồi, nhưng bị anh đánh thức." Cô nói đùa.
"Xin lỗi em."
Du Nguyệt nằm trên giường đắp chăn bông, nhẹ hỏi, "Anh không ngủ sao?"
"Ừm."
Dường như bên kia có tiếng thở dài: "Ngủ không được."
"Làm sao vậy?"
Một vài giây sau giọng anh vang lên, anh nói, "Tôi đang nghĩ về em."
Du Nguyệt sững sờ, cô không ngờ anh lại nói ra lời này, lại nói thẳng như vậy
Cô há miệng, phát hiện mình không biết nên trả lời ra sao.
"Ừm?" Không nghe thấy trả lời, bên kia truyền đến tiếng của anh, thanh âm rất nhẹ.
Cái ừm này tựa như gió xuân thổi qua, trực tiếp m ơn trớn trái tim Du Nguyệt.
Tim cô đập thình thịch, trong bóng tối càng rõ ràng hơn, Du Nguyệt trở mình sau đó trả lời: "Chẳng phải chỉ vừa mới tạm biệt thôi sao?"
"Đúng vậy!" Hình như bên kia cũng vừa trở mình, trong giọng nói trầm khàn của anh mang theo chút quyến luyến miễn cưỡng, "Nhưng làm sao bây giờ, tôi vẫn cứ nghĩ về em."
Mặt Du Nguyệt đã sắp hồng thấu rồi, không chỉ là mặt, toàn thân cũng bắt đầu nóng hổi, tim đập càng nhanh hơn nữa.
"Nghĩ về tôi làm cái gì?" Cô thốt ra.
Sau khi nói xong cô hối hận ngay tức thì, nhưng tên đã b ắn ra khỏi cung biết làm sao được, cả hai rơi vào im lặng.
Cảm giác này thật mơ hồ.
Trong tâm trí của Du Nguyệt bắt đầu hiện ra gương mặt anh, đôi mắt thâm thúy, môi của anh, yết hầu trượt xuống, còn có đôi bàn tay thon dài, nếu như...
Cùng anh hôn môi...
Không biết sẽ là cảm giác gì nhỉ?
Lúc này Nguyễn Tự Bạch lại lên tiếng, anh nói: "Suy nghĩ... Về chuyện bây giờ em đang nghĩ."
Tim Du Nguyệt loạn nhịp, rồi sau đó cô ho sặc sụa không kiểm soát được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nguyễn: muốn hôn môi với anh sao?
Du: em không có "Thẹn quá hóa giận jpg "
Nguyễn: không nên nói dối, nói dối là để che dấu.
Du: cút!