Khi Vương Uẩn thức dậy, mặt trời đã cao quá cửa sổ, cơn gió ấm thổ tới, cuốn tơ liễu bay vào phòng.
Cô không cần dậy sớm bái kiến trưởng bối, cũng không cần ngại ngùng hỏi Tuân Trinh Xem mình trang điểm thế nào.
Sau khi Tuân Trinh rời đi, cô ngủ mãi đến giờ Thìn mới dậy, nếu Tuyết Tình không gọi, chưa biết chừng cô còn ngủ tiếp.
Từ khi xuyên không tới đây, mỗi ngày cô đều dậy lúc năm giờ hơn, để thỉnh an trưởng bối trong nhà, giờ gả cho Tuân Trinh lại được ngủ nướng.
“Cô nương còn không dậy thì không tốt đâu.” Tuyết Tình kéo rèm, cúi đầu cột lại.
Vương Uẩn vẫn quyến luyến ngồi ôm chăn, bảo Lưu Xuân đi lấy cái váy màu xanh. Bây giờ đang mùa Xuân, mặc màu xanh cho tươi tắn.
“Trộm lười được một lúc.” Vương Uẩn vẫy mái tóc rối, miễn cưỡng ngáp một cái.
Lưu Xuân sửa lại ngọc bài đính trên váy của cô, không biết nói gì với lời cảm thán của cô:
“Cũng may Tuân đại nhân dễ tính.”
“Ta còn tưởng Tuân đại nhân là người nghiêm túc, không ngờ lại là người dịu dàng.” Tuyết Tình dọn giường xong, sai nha hoàn bưng chậu nước và khăn lông tới cho Vương Uẩn rửa mặt.
“Ta cũng không ngờ, nói vậy trái lại là ta may mắn.” Vương Uẩn rất xúc động.
Nếu gả cho người khác, cô sẽ không thể chậm chạp trang điểm như bây giờ, mà phải dậy sớm đi bái kiến người thân nhà chồng.
Vương Lâm gả được cho con cưng của trời là Kỷ Cảnh Thịnh, có thể coi là một tấm gương gả vào nhà tốt, nhưng cô ta luôn phải biếu cha mẹ chồng, đút lót người làm, đề phòng mẹ chồng lấy vợ bé cho chồng. Vương phủ là nơi người bình thường không sinh tồn nổi.
Mà cô, hình như dễ thở hơn nhiều. Cô không có cha mẹ chồng, cũng không có nha hoàn muốn trèo lên giường Tuân Trinh. Nếu có, Vương Uẩn cũng sẽ không độc ác đi giết người ta, chỉ giơ ngón cái lên, xúc động gọi một tiếng “hảo hán”.
Trước kia cô tưởng tượng Tuân Trinh là một lão già dung tục háo sắc, giờ lại muốn quỳ xuống chủ động nhận sai với y, ôm đùi y tạ tội.
Mẹ nó, cô đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử mà!
Nếu Tuân Trinh trẻ lại mười mấy hai mươi tuổi, có lẽ không đến lượt cô gả cho y đâu.
Y vừa đẹp trai, vừa tốt tính, vừa dịu dàng, nếu không làm phu quân, cô thật sự có thể thử xem y là thầy, là bạn tốt như y nói.
Ít nhất vẫn tốt hơn dây dưa với Vương Lâm và Kỷ Cảnh Thịnh.
Mỗi lần cô tiếp xúc với hai người đó, Vương Lâm luôn diễn được mấy cảnh có trong truyện trọng sinh, sủng văn, trạch đấu và sủng văn bá đạo tổng tài, còn cô thì là bia đỡ đạn làm nổi bật sự chiều chuộng của nam chính dành cho nữ chứ.
“Cô nương nhanh chút đi, ta thấy Tuân đại nhân đã dậy từ sớm rồi, lát nữa cô nương phải cùng ăn sáng với ngài ấy nữa.” Tuyết Tình thấy Vương Uẩn có vẻ không yên lòng nên giúp cô vắt khô khăn lông, dặn dò cô: “Người đừng ỷ vào việc Tuân đại nhân tốt tính mà mất lễ phép, dù ngài ấy không để ý thì đám người hầu kia cũng để ý.”
“Được được được.” Vương Uẩn nhận khăn lông, lau mặt, gật đầu như gà mổ thóc.
