Sau khi đến nơi, mọi người mới biết nhà của Trình Thương chính là một căn biệt thự.
Căn biệt thự có diện tích rất rộng nên không hiểu sao lại khiến mọi người có cảm giác rất trống trải vắng vẻ.
Dương Đình vô cùng kinh ngạc nói: “Không phải đấy chứ, Trình Thương, đây là nhà cậu sao? Căn nhà này cũng lớn quá đi mất.”
“Lúc học trong nước, tôi sống ở đây với ba mẹ, sau này hai người họ đều dọn sang chỗ khác rồi, bây giờ chỉ có mình tôi sống ở đây thôi.”
Trình Thương chỉ dùng dăm ba câu đã khiến hoàn cảnh của mình trở nên đáng thương hơn nhưng anh ấy vẫn không hề hay biết mà tiếp tục nhiệt tình bảo mọi người cứ tự nhiên ngồi xuống, sau đó bắt đầu chuyển hết mấy thứ giải trí như máy chơi game cầm tay, bài poker ra ngoài phòng khách.
Không gian trong phòng khách rất rộng rãi, Tống Hi xếp lại đống giày đang để lộn xộn lại cho ngay ngắn gọn gàng, nghe thấy bạn trai của Dương Đình đang hỏi Trình Thương: “Trình Thương, cậu còn biết làm nhạc à?”
Cô liếc mắt nhìn sang chỗ họ.
Chỗ đó quả thực giống như cửa hàng nhạc cụ vậy, để đàn tranh, đại dương cầm màu đen bóng, ghita, còn có cả đàn cello.
Trình Thương lấy một chai đồ uống từ trong tủ lạnh ra: “Tôi không biết, chẳng qua trước đây cũng mày mò học lúc học ở trường quốc tế. Hình như đàn tranh học lúc tiểu học thì phải, tôi cũng đã quên từ lâu rồi, anh Bùi, cậu còn nhớ rõ gảy như thế nào không?”
“Tôi cũng chỉ nhớ sơ sơ thôi.”
Bùi Vị Trữ đi qua, dừng lại trước cây đàn tranh, sau khi suy nghĩ một lát thì giơ một tay lên.
Tay của anh rất đẹp, các đốt ngón tay thon dài cân đối.
Đầu ngón tay anh đặt lên dây đàn, chỉ tùy tiện gảy hai câu, đoạn nhạc cũng không phải là quá trôi chảy nhưng người nghe cũng có thể nghe ra anh đang gảy bài [Hoa nhài].
“Học cũng đã bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn có thể nhớ rõ, giỏi thật đấy.”
Đám Thái Vũ Xuyên đứng bên kia nói chuyện.
Tống Hi có thể nghe thấy bọn họ đang nói “Chơi đạn này thì không cần mang giáp bảo vệ sao?” “Không mang thì khi đạn bắn vào có đau không”, cũng có thể nghe thấy chủ đề nói chuyện của họ chuyển từ đàn tranh sang chuyện những nhạc cụ đã từng học ở trường…
Mọi người trò chuyện vô cùng sôi nổi thân thiết.
Dường như những âm thanh giọng nói đó được bao bọc bởi một lớp thủy tinh bên ngoài, là một thứ xa không thể chạm vào mà chỉ có thể nhìn ngắm từ bên ngoài.
Cuối cùng Tống Hi cũng hiểu vì sao quen biết Bùi Vị Trữ nhiều ngày như vậy nhưng cô vẫn dễ cảm thấy căng thẳng và nhạy cảm khi đứng trước mặt anh, vì sao cô luôn cảm thấy bên cạnh anh có một cảm giác mơ hồ không chân thật.
Bởi vì sự hiểu biết của cô về Bùi Vị Trữ vẫn đang dừng lại ở quá khứ.
Dừng lại ở tuổi thanh xuân tươi trẻ khi cô yêu anh, tống công tốn sức tìm hiểu những thông tin về anh.
Trong kịch bản, trong mật thất, Tống Hi đã từng là đồng đội hoặc là đối thủ của Bùi Vị Trữ, thậm chí vừa nãy cô còn đóng vai vợ chồng với anh nhưng những điều đó cũng không chân thực chút nào.
Bản thân cô cũng không vì những mối quan hệ hư cấu đó mà trở nên hiểu anh hơn.
Tống Hi biết loại thuốc lá mà Thái Vũ Xuyên hút, biết anh ấy là thư ký phó tổng giám đốc của một công ty niêm yết, biết hình mẫu lý tưởng của anh ấy là một nữ MC nổi tiếng, hiện đang độc thân.
Cô cũng biết Trình Thương học ngành tâm lý học ở Đại học Melbourne, vừa chia tay bạn gái vào đầu năm mới, hùn vốn mở một phòng khám tâm lý với người khác, gần đây trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm nên đang tạm nghỉ.
