Nghe xong lời tự thuật của Tuân Trinh, nhìn nam thanh niên anh tuấn trong tranh, Vương Uẩn thầm mỉa mai.
“Đi thôi.” Tuân Trinh cuộn bức tranh lại, cất vào ống đựng tranh.
Đồ ăn sáng trong phủ của Tuân Trinh rất thanh đạm, một chén cháo trắng, hai ba đĩa dưa muối, còn có bánh sữa đặc biệt chuẩn bị cho Vương Uẩn.
Không chỉ có đồ ăn sáng, ngày thường Tuân Trinh đều sống thanh tâm quả dục.
Có lẽ sợ Vương Uẩn không được tự nhiên, Tuân Trinh cho Vương Uẩn rất nhiều tự do, mình lại ở trong thư phòng. Cô cảm thấy thành thân với y cũng là một chuyện hạnh phúc.
Người hầu trong phủ của y không nhiều, có một lão quản sự họ Lưu, tên Tín.
Tuân Trinh rất tin tưởng ông ấy, hai người như Tư Mã Quang và lão bộc, là chủ tớ nhưng lại như người nhà, như bạn tốt.
Ngoài lão quản sự thì còn có Niệm Nhân và một người hầu tên Chiêu Nhi được Tuân Trinh trọng dụng.
Niệm Nhân rất thông minh, giống đám Tuyết Tình, không cần Vương Uẩn phải phiền lòng. Chiêu Nhi là người của Tuân Trinh, đi theo y, hầu hạ trong thư phòng, Vương Uẩn cũng không quản được.
Cô xem Tuân Trinh như thầy như bạn, cô cũng chẳng phải người giỏi trạch dấu. Đối mặt với gương mặt tươi cười của Tuân Trinh, cô thẹn thùng ra dáng chủ mẫu, học quản chuyện trong nhà.
Ngoài người hầu, Vương uẩn còn cần chú ý đến các học trò của Tuân Trinh, đó là những người có quan hệ thân thiết với y, cũng là nhóm người sau này có khả năng vào quan trường nhất, tương lai khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc. Cô cũng biết họ là những người khôn khéo.
Có điều, Tuân Trinh mới thành thân, đám học trò đó đều được nghỉ hai ngày, tạm thời cô vẫn chưa gặp họ.
Ngày thứ hai sau khi thành thân trùng hợp là ngày tết Thượng Tị*, Tuân Trinh sợ Vương Uẩn ngột ngạt nên đã gọi cô tới.
* Tết Thượng Tị: ngày 3 tháng 3 âm lịch, trùng với tết Thanh Minh của Việt Nam.
“Hôm nay là tết Thượng Tị, ta thấy ngươi cả ngày rầu rĩ, hay là tới bờ sông giải sầu đi, cũng coi như không phụ cảnh Xuân.”
Nơi Tuân Trinh nhắc đến là sông Vọng ở ngoại ô thành Đại Lương, kinh đô Tấn triều, cũng là con sông trong tranh.
Vương Uẩn nghe thấy thì vui vẻ, nhưng Tuân Trinh chỉ nói cô chứ không nói y, cô hơi do dự: “Tiên sinh không đi sao?”
Muốn ở nhà mãi thì cũng phải xem hoàn cảnh. Cho cô wifi, điện thoại, máy tính, thêm ít đồ ăn, cô có thể ở yên trong nhà mấy ngày. Nhưng ném cô vào một căn phòng không mạng, không điện, cô có đọc sách cũng không vào được. Đã vậy, cô càng muốn ra ngoài. Tuy nhiên, Tuân Trinh không đi, ngày thứ hai sau khi kết hôn, một mình cô bỏ y lại đi chơi, có chút không thích hợp.
Hiển nhiên Tuân Trinh đã cân nhắc đến vấn đề này, vẻ mặt y hơi bất đắc dĩ: “Ta sẽ đi cùng ngươi, nhưng có chút chuyện, đợi ta xử lý xong đã.”
Tuân Trinh rất bận rộn. Vương Uẩn phát hiện, dù y đã về hưu, nhưng trong triều có chuyện gì khó giải quyết cũng sẽ có người tới hỏi y. Về hưu mà còn không được yên lòng, Vương Uẩn rất thông cảm cho y.
“Công vụ rắc rối, phải tốn rất nhiều thời gian. Ta đã sắp xếp phu xe và người hầu rồi, tiểu hữu đừng ngại đi trước. Ở bờ sông có một tửu lâu tên Đình Vân, trưa nay chúng ta gặp nhau ở đó, được chứ?”
Trong lúc bận rộn, Tuân Trinh đã tranh thủ thời gian sắp xếp xong tất cả.
Vương Uẩn gật đầu.