Sau đêm tân hôn đã bắt chồng phải đợi, dù hai người không phải là vợ chồng thật thì cũng không hay.
Hôm nay Vương uẩn mặc váy thêu hoa văn mây màu xanh, đối khâm màu quả hạnh. Tuyết Tình sợ lạnh còn bảo cô độn thêm áo, nhưng cô sợ cộm người nên mặc váy mỏng mùa Xuân rồi chạy ra ngoài, không để ý Tuyết Tình đang tức giận giậm chân phía sau.
Bên ngoài, ánh nắng chiếu xuống khiến Vương Uẩn phải nheo mắt lại. Cô không khỏi hắt hơi, rồi đưa tay ra khua tơ liễu bay về phía mình.
Thời tiết tốt thế này mà không đi dã ngoại thì tiếc quá. Có điều, bây giờ cô không phải là sinh viên thời hiện đại, mà là tứ cô nương của Vương gia, là vợ của Tuân Trinh. Rất nhiều quy tắc hà khắc hạn chế cô, dù cô có đi ra ngoài thì cũng chỉ có thể lên chùa dâng hương.
Hình như lúc Vương Lâm và Kỷ Cảnh Thịnh quen nhau là lúc cô ta đi dâng hương.
Đi qua dãy hành lang dài, lúc quẹo trái, cô đúng dịp đụng phải Tuân Trinh.
Hôm nay Tuân Trinh mặc áo dài màu xanh sẫm, mái tóc bạc được chải chuốt gọn gàng, còn cắm một cây trâm gỗ, trông có vẻ thoải mái, ung dung hơn hôm qua y mặc lễ phục nhiều.
“Ấy.” Vương Uẩn thấy y thì hoảng hốt như nhìn thấy thầy giáo, ngoan ngoãn đứng nghiêm mà chào: “Chào buổi sáng, Tuân tiên sinh.”
Vương Uẩn thấy Tuân Trinh đang cầm sách, không phải là mới sáng sớm đã cầm sách đi ăn sáng đó chứ? Điều này khiến cô nhớ lại cảnh mấy học sinh giỏi vừa cầm sách học từ mới vừa ăn sáng.
Tuân Trinh cúi đầu nhìn quyển sách trong tay mình, cười khổ: “Đi vội ra khỏi thư phòng, đem sách theo luôn, đang định mang về.”
Vương Uẩn ngạc nhiên: “Chút chuyện nhỏ này, tiên sinh sai người hầu làm là được, sao còn phải quay về chứ?”
“Sách này là bạn tốt cho mượn, giao cho người hầu, ta sợ có sơ xuất sẽ không giải thích được với lão bằng hữu.” Trong giọng nói của Tuân Trinh có chút bất đắc dĩ với người bạn già này.
Vương Uẩn tò mò tiến lại gần nhìn, không phải là loại sách quý chỉ có một bản, chỉ là một quyển thông thường đến mức không thể thông thường hơn thôi, trên đó còn viết mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa.
Mấy chữ đó, thứ cho Vương Uẩn nói thẳng, ngoáy quá, cô nhìn không ra được chữ gì cả. Chữ của người bạn này đúng là phóng khoáng không kiềm chế được.
Tuân Trinh nhìn thấy vẻ căng thẳng muốn chê mà lại nhịn của Vương Uẩn thì cười, thở dài nói: “Tiểu hữu đã quên những gì ta dặn hôm qua rồi sao?”
Vương Uẩn mờ mịt “a” một tiếng. Hôm qua Tuân Trinh dặn cô cái gì? Sao cô không nhớ thế?
“Sau này sống cùng nhau, tiểu hữu không cần câu nệ.” Ánh mắt Tuân Trinh nhìn vào bàn tay Vương Uẩn đang nắm chặt tay áo: “Ngươi thế này, khiến ta nhớ tới mấy học trò của ta.”
Vương Uẩn chú ý tới ánh mắt Tuân Trinh, phát hiện mình đang căng thẳng đến mức nắm chặt tay. Cô yên lặng buông tay áo ra, thầm mắng mình sợ quá mức, Tuân Trinh không phải thầy chủ nhiệm cấp ba của mình.
Học trò của Tuân Trinh á?
Vương Uẩn bĩu môi nói: “Tiên sinh đừng chọc ta, người bình thường đâu làm được học trò của tiên sinh.”
