Sau khi nói chuyện điện thoại với Khương Cẩm Nguyệt, Khương Vân Hạo đã đưa ra một quyết định.

Cậu nhất định phải nói cho người thứ hai biết chuyện này.

Tại tòa giảng đường lớp 11, trường trung học Văn Lễ.

Lục Tinh Trầm đang múa bút thành văn, dù đã tan học nhưng cậu vẫn đang làm đề.

Khương Vân Hạo vừa đi đến cửa sau lớp học thì nhìn thấy cảnh tượng Lục Tinh Trầm chăm chỉ học bài, hai mắt cậu sáng lên.

Rõ ràng mới học kỳ trước thôi, Lục Tinh Trầm vẫn là tên học sinh dốt không thích học bài.

Mà giờ đây, cậu ấy như thể đã thay da đổi thịt vậy.

Khương Vân Hạo nghe người ta nói rằng, sở dĩ lần này Lục Tinh Trầm thi được top 200 toàn trường, tiến bộ thần tốc như vậy, tất cả đều là nhờ chị dâu của cậu ấy dạy bảo.

Còn cậu thì…

Cậu lần nào cũng trốn tiết, đến quán net, tâm trạng không vui là nộp giấy trắng.

Dường như cậu vẫn mãi dậm chân tại chỗ, biến cuộc sống của bản thân trở nên máy móc dập khuôn và nhàm chán.

Khương Vân Hạo không bước vào lớp mà chỉ đứng ở cửa rồi gọi một tiếng: “Lục Tinh Trầm.”

Lục Tinh Trầm đang đắm chìm trong đại dương học tập.

Nghe thấy có người gọi tên mình, cậu từ quay quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Khương Vân Hạo đang đứng đó.

Lục Tinh Trầm bỏ quyển sách trong tay xuống rồi đi qua đó.

Lần này Khương Vân Hạo đã bớt đi sự đối chọi gay gắt trước đây, cậu chỉ lặng lẽ nói: “Tôi tìm cậu có chút chuyện, chúng ta ra ngoài nói đi.”

”Cậu…”

Lục Tinh Trầm nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và những tia máu hằn lên trong đôi mắt của Khương Vân Hạo thì không khỏi giật mình.

Giọng điệu của cậu xen lẫn chút lo lắng: “Cậu không sao đấy chứ?”

Lâu lắm rồi Khương Vân Hạo không có được một giấc ngủ ngon, nếu còn không nói chuyện này cho Lục Tinh Trầm, cậu chỉ sợ mình sẽ chạy đến New York để chất vấn Khương Cẩm Nguyệt mất.

Khương Vân Hạo xoay mặt đi: “Không sao.”

Lục Tinh Trầm tìm một góc khuất, sau đó Khương Vân Hạo trực tiếp giơ cuốn nhật kí ra.

Cậu nhận lấy theo bản năng.

Khương Vân Hạo: “Đây là cuốn nhật ký của Khương Cẩm Nguyệt, cậu xem thử đi.”

Ngơ ra mất mấy giây, ánh mắt của Lục Tinh Trầm rơi xuống cuốn nhật kí.

Cậu nhìn thấy tên của mình và Khương Vân Hạo, sau đó mở ra ngay lập tức.

Từng hàng chữ nhìn thấy mà giật mình, cậu và Khương Vân Hạo có chung cảm xúc khi lần đầu tiên nhìn thấy những dòng chữ này.

Đầu tiên sốc, và sau đó là hoang mang.

Lục Tinh Trầm lúng túng nói: “Chúng ta đều bị lừa rồi sao?”

Cậu cảm thấy rất khó tin: “Chỉ vì để đánh bại Khương Tự?”

Tựa như bất chợt lóe lên một bước đột phá từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn.

Khương Cẩm Nguyệt dành cho cậu sự nuông chiều vô bờ bến, cô ta để mặc cậu làm bất cứ chuyện gì, dù cho cậu có đi sai đường thì vẫn sẽ luôn nhận được sự ủng hộ và khen ngợi đến từ cô ta.

“Tiểu Trầm, nếu em đã không thích học hành thì không cần phải học làm gì.”

“Dù em hay đánh nhau thì em vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan.”

“Chỉ có chị mới là người thật sự quan tâm đến em, chị sẽ luôn thấu hiểu mọi khuyết điểm và thiếu sót của em.”

Trước kia, từng câu từng chữ dịu dàng đó của Khương Cẩm Nguyệt cứ luôn lặp lại không ngừng trong tâm trí Lục Tinh Trầm.

Mọi sự nghi ngờ của cậu đã có lời giải thích, còn bây giờ chứng cứ đã rõ ràng.

