Nghiêm Cận Dã thuyết phục bản thân, cậu ta tin chắc rằng trên thế giới này không có ma.
Cậu ta vẫn không ngừng kiên trì dẫn Khương Tự về phía nhà ma.
Cuối cùng, sau khi lặn lội suốt nửa công viên trò chơi, nhà ma xuất hiện cách đó không xa.
Nghiêm Cận Dã như vô tình nhắc tới: "Chị gái, không thì chúng ta đi nhà ma đi? Nghe nói chỗ đó chơi vui lắm."
Nghiêm Cận Dã đã thu mua nhân viên công tác trong nhà ma, cố ý dặn dò họ phải tập trung doạ người phụ nữ mặc sườn xám.
Không phải Khương Tự sợ ma à? Chắc chắn cô sẽ bị doạ.
Quả nhiên, khi cậu ta nhắc tới mấy chữ nhà ma thì vẻ mặt Khương Tự trở nên hoảng hốt.
Một giây sau, Khương Tự nghiêng nửa người qua, vẫy vẫy tay với Nghiêm Cận Dã.
Nghiêm Cận Dã khom lưng xuống.
Khương Tự đè thấp giọng, cô nói chắc như đinh đóng cột.
"Kiều Kiều, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe về lời đồn của nhà ma này à?"
Nghiêm Cận Dã từng tra trên mạng, rất nhiều dân mạng nói ngôi nhà ma này từng xảy ra chuyện kì quái, nhưng cậu ta cũng không rõ nội dung cụ thể.
Chẳng qua cậu ta chắc chắn một điều, lời đồn như thế này ắt hẳn là công viên trò chơi cố ý truyền ra để mời chào khách đến thăm.
Cậu ta căn bản không tin.
Giọng Khương Tự như gần như xa.
Trong sân chơi ồn ào náo nhiệt, lập tức rót vào một hơi thở lạnh lẽo.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Cận Dã: "Nghe nói trong nhà ma có một cặp chị em gái, bọn họ cực kỳ thích mấy thiếu niên như cậu."
"Cậu không sợ à?"
Trong lòng Nghiêm Cận Dã khinh thường, lại nghiêng đầu cười với Khương Tự.
"Chị gái, trên đời này không có ma."
Nụ cười của Khương Tự hơi vi diệu, cô cười nhạt nhìn cậu ta.
"Cậu nghĩ thế thật hả? Nếu như gặp ma thật thì đến lúc đó cậu có hối hận không?"
Nghiêm Cận Dã không rõ ẩn ý trong lời này, cậu ta cười: "Đương nhiên là không, chỉ là một cái nhà ma thôi mà, không có gì phải sợ."
Hơi ngừng lại, Khương Tự giả vờ thành dáng vẻ cố lấy can đảm.
"Nếu Kiều Kiều đã kiên trì, vậy thì tôi miễn cưỡng đi một lần vậy."
Cuối cùng cũng được như nguyện, nụ cười của Nghiêm Cận Dã có vẻ thật lòng hơn chút.
Khương Cẩm Nguyệt nói tính tình của cô chủ Lục là tệ nhất, nhưng giờ xem ra cô ấy cũng rất dễ nói chuyện mà?
Ngay cả nhà ma sợ nhất còn dám vào.
Khương Tự chợt lên tiếng: "Để bảo tiêu vào cùng tôi đi, nhiều người thì có thể chăm sóc lẫn nhau."
Trước kia Nghiêm Cận Dã từng nghe nói về đoàn bảo tiêu của Khương Tự.
Bọn họ trung thành tuyệt đối với Khương Tự, nếu bọn họ có mặt thì kế hoạch của cậu ta không có khả năng áp dụng thành công được.
Nghiêm Cận Dã cười thuyết phục: "Nhiều người quá, bầu không khí trong nhà ma cũng mất sạch rồi. Với cả có tôi ở đây, tôi có thể bảo vệ chị."
Khương Tự giương mắt nhìn cậu ta, mặt đầy ý cười.
"Bất kể tôi đi đến đâu đều phải mang theo một vài món đồ tuỳ thân."
"Nếu như không mang theo những thứ này tôi sẽ hoảng hốt, không đi đâu được."
Ẩn ý trong lời nói của Khương Tự rất rõ ràng, bảo cô tự xách túi là không thể nào.
Bảo tiêu không đi vào, vậy thì nhiệm vụ xách túi quang vinh sẽ rơi vào đầu của một người.
Mọi người nhao nhao nhìn sang Nghiêm Cận Dã.
Trong mắt Nghiêm Cận Dã loé lên cảm xúc mỉa mai, trên mặt vẫn treo nụ cười.
Cậu ta chủ động lên tiếng: "Bọn họ không cần đi vào, để tôi làm thay đi."
Khương Tự ra hiệu cho bảo tiêu đang đứng sau lưng đi lên trước.
Sau đó, cô cười híp mắt nhìn về phía Nghiêm Cận Dã: "Cậu xách túi cho tôi cũng được đó."
Nghiêm Cận Dã: "..."
Bảo tiêu tháo xúi xách ra, đưa qua.
Túi không lớn, được bảo tiêu đeo trên vai một cách dễ dàng.
Nghiêm Cận Dã liếc qua, bật cười: "Cái túi này nhỏ như vậy, chị gái chị xác định..."
Cậu ta vừa trêu chọc vừa giơ tay nhận lấy.
Lời còn chưa nói hết mà cái túi xách nhỏ treo trên tay cậu ta đã lập tức thành túi thuốc nổ nặng nghìn cân, kéo tay của cậu ta trĩu thẳng xuống.
May mà Nghiêm Cận Dã phản ứng nhanh, cậu ta lập tức duỗi một cái tay khác qua.
Hai cánh tay cùng lúc nắm chặt lấy túi mới không khiến túi của Khương Tự rơi xuống đất.
Bởi vì động tác quá mạnh mà cơ bắp trên tay Nghiêm Cận Dã nổi hết lên.
Suýt chút nữa thì cậu ta không khống chế được biểu cảm, hiện lên vẻ mặt đau khổ.
Cái túi này nhìn trông nhỏ thế, rốt cuộc là đựng cái gì!
Sao anh bảo tiêu vừa rồi xách dễ dàng thế?
Nghiêm Cận Dã lập tức quay đầu, ánh mắt nhìn sang người anh bảo tiêu.
Trong đoàn bảo tiêu thì anh bảo tiêu này gánh vác vai trò lực lượng chủ chốt, sức lực của anh ta lớn hơn người bình thường nhiều. Đồ anh ta có thể tuỳ tiện cầm lấy thì chưa chắc người khác đã nhấc lên được.
Bảo tiêu bình tĩnh đối diện với cậu ta, vẻ mặt như chuyện không liên quan tới mình.
Nghiêm Cận Dã thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía Khương Tự.
Kỳ lạ là dường như Khương Tự hoàn toàn không biết gì về trọng lượng kỳ quái của cái túi.
Cô nghiêng đầu nhìn sang Nghiêm Cận Dã: "Sao thế? Ngay cả cái túi nhỏ như vậy mà Kiều Kiều cũng không xách nổi hả?"
Ánh mắt trong suốt sạch sẽ, vô tội biết bao.
Nghiêm Cận Dã sẽ không cho rằng cô cố ý mang đồ nặng theo chỉ là vì muốn tra tấn cậu ta chứ?
Ý đồ thật sự của cô không chỉ có vậy.
Bước vào nhà ma, cậu ta đeo cái túi nặng như vậy, đến lúc đó thì ngay cả chạy cũng chẳng chạy xa được.
Nghiêm Cận Dã thu cảm xúc trên mặt lại, quay về dáng vẻ ban đầu. Cậu ta nhếch môi cười, giống như biểu cảm dữ tợn vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.
Cậu ta dùng một tay xách "túi thuốc nổ" lên vai, cố nhịn cảm giác bị vật nặng đè ép.
Nghiêm Cận Dã hít sâu một hơi: "Vậy thì đi thôi."
Nhưng Khương Tự vẫn không đi: "Chờ một lát."
Nghiêm Cận Dã vội vàng ngừng bước, thiếu chút nữa thì bị vật nặng kéo ngã.
Lúc nghiêng đầu sang, cậu ta cười vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn: "Còn có chuyện gì sao? Chị gái."
Cậu ta gần như là cắn răng gọi ra tiếng chị gái cuối cùng kia.
"Cậu đeo túi thế là sai rồi." Khương Tự quát yêu một tiếng, sau đó khoa tay một cái: "Cậu phải đeo hẳn lên người cơ."
"Nếu không thì đợi lát nữa cậu gặp ma lại ném túi của tôi ra thì sao?"
Nghiêm Cận Dã tự tin lại ngạo mạn.
"Tôi nói, tôi không tin ma quỷ."
Khương Tự vẫn không buông tha: "Nếu như cậu không đeo theo yêu cầu của tôi thì tôi không vào nhà ma nữa."
Cô khoanh tay lại, quay đầu sang một bên.
Nghiêm Cận Dã híp mắt, nốt ruồi ở đuôi mắt theo động tác của cậu ta mà bớt đi vài phần ngoan ngoãn.
Bình thường Khương Tự cũng đối xử với em gái cậu ta như vậy sao?
Vênh mặt hất hàm sai khiến, ngạo mạn vô lễ.
Quả nhiên là giống như lời Khương Cẩm Nguyệt nói, Ấu Sơ nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, Khương Tự cố ý sai con bé làm việc giúp mà con bé còn cảm ơn Khương Tự.
Thi thoảng cậu ta về nhà đều có thể nghe thấy Nghiêm Ấu Sơ khen Khương Tự.
Trong hình dung của con bé có thể nói là đã hoàn toàn thần hóa Khương Tự.
Quan trọng là con bé còn không biết mình bị Khương Tự lừa, ngay cả nhặt xương cá còn nhặt vui vẻ đến vậy.
Đáy mắt Nghiêm Cận Dã hiện lên ánh sáng u tối, khoé miệng nhếch lên: "Được, cứ dựa theo chị gái nói mà làm."
Cậu ta tò mò, thăm dò hỏi một câu: "Nhưng mà, trong cái túi này đựng gì thế?"
Sao Khương Tự có thể nói cho cậu ta biết được.
Còn có thể có gì? Đương nhiên là một miếng sắt đặc chế ngay trong đêm, đặt riêng cho Nghiêm Cận Dã.
Cô tránh nặng tìm nhẹ: "Đồ của con gái, cậu đừng nghịch lung tung."
Trả lời, lại giống như chưa trả lời.
Vì ổn định cảm xúc của Khương Tự, Nghiêm Cận Dã chỉ có thể nhận mệnh, đeo cái túi xách nặng chết moẹ này lên người.
Lề mề gần hai mươi phút ở trước cửa nhà ma, Nghiêm Cận Dã mới cùng Khương Tự đi vào.
Cứ thế, hành trình nhà ma chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Chủ đề của ngôi nhà ma này là bệnh viện buổi đêm.
Vừa bước vào thì tấm rèm nặng nề sau lưng chợt khép lại.
"Kẹt" một tiếng.
Dưới cửa nhô ra hàng rào như song sắt, từ từ di chuyển lên trên, khảm vào chỗ móc ngầm bên trên.
Cửa nhà ma hoàn toàn bị phá hỏng.
Trước mắt chỉ còn lại có có mấy con đường, dường như bọn họ bắt buộc phải đi về phía trước, đi thẳng đến cuối.
Lối vào u ám yên tĩnh đến nỗi ngay cả không khí cũng đọng lại.
Tiếng trò chuyện, tiếng máy móc và tiếng gió... Tất cả âm thanh đều bị ngăn ở bên ngoài.
Vào lúc cửa nhà ma đóng lại, bọn họ chỉ có một lựa chọn.
Đó là đi đến một cửa ra khác, nếu không thì sẽ bị nhốt ở bên trong mấy tiếng đồng hồ.
Khương Tự đứng bên cạnh thầm thì lên tiếng.
"Cậu xem, hình như chúng ta đã bước vào một thế giới khác."
Không biết giọng điệu của cô quá mờ mịt hay là ảnh hưởng của nhóm sinh năm vẫn kéo dài đến giờ.
Lúc nghe thấy câu này, nỗi lòng Nghiêm Cận Dã run lên.
Nghiêm Cận Dã lấy lại tinh thần: "Có một số hình thức có thể lựa chọn."
"Sơ cấp, trung cấp và cao cấp, chị chọn loại nào?"
Đương nhiên là cậu ta hi vọng Khương Tự lựa chọn hình thức cao cấp.
Dù sao so với các hình thức khác thì cái đó kinh khủng hơn.
Khương Tự bỗng cười khẽ một tiếng.
Cô nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài trắng muốt chỉ về phía lựa chọn cuối cùng: "Những cái này tôi đều không muốn chọn, muốn chọn thì đương nhiên là chọn hình thức địa ngục."
Nghiêm Cận Dã khẽ giật mình.
Từ trước tới nay chưa từng có ai thông qua hình thức địa ngục này. Trước kia có dân mạng bước vào, sau đó không đến năm phút đã bị doạ đến mức đứng nguyên tại chỗ chờ nhân viên công tác đến.
Sao Khương Tự lại chọn cái này?
May mà cậu ta đã sớm chuẩn bị, nhân viên công tác trên con đường này cũng bị cậu ta thu mua.
Nghiêm Cận Dã rủ xuống nhìn cô: "Được."
Khương Tự cười híp mắt nhìn lại: "Thế chúng ta mau bắt đầu di."
Rốt cuộc thì không đúng chỗ nào? Nghiêm Cận Dã không nói ra được.
Trước khi bước vào, Khương Tự vẫn là dáng vẻ rụt rè kia, thi thoảng trong mắt cô còn toát ra vẻ sợ hãi với nhà ma.
Nhưng khi cô vừa bước vào thì nỗi sợ hãi ấy lại biến mất sạch.
Thay vào đó là tư thái thành thạo sành sỏi.
Lối đi nhỏ rất hẹp, căn bản không chứa được hai người. Bọn họ cần phải một trước một sau đi vào, người phía trước không nhìn thấy tình hình phía sau, tất nhiên là sẽ sợ gấp bội.
Ở cửa lối vào hình thức địa ngục, Khương Tự dừng lại.
"Kiều Kiều, cậu đi trước đi."
Khương Tự rất có nghĩa khí, muốn đưa Nghiêm Cận Dã đến đường Hoàng Tuyền.
Nghiêm Cận Dã coi thường cười một tiếng, lá gan của cậu ta rất lớn.
Huống chi cậu ta đã sớm chỉ điểm nhân viên công tác cẩn thận, những người đó sẽ chỉ đi về phía Khương Tự, hoàn toàn bỏ qua cậu ta.
Nghiêm Cận Dã: "Tôi đi trước."
Trải qua hành lang chật chội, bọn họ bước vào một chiếc thang máy rất nhỏ.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, không gian bên trong vô cùng nhỏ, chỉ chứa được bốn người đi chung.
Trong thang máy đã có một "người vận chuyển thi thể" và một bộ "thi thể".
Hai nhân viên công tác này đều do Khương Tự sắp xếp.
Nếu bọn họ đi vào, nhất định phải một người dựa gần "thi thể".
Khương Tự sẽ khiến Nghiêm Cận Dã tiến hành tiếp xúc thân mật với "thi thể".
"Sao cậu không đi vào vậy?"
Thấy Nghiêm Cận Dã không cử động, Khương Tự nhẹ nhàng đẩy lưng cậu ta một cái.
Nghiêm Cận Dã bị ép nhào vào thang máy, đối diện với ánh mắt của "thi thể" kia.
Ngôi nhà ma này vốn nổi tiếng nhờ đạo cụ giống thật, nhìn ở khoảng cách gần thì càng khiếp người.
Cho dù Nghiêm Cận Dã to gan thì cậu ta vẫn nổi da gà khắp người.
Cũng may mắt thi thể nhắm chặt nên cậu ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nghiêm Cận Dã quay người, trong lúc cậu ta đứng vững chân thì diễn viên đóng thi thể bỗng nhiên mở mắt ra. Khương Tự ra hiệu với anh ta.
Ngay cả "người vận chuyển thi thể" đứng bên cạnh cũng ra dấu ok với Khương Tự.
Bọn họ lấy tiền làm việc, chắc chắn là ổn thoả.
Khương Tự ra hiệu xong, vừa lúc Nghiêm Cận Dã đứng vững.
Cô cất bước đi đến.
Thang máy từ từ đi lên, chỉ có tiếng dây cáp ma sát vang lên.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, Khương Tự bỗng nhiên lên tiếng: "Chỗ các anh thật sự có ma hả?"
Không ai trả lời.
Nghiêm Cận Dã nhìn sang Khương Tự bằng ánh mắt không thể tin nổi, trong hoàn cảnh khủng bố như vậy, không phải cô nên run bần bật à? Lại còn chủ động tìm ma để nói chuyện.
Rốt cuộc thì cô có sợ ma không!
Không được đáp lại, Khương Tự lại lướt qua Nghiêm Cận Dã, tiếp tục gặng hỏi.
"Này, tôi đang hỏi anh đấy?"
"Người vận chuyển thi thể" quay đầu, theo động tác của anh ta, "thi thể" trên kệ lắc lư mấy lần, suýt thì sát qua tay của Nghiêm Cận Dã.
Khương Tự còn đang gặng hỏi.
"Sao anh không nói chuyện?"
"Xem ra bệnh viện này có ma thật rồi."
"Nếu như anh không trả lời tôi thì tôi vẫn hỏi tiếp."
"..."
Bởi vì động tác của Khương Tự mà chỗ Nghiêm Cận Dã có thể đứng càng ngày càng hẹp, cô cứ vậy đẩy cậu ta sang phía "thi thể".
Khương Tự vẫn đang tiếp tục tra hỏi.
Nếu không phải là bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân thì Nghiêm Cận Dã cũng muốn che luôn miệng cô lại.
Cậu ta có lý do để nghi ngờ là Khương Tự cố ý.
"Người vận chuyển thi thể" chậm rãi lên tiếng: "Đây là bệnh viện, không phải nhà ma."
Giọng của anh ta rất khàn, giống như vừa mài qua giấy ráp, tưởng chừng muốn đâm thủng màng nhĩ của người ta.
Nghe được câu trả lời mà Khương Tự vẫn thở dài.
Quay sang Nghiêm Cận Dã oán trách một câu: "Thế thì chẳng thú vị gì hết."
Nghiêm Cận Dã: "!!!"
Cậu ta lại lần nữa nghi ngờ Khương Tự đang cậy mạnh.
Nghiêm Cận Dã chuẩn bị áp dụng kế hoạch, cậu ta liếc mắt ra dấu với nhân viên công tác, ra hiệu cho anh ta doạ Khương Tự.
"Người vận chuyển thi thể" khẽ gật đầu với cậu ta.
Sau đó, nhân viên công tác giả vờ lơ đãng lắc thi thể trên kệ một cái.
"Thi thể" lập tức đổ về phía Khương Tự...
À không, là đổ lên người Nghiêm Cận Dã.
Nghiêm Cận Dã lập tức đẩy người trên người ra, thậm chí trên tay cậu ta còn bị dính formalin: "Đậu má, anh không có mắt à!"
Cậu ta sợ đến nỗi văng tục luôn rồi.
"Kiều Kiều, cậu phản ứng quá rồi, phải biết tôn trọng nhân viên y tế chứ."
Khương Tự nhìn không được, lời nói thấm thía giáo dục cậu ta.
Lúc này ngay cả cãi lại Nghiêm Cận Dã cũng không nói ra nổi.
May mà thang máy nhanh chóng ngừng lại, Khương Tự lề mà lề mề, cô đi rất chậm, chặn kín cửa thang máy chỉ đủ một người đi qua.
Chờ Khương Tự ra ngoài, cậu ta lập tức giậm chân rời đi, sau đó nhấn nút đóng cửa.
Nghiêm Cận Dã tự an ủi mình, lỡ tay rất bình thường, dù sao cậu ta đứng gần ma hơn, nhất thời không kiềm chế được thôi.
Nhưng đoạn đường sau đó càng không thuận lợi, những nhân viên công tác mà Nghiêm Cận Dã đã thu mua liên tục phạm sai lầm.
Khương Tự chẳng bị doạ chút nào, ngược lại là cậu ta hơi hoảng hốt tinh thần.
Nghiêm Cận Dã cứ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, hình như cậu ta lại nhìn thấy nhóm sinh ba bên ngoài kia.
Trong nhà ma, cô gái đó mặc bộ quần áo khác.
Cô ấy theo sát sau lưng cậu ta như một cái đuôi, như bóng với hình.
Nhưng có khi chỉ chớp mắt lại đã không thấy đâu.
Lúc này Nghiêm Cận Dã không dám nói to, âm lượng của cậu ta rõ ràng đã giảm xuống: "Chị gái, chị có nhớ ba cô gái trông giống nhau chúng ta đã thấy ở bên ngoài không?"
Khương Tự quay đầu nhìn cậu ta: "Cậu nói bọn họ là chị em mà, giống nhau rất bình thường."
"Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải bọn họ đều ở bên ngoài sao?"
Khương Tự dùng lời của Nghiêm Cận Dã để đáp lại, cậu ta chỉ có thể kiên trì đi tiếp.
Mới đi được nửa chặng đường mà ảo giác của Nghiêm Cận Dã lại xuất hiện.
Lần này không phải cậu ta nhìn thấy một người, mà là một cặp chị em gái nắm tay nhau.
Nghiêm Cận Dã không nhịn được hò hét dưới đáy lòng, rốt cuộc thì còn mấy người trông như thế này vậy!
Lần đầu tiên thế giới quan của cậu ta bị dao động, chẳng lẽ cậu ta lại gặp phải quỷ đánh tường?
Khương Tự đi đến góc rẽ, bóng dáng cô biến mất.
Hai khuôn mặt quen thuộc kia lại xuất hiện, dần dần đến gần, im lặng đi đến sau lưng Nghiêm Cận Dã.
Bọn họ rụt rè lên tiếng.
"Vị công tử này, chúng ta có thể đi theo công tử không?"
Nghiêm Cận Dã tê cả da đầu, đột nhiên nghĩ đến câu nói của Khương Tự trước khi vào cửa.
Những con ma này chuyên môn chọn người như cậu ta ra tay.
Lúc này Nghiêm Cận Dã đã không quan tâm gì nữa, cậu ta quay đầu chạy trối chết, vừa chạy vừa gọi tên Khương Tự.
"Khương Tự, Khương Tự!"
Âm thanh rất thảm thiết, hoàn toàn lật đổ hình tượng thường ngày của Nghiêm Cận Dã.
Nghiêm Cận Dã chạy lên trước mấy bước, cái túi xách nhỏ đeo trước ngực lắc lư qua lại, vui vẻ vung vẩy, hạn chế động tác của cậu ta.
Lần cuối cùng còn đập mạnh vào bụng cậu ta một cái.