Còn Bùi Vị Trữ, dường như cô không thể nhắc đến chuyện gì của bản thân anh vì cô không hề biết gì về anh cả.
Ngay cả chuyện vì sao anh về nước, sau khi học luật có phát triển bản thân theo ước mơ của mình hay không, Tống Hi cũng không biết.
Thế nhưng ngay cả khi cô không biết gì về anh mà cũng có thể trở thành bạn bè với anh sao?
Giống như Dương Đình vậy, cô ấy đã ngồi xuống trước đàn dương cầm, mù mờ bấm đại một chuỗi “Do la mi”, sau đó quay sang than thở với bọn họ: “Lúc học tiểu học bọn tôi chỉ học được hai loại nhạc cụ, một cái là sáo dọc, một cái là kèn ác-mô-ni-ca. Trong lớp còn có mấy đứa con trai đáng ghét thổi kèn ác-mo-ni-ca xong còn nhổ nước bọt đầy lên kèn.”
Dương Đình không có suy nghĩ gì cần phải giấu diếm bọn họ cho nên lúc nói chuyện với nhau, cô ấy luôn rất thoải mái bày tỏ suy nghĩ của mình.
Tống Hi vô cùng hâm mộ sự tự nhiên của bạn thân mình.
Là bản thân cô có khúc mắc trong lòng.
Trên đường đến đây, nhóm Dương Đình đã biết chuyện của Trình Thương, cố ý trò chuyện vui chơi để anh ấy khuây khỏa, cho nên sau khi khui bia ra uống, đến cả Tống Hi cũng uống cạn hai ly.
Chỉ có Bùi Vị Trữ là nói không với rượu bia, anh quan tâm hỏi Tống Hi xem cô có muốn uống hay không: “Trước đây cô từng uống rồi à?”
Tống Hi gật đầu.
Tửu lượng của cô vẫn có thể uống được, chỉ là cô không giỏi chơi game cho lắm nên ngồi yên bên cạnh im lặng làm khán giả.
Trên màn hình TV có chế độ bài hát, Dương Đình cầm micro lại nhấn chọn bài [Không thể diễn đạt bằng lời].
Dương Đình nói: “Đây là bài Tống Hi nhà chúng ta hay nghe lúc học đại học.”
[Chúng ta như bị ngăn cách bởi một lớp kính, nhìn thấy nhau nhưng lại không thể chạm tới được, tuy rằng em chỉ cách anh vài milimet… ]
Trình Thương không để Dương Đình hát xong lời bài hát đã lên tiếng ngắt lời cô ấy.
“Hát bài nào vui vẻ chút được không hả? Mấy người thật sự không để ý đến sự sống chết của tôi à?”
Chất cồn trong bia rượu khiến người ta vui vẻ, bạn trai Dương Đình cầm micro qua chỗ cô ấy, nói: “Hát bài “Mặt trời đỏ” đi, bài đó vui vẻ đấy.”
Nghe Dương Đình hát bài hát này, Tống Hi cũng thấy không thoải mái trong lòng, nhân lúc mọi người còn đang tranh luận xem hát bài nào cô chạy ra ban công, đứng trước cửa sổ lộng gió đang mở.
Thái Vũ Xuyên quay về từ toilet, cầm điếu thuốc cũng đi ra ban công.
Trông thấy Tống Hi cô đơn đứng ngoài này, anh ta có chút áy náy nói: “Ngại quá Tống Hi, khi không tôi lại bảo mọi người đến đây, có phải cậu cảm thấy rất chán không?”
“Không đâu, tôi tới đây để đón gió thư giãn thôi.”
“Tối nay để anh Bùi đưa cậu về đi, cậu ấy không uống rượu?”
“Cậu ấy… Không bao giờ uống rượu à?”
“Ừm, chưa bao giờ uống. Cậu ấy nói không với thuốc lá và rượu bia, thật là thanh tâm quả dục mà.”
Thái Vũ Xuyên cũng uống rượu, hơn nữa anh ấy cũng không đề phòng gì Tống Hi nên rượu vào lời ra, anh ta nói liên hồi như cái máy hát:
“Cậu nhìn tôi rồi lại nhìn Trình Thương đi, nếu như hai người chúng tôi gặp phải chuyện gì, chỉ cần uống chút rượu là có thể giải quyết được luôn.”
“Tôi uống rượu xong sẽ bật khóc, khóc xong là thôi, Trình Thương liều mạng tham gia cuộc vui, bắt ai rót rượu cho ai, rót xong cho người khác lại rót cho mình, chỉ cần vui đùa vui vẻ với cậu ấy một lúc là chính cậu ấy sẽ từ từ trở lại bình thường.”
“Kiểu người khó ở như anh Bùi mới thật sự là khiến mấy người là anh em tốt như chúng tôi luống cuống đây này.”