Đây là nuông chiều, và cũng là mật ngọt chết ruồi (1).

(1) Nguyên văn: 捧杀: Thổi phồng hay tâng bốc, ca ngợi một người nào đó một cách quá mức khiến người đó tự cao tự mãn, dần dần dậm chân tại chỗ, trì trệ và không còn biết phấn đấu nữa.

Lục Tinh Trầm tức đến nỗi phát run.

Đang cực kì tức giận, nhưng rồi đột nhiên nhớ đến Khương Tự khiến trái tim cậu bình tĩnh lại đôi chút.

Khương Tự chưa bao giờ thuận theo ý cậu.

Cô đốc thúc cậu học bài, sẽ giúp cậu vả mặt mấy đứa bắt nạt cậu, cấm cậu hút thuốc, ra mặt mỗi khi cậu rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Lục Tinh Trầm nhìn người cùng cảnh bị hại giống mình là Khương Vân Hạo.

Cậu mở miệng nói tiếp, giọng nói có chút khó khăn: “Cậu tìm ở đâu ra vậy?”

Dáng vẻ kinh ngạc của Lục Tinh Trầm giống hệt cậu khi ấy.

Khương Vân Hạo cảm thấy tâm trạng đã bình ổn hơn rồi.

Cậu trả lời: “Ở ngăn kéo trong phòng Khương Cẩm Nguyệt.”

Lần này đến lượt Lục Tinh Trầm ngớ người: “Cuốn nhật kí quan trọng như vậy mà chị ta để ở nhà á? Nhỡ đâu bị người ta lấy mất thì phải làm sao?”

Khương Vân Hạo nhún vai, châm biếm Khương Cẩm Nguyệt: “Chị ta là người được yêu chiều nhất trong gia đình tôi, bao nhiêu năm qua nào có ai dám vào phòng chị ta táy máy này nọ?”

“Chắc là do chị ta đã quá tự tin đây mà.”

Lục Tinh Trầm chỉ xem lướt qua một lượt chứ không kịp nhìn kĩ.

“Quyển nhật kí này có thể để tạm ở chỗ tôi được không? Tôi xem xong sẽ trả cho cậu.”

Khương Vân Hạo đồng ý ngay, thậm chí còn lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu không cần vội trả cho tôi ngay đâu, cứ xem vài lần cũng được, tôi không cần gấp chút nào đâu.”

Kể từ đó, ngoại trừ cậu ra, lại có thêm một người mất ngủ.

Thấy Khương Vân Hạo chủ động đến lớp của Lục Tinh Thần, tất cả các bạn học sinh đều cho rằng hai người này lại tìm cớ để cãi nhau một trận cho xem.

Hai người họ đi ra ngoài lâu như vậy rồi, đừng có nói là đấm nhau rồi đấy nhé?

Lớp trưởng lớp Lục Tinh Trầm ra hiệu, dẫn theo cả lớp đến chi viện cho Lục Tinh Trầm.

Đi được nửa đường thì tình cờ giáp mặt đám bạn học của Khương Vân Hạo.

Thế là hai đội nhanh chóng hợp lại, hùng hổ xuất phát đi tìm hai người họ để khuyên can.

Nhưng nếu không khuyên can được thì chắc chắn bọn họ sẽ giúp bạn lớp mình rồi.

Ai ngờ, khi đội quân hai lớp chạy đến nơi với khí thế bừng bừng thì lại nhìn thấy một khung cảnh rất đỗi bình yên.

Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo người trước người sau lần lượt bước ra từ chỗ góc tường.

Hai người còn luôn miệng nói chuyện với nhau, không hiểu sao còn khiến bầu không khí rất có hương vị kiểu “anh em tốt”.

Thấy một đám bạn học đứng đông nghịt ở hành lang, Lục Tinh Trầm ngớ người không hiểu mô tê gì.

“Mọi người đến đây làm gì thế?”

Mọi người đồng loạt nhìn đi chỗ khác.

Bây giờ tốc biến thì còn kịp không?

Giáo viên chủ nhiệm nhìn lớp học trống huơ trống hoác, người đi đâu hết cả rồi?

Đang định đi ra ngoài tìm người thì giáo viên chủ nhiệm đã nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở cửa lớp.

Lục Tinh Trầm dẫn đầu đưa cả lớp quay về.

Đám học sinh còn chưa kịp ngồi xuống thì lại có một đoàn người đi ngang qua cửa sổ, không ngờ là lớp của Khương Vân Hạo.

Giáo viên chủ nhiệm ho khan hai tiếng: “Được rồi, tất cả tập trung, bắt đầu vào tiết.”

