Edit: riri_1127
Chương 12: Du Nguyệt Du Nguyệt, gọi chị dâu!
Trình độ trở mặt của người đàn ông nhanh đến mức làm bọn họ trợn mắt há hốc mồm, loại đả kích này làm cho người mới từ nước ngoài về chưa được vài ngày như Chu Nhất lắc đầu liên tục.
Chu Nhất đi đến bên cạnh anh rồi ngồi xuống, hai tay mở ra một cách lười biếng, anh ta nhìn nghiêng về phía Nguyễn Tự Bạch trêu chọc: "Không thể ngờ Tự gia nhà chúng ta cũng có ngày động phàm tâm."
Lúc ở nước ngoài anh ta đã nghe nói chuyện Nguyễn Tự Bạch thích Du Nguyệt rồi, nhưng khi đó còn tưởng Lục Triêu Ngôn nói đùa, không ngờ hôm nay tận mắt thấy mới biết là thật.
Vì tán gái mà xả thân, nếu như cái này mà không tính là chân tình thì anh ta cũng không biết nói gì cho phải.
Nguyễn Tự Bạch là dạng người gì không phải anh ta không biết, bọn họ cũng không phải mới quen ngày một ngày hai, bởi vậy cho nên anh ta mới giật mình.
Cũng là lần đầu tiên chứng kiến Nguyễn Tự Bạch tốn công tốn sức như thế.
Hơn nữa còn là vì một người phụ nữ.
Vừa nghĩ tới Du Nguyệt anh ta đã thấy đau đầu, là bạn thân nhất của Ôn Tưởng, lúc trước cô gái này đã để lại cho anh ta ấn tượng vô cùng sâu đậm.
"Tao nghe nói mày bị Du Nguyệt đánh." Nguyễn Tự Bạch ngồi bên cạnh ngậm điếu thuốc, bộ dạng châm thuốc lạnh lùng, mê hoặc.
Khóe miệng Chu Nhất co rút, tâm linh tương thông quá nhỉ, sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó?
Vốn dĩ không muốn trả lời nhưng ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Tự Bạch làm anh ta không thể từ chối nổi. Chu Nhất đưa tay vuốt tóc, hừ một tiếng: "Ờ, đã hài lòng chưa?"
Người đàn ông nhẹ nhàng phả ra một làn khói, mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn, sau nửa ngày anh mới nói một câu: "Sau này bớt lại gần cô ấy đi."
Chu Nhất: "..."
"Tính tình cô ấy dịu dàng như vậy thì không thể nào làm việc đó, mày đừng có mà giội nước bẩn người ta."
Chu Nhất tự chỉ vào bản thân mình, trợn mắt há hốc mồm: "Tính tình cô ấy dịu dàng? Tao giội nước bẩn?"
"Anh Tự này, thật sự là lão Chu không hề nói dối đâu, lúc đó em đã tận mắt thấy." Một người đàn ông hơi béo đi qua kêu oan thay Chu Nhất, "Người anh theo đuổi thật sự đã đánh lão Chu, đánh vào mặt..."
Người đàn ông hơi béo có vẻ sợ mọi người không tin mình nên đã bắt chước tư thế của Du Nguyệt ngày đó, nhìn vẻ mặt mọi người khiếp sợ.
"Cô ấy nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt lão Chu, kéo Ôn Tưởng đến bên cạnh, vươn tay tát vào mặt Lão Chu. Chỉ trong vòng nửa phút, mặt Lão Chu đã đỏ bừng."
Nói đến đây người đàn ông không khỏi sợ hãi thán phục, "Anh Tự, loại phụ nữ bạo lực thô lỗ như thế thì anh thích ở điểm nào chứ!"
Tuy bị đào lại một lớp ký ức không thoải mái nhưng Chu Nhất vẫn rất tán thành câu nói sau cùng của người đàn ông hơi béo, còn nói thêm mắm thêm muối: "Dù sao thì người phụ nữ Du Nguyệt này cũng quá độc ác, không thích hợp với mày."