Tống Hi buột miệng nói: “Tại sao Bùi Vị Trữ lại về nước thế?”
Nhưng sau khi nói xong, bản thân cô cũng cảm thấy câu hỏi này của mình quá đường đột nên cô chỉ có thể che đậy biến nó thành câu nói đùa: “Cậu ấy cũng thất tình à?”
“Lý do cậu ấy về nước cũng không phải vấn đề nhỏ dễ giải quyết gì cả.” Thái Vũ Xuyên liếc mắt về phía phòng khách, sau khi chắc chắn mọi người đều đang ở đó xong, anh ấy mới mở miệng.
Anh ấy nói năm đó trường mà Bùi Vị Trữ học là Học viện luật nằm trong top 10.
Người khác học để lấy một tấm bằng thôi cũng đã bận đến nỗi chân không chạm đất rồi, cậu ấy lại học để lấy thêm một tấm bằng khác liên quan đến máy tính nữa, còn có thời gian rảnh tham gia các hoạt động trong và ngoài trường, đúng là người trâu bò mà.
Hơn nữa thầy giáo dạy chuyên ngành máy tính kia thật sự rất thích Bùi Vị Trữ, vẫn muốn để cậu ấy tiếp tục học nghiên cứu sâu hơn. Nhưng Bùi Vị Trữ là người rất rõ ràng về mục tiêu của mình, so với chuyên ngành máy tính cậu ấy càng thích làm luật hơn, cho nên cậu ấy đã từ chối lời đề nghị của thầy giáo.
“Quả thực cậu ấy rất giỏi, cậu ấy được nhận vào thực tập ở công ty luật ‘favorability’ mà rất nhiều người mơ ước. Sau khi thực tập cũng đã gần như xác định sẽ ở lại công ty này, ai mà ngờ gia đình trong nước đột nhiên xảy ra chuyện chứ.”
Mí mắt phải Tống Hi giật một cái, cô gần như không muốn nghe anh ấy nói tiếp nữa.
Thế nhưng Thái Vũ Xuyên không biết suy nghĩ của cô nên vẫn nói tiếp: “Bà nội và chị gái Bùi Vị Trữ xảy ra tai nạn giao thông, bị một tên tài xế say rượu đâm phải.”
Nói đến đây, Thái Vũ Xuyên không nhịn được phải chửi bậy một câu.
Bà nội Bùi bị thương nặng nên chỉ kiên trì được hơn một tháng, cuối cùng vẫn không chống chọi được mà qua đời.
Chị gái tạm coi như may mắn hơn một chút, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nghe nói bây giờ có một cái chân là chân giả.
Xoang mũi và cổ họng Tống Hi như bị một miếng bọt biển khô chắn ngang.
Những giọt nước mắt bị miếng bọt biển chắn ngang lại nuốt ngược vào trong, thấm vào miếng bọt biển làm cho nó càng ngày càng nở ra, trướng đến nỗi khiến cô thấy vô cùng khó chịu.
Truyện Cổ ĐạiCô đã từng gặp những người thân đáng yêu đó của Bùi Vị Trữ…
Cụ bà ngồi trên xe lăn, đeo kính mắt, dáng người gầy gò nhưng lại hiền lành, thay đổi các cách tìm hiểu xem cháu trai mình có đang yêu ai không.
Chị gái là một cô gái xinh đẹp lái xe thể thao, chỉ tiện tay vén tóc lên trông cũng có vẻ phóng khoáng và xinh đẹp, dường như nói về người bạn trai không quá lý tưởng của mình, tìm mọi cách để lôi kéo bà nội về cùng một phe với mình.
Những người đó hiện lên đầy sống động trong ký ức cô…
Trình Thương ngồi trong phòng khách gào lên gọi người: “Thái Vũ Xuyên, cậu đâu rồi? Cậu trốn uống rượu ở đâu rồi?”
“Được rồi, không trốn được nữa, tôi đi vào trước đây.”
Thái Vũ Xuyên nói xong một câu cuối cùng “Cũng đừng có nói với anh Bùi là tôi nói cho cậu biết đấy nhé” thì vội vàng đi vào uống rượu.
Dưới ánh trăng quạnh quẽ, cửa sổ gió mát thổi từng cơn.
Tống Hi đứng ngoài ban công, đứng một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
“Tống Hi.”
Bùi Vị Trữ đang gọi cô, giọng nói gần trong gang tấc.
Tống Hi cố gắng xốc lại tinh thần, quay đầu lại, có giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì.
“Vừa gọt hoa quả xong đấy, cô có muốn… ”
Bùi Vị Trữ mới chỉ nói được một nửa đã đột nhiên nhíu mày lại, nhìn cô chằm chằm mấy giây: “Cô vừa khóc sao?”