Từ đầu năm học tới giờ, Lục Tinh Trầm rất tập trung nghe giảng, đây là lần đầu tiên cậu mất hồn như vậy.

Lục Tinh Trầm chống cằm, mắt nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa sổ.

Khương Tự đã ra nước ngoài mấy ngày rồi, bao giờ chị ấy mới quay lại đây?

-

Nếu đã đặt chân đến Mỹ, vậy thì chắc chắn phải chơi đã đời một phen rồi.

Khương Tự không định ở lại quá lâu, phó tổng giám đốc Nhậm đã đề xuất cho cô một kế hoạch.

Đi tàu hỏa du lịch thì có thể chiêm ngưỡng phong cảnh tươi đẹp.

Lộ trình mà phó tổng giám đốc Nhậm giới thiệu cho cô là California Zephyr (2), từ đặt vé cho đến toàn bộ hành trình đều có người sắp xếp lo liệu, Khương Tự chỉ cần lên tàu theo thời gian chỉ định là được.

(2) California Zephyr là chuyến tàu du lịch kết nối các thành phố Chicago và San Francisco của Mỹ, với tổng chiều dài tuyến đường gần 4000km và hành trình kéo dài suốt 3 ngày 3 đêm.

Khương Tự dẫn theo một nhóm vệ sĩ và lên tàu ở Chicago.

Vệ sĩ đem hành lý của cô đặt ở khoang hạng nhất, còn Khương Tự thì thong thả lên khoang ngắm cảnh.

Ở ngày đầu tiên của lộ trình, khi Khương Tự đang nhìn ngắm phía ngoài cửa sổ, bỗng cô nghe thấy có người nước ngoài nhắc đến cái tên Ms. J, cô ló đầu ra nhìn, cũng may không có ai nhận ra cô cả.

Ngày tiếp theo, đoàn tàu băng qua thành phố Denver.

Phía ngoài khoang ngắm cảnh hiện ra một đồng bằng vô cùng đẹp mắt, tuyết trắng bao phủ khắp núi đồi.

Kiếp trước, Khương Tự đã từng đi tàu hoả du ngoạn đến rất nhiều nơi, nhưng gần như cô không đi máy bay.

Tuy ở thời dân quốc đã có tuyến bay hoạt động, nhưng máy bay thời đó không được bảo đảm an toàn, tai nạn hàng không thường xuyên xảy ra.

Nước Mỹ và quê hương của cô không giống nhau.

Bên ngoài cửa sổ là phong cảnh hoàn toàn khác biệt.

Phía xa xa là những ngọn núi tuyết đứng sừng sững, tuyết phủ từng tầng từng lớp, là một màu trắng xóa đến chói cả mắt.

Ánh sáng mặt trời vô cùng chói chang, tựa như cả thế giới đang đắm chìm trong thứ ánh sáng màu trắng tinh ấy.

Ngắm nhìn những ngọn núi tuyết đứng im lìm phương xa, Khương Tự bỗng thất thần lơ đãng.

Âm thanh xung quanh dần xa, cô không kìm được mà chìm vào miền ký ức.



Năm ấy, tuyết rơi dày đặc.

Sau khi kết hôn không lâu, Khương Tự và chồng lên chuyến tàu đi đến Bắc Bình (3), dọc đường băng qua núi non trùng điệp, lắng nghe tiếng tàu hoả băng băng ̀trên đường ray.

(3) Bắc Bình là tên gọi cũ của Bắc Kinh.

Trong tiếng tuyết rơi xào xạc, họ đặt chân đến khách sạn Lục Quốc.

Khương Tự nhớ về cái tên mà trước nay cô chưa từng quên, Lục Vọng.

Từ khi đến đây, đã rất lâu rồi cô chưa hồi tưởng lại.

Lục Vọng là người như thế nào nhỉ?

Anh ấy là người có trái tim ấm áp, và máu của anh cũng ấm áp như vậy.

Lục Vọng giống như một người luôn đứng dưới ánh nắng chan hoà.

Con người anh luôn rực cháy một ngọn lửa bất diệt.

Không hiểu sao, Khương Tự bỗng nhớ đến Lục Lẫm.

Hai người họ rất khác biệt.

Lục Vọng có trái tim, còn Lục Lẫm thì không.

Tuy cả hai đều bí ẩn giấu tài, nhưng Lục Vọng thì cảm xúc dạt dào, còn Lục Lẫm lại không ngó ngàng đến bất cứ chuyện gì, thậm chí là còn không quan tâm đến chính bản thân mình.

Khương Tự thấy rất kì lạ.

Lẽ nào trên thế giới này thật sự có người sinh ra đã không có trái tim sao?