Có lẽ do tính Tuân Trinh quá tốt, cô lại to gan nhạo báng y: “Hôm qua tiên sinh thấy vật nhớ người, muốn về thăm chốn xưa sao?”
“Có lẽ là vậy.” Tuân Trinh mỉm cười, không phản bác: “Tết Thượng Tị năm ngoái, ta đi cùng các học trò, năm nay đi cùng tiểu hữu, cũng là chuyện vui.”
Tết Thượng Tị ngày ba tháng ba, bầu trời trong xanh không gợn mây, từng cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi đầy đất. Nội thành Đại Lương nhộn nhịp, đông người nhốn nháo, tiếng rao hàng liên tục vang lên.
Vương Uẩn ngồi trong xe ngựa, vén một góc rèm lên, nhìn như cưỡi ngựa xem hoa.
Có người đang dựa vào lan can xem cá, có người bán dạo khắp cung đường, có chủ sạp thịt đang chặt thịt, cũng có phương sĩ đang đoán chữ.
Quanh vị phương sĩ kia là những công tử văn nhân, có người hoa lệ sáng sủa, có người túng quẫn mặc quần áo đã bạc màu. Đã gần tới kì thi Đình, họ đều muốn đoán chữ tính sĩ đồ.
Bên kia lại có ông lão say khướt đang đuổi một con lừa, có tiên sinh kể chuyện được vây quanh, có thanh niên đeo hành lý, mới tới kinh thành, đôi mắt lo lắng nhìn xung quanh.
Cảnh nhân gian xuất hiện trước mặt Vương Uẩn, đó là cảnh sinh hoạt sôi nổi của phố thị mà ngồi trong nhà không thấy được.
Xe ngựa đi rất chậm, nhưng đi đường thông thuận, mãi tới khi tới gần bờ sông Vọng mới đột ngột dừng lại.
Ngoài xe có tiếng người náo động, tiếng cãi nhau huyên náo truyền tới.
“Sao thế?” Vương Uẩn đang xem cảnh phố thị kinh thành khó hiểu hỏi Tuyết Tình.
Có vẻ Tuyết Tình cũng không biết: “Cô nương đợi chút, để ta đi hỏi xem sao.”
Một lát sau, Tuyết Tình quay lại, giọng mơ hồi có mấy phần lo âu: “Hình như phía trước có tên ăn mày chọc giận ba vị lang quân.”
Vương Uẩn nghe vậy, lập tức nổi lên tâm tư hóng hớt. Cô vén rèm, thò đầu ra.
Tuyết Tình hơi hoảng: “Cô nương đừng ra, lỡ như đụng phải người…”
Vương Uẩn không nghe lời Tuyết Tình, chui ra khỏi xe.
Phía trước có một cây đại thụ cành lá xum xuê, dưới tàng cây có mấy người, đang chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó, ồn ào như ngoài chợ.
“Ầy, tên ăn mày này thật là, chọc ai không chọc, lại đi chọc quý nhân.”
“Tính quý nhân kai cũng không tốt, đuổi đi là được, gì mà phải đánh người chứ.”
“Ta thấy đều là mấy công tử thế gia đó sai!”
Công tử nhà giàu và tên ăn mày? Mâu thuẫn giai cấp, chênh lệch giàu nghèo?
Dựa vào ưu thế vóc dáng nhỏ nhắn, không màng đến Tuyết Tình ngăn cản, Vương Uẩn len qua đám người. Mặc kệ đám người chật chội, mùi cơ thể không dễ ngửi, nhưng cô vẫn chen vào.
Cô sửa lại búi tóc trên đầu, chỉnh lại cây trâm phi yến bằng bạch ngọc rồi nhìn chăm chú.
Trong vòng vây có ba lang quân ăn mặc hoa lệ đang đứng và một tên ăn mày đang nằm trên đất không biết sống chết, cái chén mẻ của tên ăn mày thì lăn ở một bên.
Gió thổi cành cây khẽ đung đưa, cành lá va chạm kêu rào rào.
Trong ba người đang đứng, dẫn đầu là lang quân mặc áo dài hoa văn ẩn màu tối, tướng mạo rất tốt, nhưng sắc mặt đen như đáy nồi, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm tên ăn mày nằm trên đất. Hai người còn lại kéo tay hắn, mặt mày ủ dột khuyên nhủ.
“Thôi, ngươi so đo với tên ăn mày làm gì chứ?” Vị lang quân mặc áo vàng khuyên nhủ: “Nếu không có ta và Lục huynh ngăn cản, ngươi đã phạm sai lầm rồi đó.”
Vị lang quân trẻ tuổi được gọi là Lục huynh cũng lộ ra vẻ xin tha: “Hôm nay vốn muốn tìm niềm vui, Tử Khanh đừng để tên ăn mày này làm hỏng tâm trạng.”