Tuân Trinh nhíu mày, không cho là đúng: “Đều là tin đồn thôi, bọn họ chỉ ỷ vào việc mình biết thêm mấy chữ, tiểu hữu cũng tầm tuổi với họ, không cần coi trọng họ đâu.”
Lời nói này quá khiêm tốn.
Học trò của Tuân Trinh, không phải là con nhà trâm anh thế phiệt dòng quan văn thì cũng là học trò nghèo tài năng, chọn bừa một người cũng là con nhà người ta, có thể giết Vương Uẩn và Vương Hạc Hiên trong chớp mắt, cũng khiến Vương Cao Hoán và Trương thị thèm muốn.
Cô nhớ tới mỹ thiếu niên mặc áo vải gai hôm qua, bên cạnh hắn còn có mấy thiếu niên có tướng mạo, khí chất tuyệt vời nữa. Họ như những cây tùng nhỏ, tinh thần sung mãn. Có thể thấy Tuân Trinh có tiêu chuẩn thu nhận và dạy học trò, nếu đưa Linh Nhi tới, không biết y có chịu nhận không.
Y không nhận Linh Nhi cũng không sao, chỉ cần y không nhận Vương Quan Giác là được. Cô không muốn sau này luôn phải sống trong sự ám ảnh của hai chị em nhà đó. Ngày nào cũng phải nhìn thấy Vương Quan Giác cười đầy thâm ý, cô sẽ buồn nôn đến chết.
Tuân Trinh nhìn ra được Vương Uẩn đang ngây người: “Tiểu hữu?”
Vương Uẩn mất tự nhiên tỉnh táo lại, ho khan. Mới thành thân mà cô đã bắt đầu tính toán ngay trước mặt y rồi, cô quá không biết xấu hổ.
Tuy nhiên, Tuân Trinh lại hiểu lầm cái ho khan của cô: “Tiểu hữu mặc hơi mỏng, bị lạnh rồi sao?”
“Không không không.” Vương Uẩn xua tay, chỉ vào cây liễu phía trước: “Tơ liễu quá nhiều, hơi ngứa mũi.”
Phải, Tuân Trinh đã nhìn ra cô thích lạnh rồi. Nếu y thấy mùa Đông ở hiện đại, trên đường phố đầy những cô gái ăn mặc lộ chân, liệu có cảm thấy lạnh thay họ không?
“Ngày Xuân tơ liễu thổi người đầu bạc, quả thực phiền não.” Tuân Trinh sờ mái tóc muối tiêu của mình, nói như đùa giỡn: “Tiểu hữu nhịn thêm mấy ngày đi, qua thời tiết này sẽ đến ngày chim muông ca hát.”
Trong lòng Vương Uẩn: “…” Có phải y đang lúng túng không?
Mình bây giờ hình như đang ỷ vào thân thể khỏe mạnh ức hiếp người già.
Vương Uẩn cùng Tuân Trinh đi cất sách.
Thư phòng của y được bố trí gọn gàng nhã nhặn, bốn cái ghế một cái sạp, rất nhiều bàn thấp và bàn sát tường, trên giá sách bày đầy sách, phân loại rõ ràng.
Cách trang trí trong phòng khiến Vương Uẩn không khỏi nghĩ đến lời bình của Văn Chấn Hanh trong Trường Vật Chí*.
Phòng trai giới của Tuân Trinh cũng là thư phòng, vừa bước vào, cô đã cảm nhận được sự tao nhã thoát tục.
Vương Uẩn chỉ là người tầm thường. Cứ nghĩ đến khuê phòng của mình ở Vương gia, giường làm bằng gỗ sồi, khắc hoa hải đường, rèm lụa mỏng, chăn gấm thêu hoa nhí, hộp trang sức đỏ mạ vàng, đồ trang trí đều được điêu khắc tinh tế rườm rà, cô lại yên lặng đỡ trán.
Chênh lệch quá lớn với đối phương, cho ngựa chạy cũng đuổi không kịp.
…
* Ở đây tác giả có trích dẫn một đoạn trong Trường Vật Trí nhưng khả năng của editor có hạn, không có khả năng dịch cổ ngữ nên mình xin phép không dịch đoạn này, mình sẽ để raw ở đây cho mọi người đọc ạ.