Khương Tự cẩn thận nghĩ lại, cảm xúc của Lục Lẫm đã có khi nào dao động chưa nhỉ?

Có vẻ như chỉ khi nào cô rơi vào nguy hiểm thì giá trị số mệnh của anh mới tăng mạnh mà thôi.

Chỉ trong thời khắc nguy cấp như vậy, Khương Tự mới có thể cảm nhận được dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng vô tình ấy dường như ẩn chứa một dòng máu nóng sôi trào.

Cô cũng không biết rốt cuộc phải làm như thế nào thì mới có thể thức tỉnh trái tim bụi phủ của anh đây?

-

Hay tin Khương Tự đã lên tàu hỏa du lịch, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Phó Tế Thần lại kêu trợ lý đặt cho mình một vé khoang hạng nhất.

Khương Tự không hề hay biết mình sẽ gặp được Phó Tế Thần vào hành trình ngày thứ hai đi tàu.

Trong khoang ngắm cảnh.

Khương Tự đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Lúc này, tiếng của vệ sĩ vang lên: “Cô chủ, có người tìm ngài.”

Khương Tự quay đầu, vóc dáng người đó rất cao, anh ta đứng nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.

Một nửa người anh ta chìm trong bóng tối.

Trông như một vòng xoáy đen tối không thấy điểm dừng.

Nửa người còn lại của anh ta đứng dưới ánh sáng mặt trời.

Tia nắng chiếu đến tận bàn chân của anh ta nhưng lại trông lạnh lẽo vô cùng.

Anh ta ngước đôi mắt lạnh lùng kia lên rồi lẳng lặng nhìn cô.

Ngay lúc này, hệ thống thông báo cho Khương Tự đã nhận được giá trị số mệnh của Phó Tế Thần.

10 nghìn.

30 nghìn.

50 nghìn.

Khương Tự bỗng nhận ra người đàn ông u ám đang nhìn cô là ai.

Là nam chính của quyển sách này.

Phó Tế Thần.

Khương Tự nhớ lại kết cục của mình trong quyển sách này.

Phó Tế Thần và Khương Cẩm Nguyệt bắt tay với nhau, cuối cùng anh ta đoạt mất tập đoàn Lục Thị, cướp đi mọi thứ của nhà họ Lục từng chút một.

Cuối cùng, Khương Tự chết thảm nơi đầu đường xó chợ, không người khóc than.

Lục Lẫm bị đẩy vào con đường tù tội.

Còn người gây ra bi kịch này thì lúc này đang đứng cách Khương Tự không xa.

Khương Tự bất giác siết chặt tay, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh.

Nhưng cô không thể hiện ra mặt.

Trước đây Phó Tế Thần luôn ở nước ngoài, cô không có cơ hội tiếp xúc với anh ta nên đương nhiên không có cách nào lấy được giá trị số mệnh từ anh ta.

Ngày hôm nay là lần đầu tiên Khương Tự và Phó Tế Thần gặp nhau.

Chỉ trong vỏn vẹn vài phút đồng hồ mà giá trị số mệnh của Phó Tế Thần đã tuôn ra tận 50 nghìn.

Nhưng chỉ thu được 50 nghìn, sau đó giá trị số mệnh đã ngừng biến động.

Khương Tự âm thầm cười lạnh một tiếng, bây giờ Phó Tế Thần và cô đang ở chung trên một khoang tàu.

Một cơ hội hoàn hảo như vậy, tất nhiên cô phải cố gắng tận dụng rồi.

Khương Tự thu hồi tầm mắt, cô nhẹ nhàng chỉnh chiếc áo len đan màu be của mình, giọng nói nhẹ nhàng thanh thuý vang lên.

“Không cần ngăn cản, để anh ta vào đi.”

Đám vệ sĩ nghe lời không ngăn Phó Tế Thần nữa. Truyện Xuyên Không

Khương Tự không quay đầu lại, cô cúi đầu vân vê sợi chỉ vàng trên bộ sườn xám của mình.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.



Tiếng bước chân của Phó Tế Thần càng lúc càng gần gần, vừa khẽ khàng lại vừa chậm rãi.

Nhưng giá trị số mệnh của anh ta không hề có biến động nữa.

Khương Tự nhẹ nhàng khịt mũi khinh thường một tiếng.

Khi tiếng bước chân dừng lại, đúng lúc Khương Tự ngẩng đầu lên.

Cô nhìn Phó Tế Thần, giọng điệu ngông nghênh.

“Phó Tế Thần, anh theo dõi tôi sao?”

Rõ ràng hai người họ chưa từng gặp mặt nhau, nhưng Khương Tự lại nói thẳng ra tên của anh ta, không hề có ý che giấu.