Tên ăn mày thì đang ôm ngực, đau đớn kêu rên.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế?” Vương Uẩn nửa đường chui vào, không hiểu rõ mọi chuyện, nên kéo áo một người phụ nữ trông có vẻ hòa nhã để hỏi.
Người phụ nữ quay đầu thấy cách ăn mặc của Vương Uẩn thì lấy làm lạ: “Tiểu nương tử nhà ai lại chen vào đây?”
Cách ăn mặc của Vương Uẩn khác với những bách tính trên phố, cũng không trách người phụ nữ ấy lại giật mình. Có điều, trong lòng cô vẫn xem mình là dân chúng bình thường, làm việc không tự giác mình là thiếu nữ sĩ tộc.
Vương Uẩn cười mà không đáp lại.
Người phụ nữ kia nhiệt tình giải thích cho cô: “Vừa rồi tên ăn mày định ăn vạ mấy lang quân kia, quấn mãi không buông.”
“Cho ít tiền đuổi đi là được, trông họ cũng không thiếu tiền.”
Nhìn ba người kia có vẻ là con nhà quý tộc, chẳng lẽ lại keo kiệt đến mức không bỏ được một đồng tiền sao?
“Đúng đấy. Cái người trông sắc mặt không tốt kia đã đạp trúng ngực tên ăn mày…” Người phụ nữ thở dài nói: “Muốn trách cũng chỉ có thể trách tên ăn mày đó không có mắt.”
Nghe lời người phụ nữ nói, Vương Uẩn không nói nên lời, họ không chỉ chích người bạo hành mà chỉ trích người bị hại. Mặc dù Vương Uẩn cũng không thích tên ăn mày, nhưng thấy hắn ta đau đớn thế, lại nhìn thanh niên mặc đồ tối màu kia, còn nghe đám người có vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng cô cảm thấy hơi kì dị.
Đây không phải là thời hiện đại, ở đây, người giàu và người nghèo khác nhau một trời một vực, dù có người giận dữ và bất bình thì đại đa số đều cảm thấy tên ăn mày này tự tìm chết.
Thanh niên mặc đồ tối màu kia nghe hai người thì thầm bàn tán, đôi mắt quét qua hai người, trong mắt lóe lên chút lạnh lẽo, khiến người phụ nữ kia im bặt.
Khi thanh niên chuyển tầm mắt đi, người phụ nữ mới vỗ ngực như được đại xá: “Ánh mắt của tiểu lang quân kia đáng sợ ghê, dọa ta sợ muốn chết.”
Thanh niên mặc đồ tối màu liếc quanh một vòng, tầm mắt lại nhìn tới tên ăn mày. Mọi người đều không dám nói gì nữa, như là sợ thanh niên bạo ngược này nhất thời mất khống chế sẽ liên lụy đến mình.
Thanh niên đó lạnh lùng hừ một tiếng, móc môt thỏi bạc trong ngực ra, ném vào người tên ăn mày: “Cầm đi khám đại phụ đi, lần sau đừng có đụng phải ta nữa.”
Thanh niên đó nhân nhượng trước.
“Ai nha, một thỏi bạc, tầm hai lượng đó, lần này tên ăn mày đã kiếm hời rồi, đi khám xong cũng còn lại rất nhiều.” Người phụ nữ nhìn thỏi bạc trắng lóa, hâm mộ nói: “Mười ngày nửa tháng tên ăn mày kia không cần đi ăn xin nữa, quả nhiên là lang quân nhà quý nhân.”
Bạc rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề, tên ăn mày nghe thế, không nằm ôm ngực kêu rên nữa, vội vàng bò dậy vơ lấy bạc, siết thật chặt, quỳ xuống liên tục cảm ơn thanh niên.
Thiếu niên mặc đồ màu vàng hơi khinh thường liếc qua tên ăn mày, quay đầu lại nói với thanh niên mặc đồ tối màu: “Chỉ muốn bạc mà thôi.”
Thanh niên mặc đồ tối màu hơi phiền, không thèm nhìn tên ăn mày nữa, phất tay áo rời đi.
Mọi người thấy hết chuyện rồi, lắc đầu rời đi, vừa đi vừa bàn tán.
Vương Uẩn định đi tìm Tuyết Tình bị mình bỏ rơi, không ngờ lại nghe thấy một tiếng trẻ con giòn giã trong đám đông, giọng nói đó trong sáng y như tiếng chim oanh mới xuất cốc.
“Được lắm! Trương Đình Khê! Ngươi lại đi ức hiếp một tên ăn mày!”
…
Editor: Đoạn đầu truyện khá dài, nhưng mn đừng bỏ cuộc nhé, Tuân tiên sinh sẽ không để mọi người thất vọng đâu, là nam9 nhà người ta trong truyền thuyết đó ạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT