Chương 3 Chúng ta chia tay đi
"Không thể!" Lạc Ninh nhìn bộ dáng chó má này của hắn, lười cùng hắn nói lời vô nghĩa.
Trước kia cũng là như thế này, mỗi lần chỉ cần cãi nhau vì Bạc Tương Tương, hắn liền không kiên nhẫn. Nói rằng hắn cùng đối phương chỉ đơn thuần là bạn bè, mà cô lại tùy hứng làm bậy, lòng dạ hẹp hòi cố tình gây sự.
Kỷ Tinh Hành đứng lên nhìn cô nói: "Nếu em còn muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ của chúng ta, cũng đừng náo loạn nữa. Trở về phòng suy nghĩ lại lời nói hôm nay, nghe theo sắp xếp của anh Nghiêm, đăng Weibo đi."
Lạc Ninh cười lạnh: "Tôi cũng không sai, không cần suy nghĩ lại, càng không thể phát Weibo. Cho nên, mối quan hệ của chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa."
Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Tinh Hành, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh không xứng đáng để tôi thích và nhân nhượng nữa. Chúng ta chia tay đi!"
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học cùng nhau ăn cơm. Khi còn nhỏ chỉ cần cô bị bắt nạt, hắn đều sẽ che chở, đánh những người đó một trận, sau đó lấy đồ ăn vặt cô yêu thích dỗ cô nín khóc mỉm cười. Dù mỗi lần như vậy hắn đều mang theo bộ dáng lạnh lùng ghét bỏ, nhưng trong mắt lại chứa đầy quan tâm và cưng chiều. Cũng bởi vậy mà cô đã từng thích hắn, ỷ lại hắn, vì hắn mà nhảy lớp, học nấu ăn, thu liễm tính tình, tiến vào giới giải trí.
Nhưng cô không nghĩ tới, cuối cùng kết cục của cô lại là như vậy. Cô bị bôi đen, bị sức mạnh của thế giới trói buộc, thân bất do kỷ đi lên tầng thượng, không thể khống chế mà nhảy xuống. Lúc ấy cô gọi điện thoại cho hắn, nhưng người nghe máy lại là Bạc Tương Tương.
Cho nên ở thời điểm cô tuyệt vọng nhất, hắn lại ở bệnh viện chăm sóc người đã hãm hại cô, Bạc Tương Tương.
Chuyện như vậy chắc chắn là âm mưu của Nghiêm Thu Bình và Bạc Tương Tương, nhưng cô không có cách nào thoải mái tha thứ được. Một khắc nhảy xuống lầu kia, cơ thể rơi xuống, gió gào thét bên tai , cô chỉ có một ý nghĩ. Nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ không thích hắn nữa.
Cốt truyện của quyển sách kia cô chỉ đọc được tới lúc bản thân nhảy lầu mà chết, những trang sau đó không biết là do tình tiết chưa hoàn thành hay là do cô không đọc được.
Cho nên cô không biết khi Kỷ Tinh Hành hay tin cô nhảy lầu tự sát sẽ có phản ứng gì, sẽ thương tâm khổ sở hay vẫn lạnh nhạt như cũ? Nhưng mà, vô luận là kết quả gì, đối với cô bây giờ đều đã không còn quan trọng nữa.
Kỷ Tinh Hành không thể tin nói: "Em đừng nháo nữa được không, chia tay là có thể tùy tiện nói ra sao?" Trước kia bọn họ không phải chưa từng cãi nhau, nhưng mà cô cũng chưa bao giờ nói lời chia tay.
Lạc Ninh bình tĩnh nói: "Cho nên tôi đang rất nghiêm túc."
Kỷ Tinh Hành nắm tay thành nắm đấm, ánh mắt gắt gao nhìn Lạc Ninh, "Em chắc chắn muốn chia tay sao?"
"Đương nhiên." Đôi mắt của Lạc Ninh không chút dao động, lạnh nhạt nhìn hắn.
Kỷ Tinh Hành chưa bao giờ thấy ánh mắt của Lạc Ninh lạnh nhạt như vậy, trong lòng cảm thấy bối rối khó tả: "Em nói muốn ở bên nhau liền ở bên nhau, nói muốn chia tay liền chia tay, dựa vào cái gì? Anh không đồng ý!"
Lạc Ninh nhướng mày, "Tôi đá anh còn cần anh đồng ý sao?"
Sắc mặt Kỷ Tinh Hành tối đen, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lạc Ninh, đây chính là em nói, em không được hối hận!"
Lạc Ninh không chút do dự ném chìa khóa nhà trong tay lên bàn trà: "Sau này không có việc gì chúng ta đừng liên lạc nữa." Nói xong không hề liếc hắn lấy một cái, xoay người đi lên phòng thu dọn hành lí.
Kỷ Tinh Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nặng nề, ném thật mạnh di động trong tay xuống mặt đất, tâm tình của hắn kém đến cực điểm.
Nghiêm Thu Bình hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ chủ động đưa ra lời chia tay, nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện tốt. Vốn dĩ nể mặt Kỹ Tinh Hành, hắn cũng không định làm gì Lạc Ninh một cách công khai. Bây giờ đã có lí do, hắn phải để cho cô biết người đại diện như hắn không phải là người cô có thể tùy ý đắc tội.
Hắn có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Kỷ Tinh Hành: "Tinh Hành, Lạc Ninh hẳn là đang lấy chia tay ra hù dọa em thôi. Chờ em ấy nguôi giận thì tốt rồi, em nhường nhịn một chút đi!" Lời này nghe như là đang an ủi, nhưng thực chất lại là đổ thêm dầu vào lửa.
"Tôi không sai, tại sao phải nhượng bộ trước?" Kỷ Tinh Hành cũng cảm thấy Lạc Ninh đang lấy lùi làm tiến. Hắn chỉ giúp đỡ bạn bè một chút mà thôi, sao cô lại nói khó nghe như vậy.
Chỉ là cũng không biết tại sao, hắn cảm thấy nghẹn muốn chết.
Hắn lại nói: "Anh Nghiêm, anh về trước đi!"
Nghiêm Thu Bình lại vỗ lưng hắn, "Được, anh về trước đây. Buổi chiều anh sẽ giúp em nói với đoàn phim một tiếng."
Kỷ Tinh hành đúng là không có tâm tình gì đi đóng phim, gật đầu nói: "Cảm ơn!"
Sau khi Nghiêm Thu Bình rời đi, liền lấy di động gọi cho Bạc Tương Tương, giải thích tình huống hiện tại một lượt.
Bạc Tương Tương trầm tư một hồi, mở miệng hỏi: "Bọn họ thật sự chia tay rồi sao? Lạc Ninh vậy mà lại có thể buông tay ư?"
Nghiêm Thu Bình trả lời: "Lần này thái độ của Lạc Ninh đối với anh và Tinh Hành đều rất cứng rắn. Anh cảm thấy có thể cô ta đang nghiêm túc đó."
Sau đó lại cảm thấy nghi ngờ: "Nhưng mà dựa theo sự quan tâm của cô ta dành cho Tinh Hành, cũng có khả năng là muốn chơi lạc mềm buộc chặt đó."
"Nếu là thật thì tốt, còn nếu muốn chơi lạc mềm buộc chặt, em sẽ để cho cô ta chơi với lửa có ngày chết cháy." Bạc Tương Tương không nghĩ tới chỉ ra tay đơn giản như vậy đã thành công khơi mào mâu thuẫn giữa hai người, cảm giác ưu việt theo đó tràn ra.
Cô ta lại nheo nheo mắt nói: "Dù Lạc Ninh không đồng ý thừa nhận chuyện tối qua, nhưng đây không phải cô ta không chịu là được!"
Đây chính là kịch bản cô ta đã viết xong rồi, cái nồi này Lạc Ninh không muốn đội cũng phải đội.
Nghiêm Thu Bình là người thông minh, nghe liền hiểu ý của cô ta: "Được, anh sẽ tìm người đi lan truyền tin tức."
Bạc Tương Tương khẽ cười một tiếng, giọng nói mang theo vài phần nũng nịu: "Cảm ơn anh Nghiêm!"
Trái tim của Nghiêm Thu Bình đã bị cô ta bắt lại rồi, cô ta không lo lắng hắn sẽ phản bội.
Trong căn hộ,
Lạc Ninh đã thu dọn xong hành lí. Đồ đạc cũng không phải quá nhiều, chỉ chất đầy hai cái vali lớn.
Kéo vali ra khỏi phòng, Lạc Ninh thấy Kỷ Tinh Hành đang khoanh tay dựa vào cái tủ ở cửa.
Cô nhanh chóng dời ánh mắt, kéo vali đi qua, mở cửa.
Kỷ Tinh Hành thấy lần này cô quyết liệt như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.
Hắn duỗi tay giữ chặt cánh tay cô: "Đây là căn hộ mẹ anh cố ý mua tặng chúng ta, em thật muốn dọn đi sao?"
"Đến lúc đó đừng chạy đi tố cáo, nói anh đuổi em đi!"
Mẹ hắn vốn muốn cho Lạc Ninh đứng tên căn hộ này, nhưng cô đã từ chối.
Lạc Ninh không có quay đầu, vùng khỏi tay hắn: "Anh yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với dì, dì sẽ không trách tội anh đâu."
Tuy rằng đã chia tay rồi, nhưng đối với mẹ của Kỷ Tinh Hành, cô vẫn sẽ coi đối phương như trưởng bối. Dù sao đối phương cũng thật sự yêu thương quan tâm cô như con gái ruột trong nhà.
"Đi ra khỏi cửa này, muốn quay lại cũng không dễ dàng như vậy đâu!" Kỷ Tinh Hành mím môi, cố ý nhấn mạnh.
Lạc Ninh không hề do dự, kéo vali ra ngoài mà không quay đầu lại.
Kỷ Tinh Hành nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của cô, trong lòng như bị đào đi một thứ gì đó, hết sức khó chịu.
Nhưng hắn cũng không có đuổi theo níu kéo, hắn cảm thấy là Lạc Ninh đang cáu kỉnh mà thôi. Chờ hết giận liền sẽ hối hận vì đã quyết liệt như vậy với hắn, cô rồi sẽ chủ động trở về tìm hắn.