Phó Tế Thần cụp mắt xuống, ánh mắt rét lạnh như băng cứ thế rơi thẳng vào không trung.

“Nếu tôi nói hôm nay chỉ là tình cờ gặp…”

Đôi môi mỏng sắc bén của Phó Tế Thần phát ra giọng nói không chút ấm áp: “Thì cô chủ Lục có tin không?”

Khương Tự không kiên nhẫn nói: “Không tin.”

“Cô chủ Lục…” Phó Tế Thần hất cằm về phía chỗ ngồi gần Khương Tự rồi hỏi: “Tôi ngồi ở đây được không?”

Khương Tự bơ Phó Tế Thần, anh ta nhìn Khương Tự vài giây, sau đó ngồi xuống luôn.

Khương Tự bỗng nhớ ra một chuyện, cô chớp chớp mắt rồi cố ý trêu ngươi nói:

“Hình như show diễn sườn xám Cẩm Sắt mấy hôm trước của anh được rất nhiều người bàn tán thảo luận đúng không?”

“Mà này, bọn họ nói những gì ấy nhỉ?”

Khương Tự nhìn Phó Tế Thần, không hề nể nang mà nói toẹt ra.

“Chẳng có gì mới lạ."

“Nhàm chán không buồn nói.”

“Được có lác đác mấy mống đến xem show.”

Ai mà chẳng biết, show sườn xám lần này của Phó Tế Thần thua thảm hại về mọi mặt.

Đây có lẽ là lần mất mặt nhất của Phó Tế Thần.

Khương Tự mở hệ thống tiếp tục quan sát giá trị số mệnh.

Một giây.

Ba giây.

Mười giây.

Giá trị số mệnh của Phó Tế Thần không hề thay đổi chút nào.

Phó Tế Thần không mảy may dao động trước sự khiêu khích của Khương Tự.

Kể từ sau khi giá trị số mệnh của Phó Tế Thần tăng lên 100 nghìn, bất kể cô nói cái gì thì giá trị số mệnh của Phó Tế Thần vẫn đứng im không nhúc nhích.

Quả nhiên giống như những gì trong sách nói, Phó Tế Thần là người thâm sâu khó dò, căn bản là không ai nhìn thấu được tâm tư của anh ta.

Khương Tự cảm thấy không vui.

Mặt Phó Tế Thần không biến sắc, giọng nói sắc lạnh vang lên: “Quên mất không chúc mừng cô chủ Lục, nhóm Quái Vật của cô đã thành công rực rỡ trong ngành thời trang.”

“Hoặc có lẽ là…” Anh ta nhếch nhẹ khoé môi: “Tôi nên gọi cô là cô J?”

Khương Tự ngẩng phắt đầu dậy.

Nói như vậy nghĩa là Phó Tế Thần đã biết cô J chính là cô chủ Lục từ lâu rồi.

Khương Tự hừ lạnh một tiếng: “Anh biết từ lúc nào vậy?”

Phó Tế Thần không nói gì.

Vài giây sau, anh ta bình tĩnh nói một câu.

“Cô chủ Lục, cà phê của cô nguội rồi.”

Lúc này, đoàn tàu tham quan đi ngang qua một hẻm núi, thứ đập vào mắt là bức tường đá màu đỏ thẫm khổng lồ.

Khắp vách đá cheo leo dựng đứng và sắc nhọn đều được bao phủ bởi màu sắc này, đó là một sắc đỏ không hề lộng lẫy bắt mắt mà nó tựa như một lớp màu vẽ đã khô còn đọng lại.

Trong thoáng chốc, không gian và thời gian tưởng chừng đan xen chồng chéo lên nhau, bước vào một thế giới đẹp đến quỷ dị.

Trong bầu không khí tĩnh lặng.

Phó Tế Thần bỗng nhiên cất lời: “Cô chủ Lục, cô đã từng thấy bức tượng Quan Âm bằng san hô đỏ vào cuối thời nhà Thanh chưa?”

“Màu san hô đỏ là màu đỏ huyết bò cao cấp nhất, mà màu đỏ huyết bò là loại màu sắc trầm và bóng.”

“Tay trái của tượng Quan Âm là bình ngọc trong, tay phải là nhành liễu, toàn bộ bức tượng đều là màu đỏ nhưng lại khác hẳn vách đá nơi này, đỏ đến mức rợn người.”

Phó Tế Thần dùng tông giọng sắc lạnh nhất để nói về bức tượng Quan Âm linh thiêng.

Khương Tự bỗng cảm thấy khá tò mò.

Cô chống cằm rồi nghiêng đầu hỏi: “Nói như vậy… anh tin vào Đức Phật sao?”