Nguyễn Tự Bạch không lạnh không nhạt trả lời một câu: "Đó cũng là do mày đáng đánh."
Chu Nhất: "..."
Anh ta thừa nhận ngày đó thực sự bản thân có hơi quá đáng nhưng cũng cũng không đến mức bị ăn tát nha!
"Về sau có thể mọi người sẽ gặp mặt thường xuyên, tao hi vọng tụi mày không bắt nạt cô ấy như Chu Nhất."
Chu Nhất và người đàn ông hơi béo: "..."
Cmn, còn chút liêm sỉ nào không thế?
Bao che cho con cũng chưa đến mức đó!
Người đàn ông hơi mập: "Tuy cô ấy là người của anh nhưng ngày đó đánh người hung dữ cũng là thật!"
Trời cao đất dày, từ nhỏ đến lớn anh ta mới được thấy một người phụ nữ hung dữ như vậy.
"Đó là do tụi mày bắt nạt cô ấy trước." Nguyễn Tự Bạch vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc, "Năm đó cô ấy còn nhỏ tuổi, suy nghĩ đơn giản, tính tình dịu dàng, có thể làm một cô gái yếu ớt tức đến mức động tay động chân thì mày nghĩ thử ngày đó mày có bao nhiêu quá đáng, tao hi vọng sau này không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Lúc này Chu Nhất đã bị ép đến choáng váng, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu đen, nhưng anh ta không muốn nói nhiều nữa, vô dụng.
Dù sao cũng là "nhân tình trong mắt hóa Tây Thi"!
Anh ta cũng không trách, đây là lần đầu tiên Nguyễn Tự Bạch thích một người!
Về sau có thêm nhiều kinh nghiệm thì tốt rồi.
Nguyễn Tự Bạch lại liếc nhìn hai người họ một cái, mím môi nói: "Sau này, đừng có gọi Du Nguyệt Du Nguyệt nữa, làm người có biết lễ phép không thế?"
Giọng điệu của Nguyễn Tự Bạch rất nhẹ, nhưng không hiểu sao lại vô cùng có phân lượng, bọn Lục Triêu Ngôn đang ở bên kia đổ xúc xắc uống rượu nghe thấy cũng lập tức yên tĩnh trở lại.
Chỉ chốc lát, sau khi luồng áp lực cực lớn qua đi mọi người mới thở dài một hơi, bởi vì anh khôi phục lại như bình thường rồi.
Không phải bọn họ có khuynh hướng thích bị ngược đãi, mà đây mới đúng là Nguyễn Tự Bạch bọn họ quen biết, cuối cùng anh cũng quay lại rồi.
Không biết nên mừng hay nên khổ.
"Chúng ta gọi thế nào đây?" Cậu ba nhà họ Tống, Tống Hạc, người trẻ tuổi nhất trong đám người là bé cưng tò mò.
Nguyễn Tự Bạch nhìn Lục Triêu Ngôn, Lục Triêu Ngôn lập tức ngầm hiểu, anh ta cười tí tửng nói với mọi người: "Về sau gọi là chị dâu, anh mày đây cũng gọi chị dâu."
"Chị dâu..." Tống Hạc kinh hô, "Cái này là sao chứ, gọi thế cũng quá vội rồi-- "
"À -- được, sau này gọi là chị dâu." Tống Hạc lập tức đổi giọng trước ánh mắt của Nguyễn Tự Bạch, bộ dạng nhu thuận vừa khờ vừa ngốc, "Em thấy luyện tập sớm một chút cũng tốt, về sau xưng hô cũng thuần thục hơn."
"Đi trước đây." Nguyễn Tự Bạch nói xong liền đứng lên, vươn tay cầm lấy áo vest bên cạnh muốn rời đi.
Lục Triêu Ngôn nhìn đồng hồ, "Còn sớm mà."
Nguyễn Tự Bạch không trả lời, anh chỉ nhẹ nhàng ném lại một câu "hết bao nhiêu cứ tính cho tao" rồi chân dài sải bước đi ra ngoài.
Nhân vật chính vừa đi mấy người khác đã vây đến trước mặt Lục Triêu Ngôn, vẻ mặt hóng hớt hỏi tình hình của Nguyễn Tự Bạch và Du Nguyệt.
Lục Triêu Ngôn nghĩ nghĩ, "Chắc vẫn chỉ là hàng xóm bình thường thôi, chữ Bát (八) còn chưa thành đâu mà!"
*Chữ Bát được viết từ hai nét, nếu nét đầu tiên là "丿" mà không viết được thì làm sao có thể có một từ bát hoàn chỉnh.
"Cmn, mới thế mà đã bắt đầu che chở rồi!" Người đàn ông hơi mập có chút bất mãn.
Ngược lại, Chu Nhất đã nhắc nhở anh ta, "Để mắt chút đi, về sau loại tình huống này sẽ còn khá nhiều đấy!"
Người kia không nói lời nào, hiện tại anh ta càng muốn xem thử người phụ nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Có thể làm cho Nguyễn Tự Bạch che chở như vậy thì lớn lên phải tiên nữ cỡ nào!
*
Group "Câu lạc bộ dưỡng sinh của phú bà tương lai" đã lâu mới náo nhiệt thế này, Du Nguyệt và sáu người bạn đã có một khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ.
Đầu tiên, mọi người trò chuyện về tiểu thuyết của bản thân rồi sau đó nói về chuyện bí mật bát quái, ngay khi mọi người muốn tám về Du Nguyệt và "fan bình thường" kia thì Du Nguyệt lại nhận được tin nhắn riêng của Đoạn Nhân Từ.
Đoạn Nhân Từ: cuối tuần này cậu rảnh không, giúp tớ một việc với【 đáng thương jpg】
Du Nguyệt: làm sao vậy?
Đoạn Nhân Từ: lặng lẽ meo meo nói cho cậu biết, tớ muốn nhờ cậu đi gặp bạn trên mạng cùng.
Du Nguyệt:...
Đoạn Nhân Từ: web Chung Điểm Trung Văn bên kia có hai nam tác giả đẹp trai chết người, nên tớ muốn cậu đi cùng.
Du Nguyệt: tại sao là tớ?
Đoạn Nhân Từ: vì chúng ta ở gần, hơn nữa chỉ có hai chúng ta chính thức là cẩu độc thân!
Đoạn Nhân Từ: đi thôi đi thôi, chúng ta cùng đi, đến lúc đó tớ cũng không quá xấu hổ, nói không chừng cậu cũng có thể trò chuyện vui vẻ với người kia?
Đoạn Nhân Từ: hơn nữa tớ vô cùng có cảm giác với một người trong đó, chị em tốt,【 đáng thương jpg】
Du Nguyệt: Vậy tại sao hai người các cậu không âm thầm hẹn nhau đi?
Đoạn Nhân Từ: ôi trời, tuy đẹp trai nhưng có chút nhát, anh ấy nói đi một mình thấy ngại ngùng nên phải dẫn thêm người khác theo, vậy cậu giúp tớ nhé!
Du Nguyệt: cậu không sợ hai người họ đều thích cậu sao?
Đoạn Nhân Từ: haha, cậu cũng quá coi trọng tớ rồi.
Đoạn Nhân Từ: để tớ gửi ảnh cho cậu xem.
Nói xong rất nhanh Du Nguyệt đã nhận được một tấm ảnh, cô nhìn nhìn xác nhận quả thực là đẹp trai.
Đoạn Nhân Từ: sao nào?
Du Nguyệt: coi như cũng được.
Đoạn Nhân Từ: đi nha đi nha, nói không chừng thoát kiếp độc thân~
Ngay khi Du Nguyệt đang phân vân, chuông cửa nhà cô lại vang lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: nghe nói em lại muốn đi hẹn hò?
Du: cái gì mà lại...
Nguyễn: đừng đi, nếu không thì cái gì ạnh cũng có thể làm ra được đấy.