Bầu không khí như bị ngưng đọng.

Vài giây sau, Phó Tế Thần cất giọng lạnh lùng.

“Tôi không tin vào Phật.”

Anh ta nhìn Khương Tự, nói từng câu từng chữ: “Tôi chỉ tin chính mình.”

Phó Tế Thần cười trào phúng.

Lúc này đây, Phó Tế Thần giống như một nén trầm hương đang rực cháy, đợi trầm hương cháy rụi, tàn hương màu xám trắng lại lặng lẽ toả lên.

Hương đã tắt, nhưng vật đã tàn vẫn tiếp tục rực cháy.

Lúc này đoàn tàu đi ngang qua một vùng đồng bằng đã khô héo.

Trong mắt chỉ toàn là cảnh vật hiu quạnh, bụi trên mặt đất hệt như những bộ xương trắng, khô khốc và lạnh lẽo.

Cảnh vật không hề có hơi thở con người này như hoà lại thành một với Phó Tế Thần.

Khương Tự tò mò.

Tại sao Phó Tế Thần vừa xuất hiện, cảnh vật mà cô nhìn thấy hình như đều trở nên lụi tàn vậy?

Khương Tự không nghĩ nữa, cô chỉ nghĩ bụng, bây giờ nên làm gì mới có thể khiến Phó Tế Thần hiến thêm giá trị số mệnh cho mình đây?

Ánh mắt lạnh lẽo của Phó Tế Thần hướng về phía Khương Tự.

Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu xanh pha tím.

Phó Tế Thần nhìn cô vài giây, sau đó cất lời.

“Cô chủ Lục, tôi nhớ cô đã mua một chiếc sườn xám satin dáng dài màu ngọc lam nhưng hôm nay không thấy cô mặc chiếc sườn xám đó, là do không thích nữa sao?”

Hẫng lại vài giây.

Khương Tự cười híp mắt nói với giọng điệu không chút nể nang.

“Bởi vì tôi chán ngấy rồi.”

Khương Tự uể oải liếc nhìn Phó Tế Thần một cái.

“À, phải rồi.”

Cô ung dung nói: “Không phải tôi không thích màu xanh lá.”

“Mà chỉ là…” Khương Tự cao ngạo giương cằm, khinh miệt nói: “Không thích màu xanh lá do anh thiết kế thôi.”

Nghe thấy vậy, Phó Tế Thần không nói gì.

Khương Tự giống như loài hoa tường vi tràn đầy sức sống mãnh liệt.

Cô cao ngạo mà lại tỏa sáng.

Đưa tay là có thể chạm tới ánh nắng.

Còn anh ta giống như loài cây sinh trưởng nơi tăm tối.

Anh ta vừa âm u lại vừa cô quạnh.

Mãi mãi phải né tránh ánh nắng để sinh trưởng.

Khương Tự có hết những đặc điểm mà Phó Tế Thần ghét bỏ.

Lạc quan, tràn đầy sức sống và hy vọng.

Có lẽ chính vì sự tương phản quá lớn này nên Phó Tế Thần mới bị Khương Tự thu hút.

Lúc này, hệ thống thông báo cho Khương Tự, giá trị số mệnh của Phó Tế Thần đã tăng thêm 200 nghìn.

Khương Tự nở nụ cười hài lòng.

Cô cà khịa sườn xám của Phó Tế Thần, quả nhiên anh ta đã tức giận.

Xem ra cơn giận của Phó Tế Thần không hề nhẹ chút nào, không ngờ có thể hiến cho cô những 200 nghìn điểm giá trị số mệnh.

Một lúc lâu sau, đoàn tàu du lịch băng qua sa mạc.

Sa mạc cằn cỗi hoang vu vô tận, dưới ánh nắng mặt trời, nơi này dường như vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Hoang vắng và không có chút sinh khí nào.

Phó Tế Thần đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi khoang ngắm cảnh.

Anh ta đi được vài bước, sau đó đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Khương Tự: “Tôi có thể mời cô chủ Lục cùng dùng bữa tối được không?”

Khương Tự hất cằm, phản bác lại anh ta một cách không hề nể nang gì: “Thì ra anh còn nhớ tôi là cô chủ Lục cơ đấy.”

Ý từ chối rất rõ ràng, chồng của cô là Lục Lẫm, còn Phó Tế Thần chỉ là một người lạ mà cô tình cờ gặp hôm nay.

Sau khoảnh khắc ngẩn ngơ loạn nhịp ngắn ngủi, Phó Tế Thần vẫn giữ thái độ vô cảm như cũ.

Khiến người khác không thể nhìn ra được anh ta đang tức giận, hay là thứ cảm xúc nào khác.

Không lâu sau, Phó Tế Thần xuống tàu.

Khương Tự di chuyển ánh mắt, tiếp tục nhìn ngắm phong cảnh phía ngoài cửa sổ.

Đối với cô mà nói, suy nghĩ của Phó Tế Thần không hề quan trọng chút nào.

-

Sau khi kết thúc hành trình du lịch, Khương Tự quay trở lại New York.

Khương Tự vẫn còn một mục đích nữa, đó chính là đến tận nơi để kiểm tra.

Tông Tòng Chu bị Đài phát thanh và truyền hình ra lệnh cấm, anh ta không được phép quay phim ở trong nước nên cả đoàn làm phim đã ra nước ngoài.

Để mở rộng kinh phí, Khương Tự đã chọn địa điểm quay tại New York.

Hay tin Khương Tự muốn đến đoàn làm phim, Tông Tòng Chu vô cùng phấn khích, tất cả các diễn viên chính ngay lập tức bắt tay chuẩn bị nghi thức chào đón, hy vọng sẽ mang đến cho Khương Tự một niềm vui bất ngờ.

Lúc bảy giờ tối, Khương Tự đến phim trường.

Còn về phần tại sao phải là buổi tối?

Thì đó là bởi vì bộ phim mang tên “Tình yêu trong thành phố chết”, rất nhiều phân cảnh đều được quay vào ban đêm.

Khương Tự nở nụ cười hài lòng ngay khi vừa đặt chân đến đoàn làm phim.

Cơn gió đìu hiu nhẹ lướt qua, đèn lồng treo trên cao, ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu xuống chồng lên bóng người, bóng đèn và bóng người đan cài xen kẽ vào nhau.

Gió đêm lướt qua, những chiếc đèn lồng rung rinh nhẹ lay.

Cứ như lạc bước vào bộ phim kinh dị.

Khác với đám vệ sĩ vẻ mặt đầy cảnh giác, Khương Tự mang theo một nụ cười khen ngợi.

Bước sâu vào bên trong, Tông Tòng Chu và một đám diễn viên bất ngờ xuất hiện.

“Surprise!”

Nữ diễn viên chính xuất hiện với chiếc bánh gato trên tay, ánh nến đung đưa theo gió, cô ấy cẩn thận che chắn ngọn nến và đi đến trước mặt Khương Tự. Khương Tự rất nể mặt, cô nhẹ nhàng thổi tắt nến.

“Tốt lắm, nhất định phải giữ phong cách như thế này.”

Đến cả cách bài trí ở phim trường cũng đem lại cảm giác kỳ bí, sau khi bộ phim được ra lò thì sẽ càng được tô điểm thêm một tầng gam màu thần bí hơn nữa.

Khương Tự đã thấy trước được tương lai của bộ phim này.

Bởi vì bộ phim quá đáng sợ, còn mang đậm văn hoá Trung Hoa nên người nước ngoài không thể tiếp thu được.

Khương Tự đã tìm hiểu qua, trong bảng xếp hạng các bộ phim có doanh thu phòng vé cao ở nước ngoài, gần như không có phim kinh dị.

Tông Tòng Chu đi về phía trước, dẫn Khương Tự vào trong: “Lát nữa sẽ có một phân đoạn tay đôi giữa nam nữ chính, hay là giám đốc Khương ở lại xem nhé?”

Khương Tự gật đầu, vừa hay kiểm tra xem kĩ năng diễn xuất của họ ra sao.

Vì để không ảnh hưởng đến quá trình quay phim, đám vệ sĩ chia nhau ra ẩn mình trong góc.

Bọn họ sẽ quan sát nhất cử nhất động của Khương Tự mọi lúc, nếu xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào, bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ Khương Tự nhanh nhất có thể.

Khương Tự và Tông Tòng Chu cùng nhau ngồi ở phía sau thiết bị giám sát.

Nam nữ chính đều là fan của cô J, sau khi trông thấy Khương Tự thì bọn họ cảm thấy cực kỳ phấn khích, cả hai đều muốn thể hiện bản thân mình thật tốt nhưng lại liên tục mắc lỗi.

Hơn nữa, không phải chỉ có một người mắc lỗi mà hôm nay cả hai người đều thể hiện không tốt.

Tông Tòng Chu cau mày, bình thường cả nam chính lẫn nữ chính đều thể hiện rất tốt mà nhỉ?

Sao lại cứ phải đúng lúc cô J đến thăm đoàn làm phim thì họ bỗng NG nhiều lần như vậy chứ.

Anh ta biết ăn nói sao với cô J đây?

Tông Tòng Chu giải thích hộ bọn họ: “Tổng giám đốc Khương, chắc là vì hôm nay quay phim cả ngày trời nên họ thấy hơi mệt đấy.”

Trông Khương Tự không có vẻ gì là bực bội, cô không tiếc lời khen ngợi: “Không tệ, tôi tin chắc mọi người nhất định có thể diễn được cái hồn của nhân vật.”

Không những bộ phim này không được xét duyệt, mà diễn xuất của nam nữ chính còn kém như vậy.

Chắc hẳn là trời cao đã nghe thấy lời cầu nguyện tha thiết của cô.

Mau nhìn đi, Lục Lẫm, vì để anh cảm nhận được tâm trạng kinh hoàng, tôi đã phải cố gắng biết nhường nào.

Nghe thấy lời của Khương Tự, nam nữ chính lập tức bừng bừng lòng tin.

Cô J đã nói như vậy rồi, vậy thì chắc chắn bọn họ có thể làm được.

Tông Tòng Chu nói với Khương Tự, để bộ phim có thể lên sóng sớm nhất có thể, anh ta áp dụng phương pháp vừa quay vừa biên tập chèn hiệu ứng cùng lúc.

Thời gian tuy có hơi gấp rút, nhưng anh ta nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành.

Khương Tự chẳng buồn quan tâm, thậm chí còn hỏi thêm một câu: “Kinh phí có đủ không? Nếu không đủ thì tôi đầu tư thêm 100 triệu.”

Tông Tòng Chu vội vàng từ chối.

Chuyến đi New York lần này khiến Khương Tự vô cùng hài lòng.

Sau đó cô chuẩn bị lên đường về nước.

Không lâu sau, một tin đồn ly kỳ lan truyền nhanh chóng.

Người đăng bài khẳng định địa điểm quay phim “Tình yêu trong thành phố chết” từng xảy ra một sự kiện kì bí, đây là chuyện mà ai ai cũng biết.

Thậm chí anh ta còn kể rằng, trong quá trình quay phim mấy ngày gần đây cũng xảy ra tình huống tương tự năm đó.

Bài đăng ẩn danh này rất có sức thuyết phục, anh ta còn đăng kèm một bức ảnh và nói rằng ở góc của bức ảnh này xuất hiện bóng đen kì quái.

Mà hơn hết là không chỉ có một cái bóng!

Trong bức ảnh đó.

Đèn lồng đỏ giăng mắc mờ ảo, cô J ngồi sau thiết bị giám sát, nhìn vào ống kính với vẻ tò mò.

Nam nữ chính đang hòa mình vào diễn xuất.

Bóng đen tụ lại thành một vòng vây xung quanh cô J.

Đám vệ sĩ đang ẩn mình trong góc khuất hoàn toàn không biết chuyện này, ai mà ngờ được bọn họ ẩn náu quá kĩ lại khiến trên mạng xôn xao một phen.

Bọn họ không lướt web và cũng không chơi Weibo, chỉ biết một lòng một dạ đi theo bảo vệ cô chủ Lục.

Sau nghĩa trang Vĩnh Tư, bọn họ lại bị định nghĩa thành thế lực siêu nhiên một lần nữa.

Tới khi biết sự thật, đám vệ sĩ chỉ có một suy nghĩ.

Vô lý, quá vô lý.

Nhưng chính lời đồn đại vô căn cứ này lại hút “nhiệt” cho “Tình yêu trong thành phố chết”.

Thấy độ hot trên mạng, phó tổng giám đốc Nhậm vui như mở cờ trong bụng.

Anh ấy lại một lần nữa phải thán phục trước trước kế hoạch hoàn hảo của giám đốc Khương.

Tưởng chừng như đây chỉ là một lần ghé thăm đoàn làm phim hết sức bình thường, nhưng phía sau lại ẩn chứa một thâm ý không ai biết.

Đến cả bước đi này mà cô J cũng có thể đoán chuẩn sao?

Càng nhiều người quan tâm đến chuyện phim trường có ma khiến lời đồn xuất hiện ngày càng dày đặc, cuối cùng dần dần biến thành một lời đồn đại kiểu khác.

Thậm chí do cư dân mạng bàn tán quá sôi nổi khiến lời đồn này còn leo thẳng lên hot search.

#Phim trường “Tình yêu trong thành phố chết” xuất hiện chuyện kì dị#

#Đến cả ma cũng thích xem phim cô J đầu tư#

“Tình yêu trong thành phố chết” được gắn thêm một cái mác mới.

Một bộ phim mà ngay cả ma quỷ cũng thích.

Lẽ nào lần này cô J không còn cảm thấy thỏa mãn với nhân giới nữa?

Cô ấy muốn tiến công vào linh giới sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play