Trên xe ngựa về phủ, Ân Mịch Đường dựa vào đầu vai Ngụy Giai Minh, nhắm mắt ép xuống cảm xúc phức tạp trong lòng. Vốn cho là không phải con ruột của cha mẹ đã là tiếc nuối lớn nhất đời này của nàng, nàng đã sớm chấp nhận chuyện này, thế mà bây giờ lại bị lật đổ.
Sự tiếc nuối mắc nghẹn trong tim thì ra là giả.
Thì ra cha mẹ nàng vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Nàng không nhịn được cong khóe môi, khóe mắt dần ướt.
Ngụy Giai Minh nắm chặt tay Ân Mịch Đường, tâm tình cũng phức tạp như thế, trong lòng có nhiều lời muốn nói, nhưng lại không cần thiết phải nói ra. Chỉ càng dùng sức nắm chặt tay đứa con gái nhỏ, hận không thể đời này không buông ra.
Ân Lạc Thanh ngồi một bên kia cũng ướt mi, vốn là người luôn bình tĩnh có tự chủ, cuối cùng cũng đưa tay ra nắm chặt tay mẹ cùng em gái.
Sau khi về nhà, ai cũng không nói gì về chuyện này nữa, bởi vì bọn họ vốn vẫn luôn xem Ân Mịch Đường là con gái ruột. Nhưng rốt cuộc vẫn là có một ít thứ không giống, ví như một lỗ hổng nho nhỏ đã được lấp đầy trở bên hoàn mỹ vô khuyết.
Tuy trong nhà không nói lại chuyện này, cử chỉ của Ân Mịch Đường cũng không như khi trước, nhưng trong lòng nàng rốt cuộc vẫn là vui vẻ, mừng khấp khởi vào cung.
Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường ánh mắt cong cong, sau đó đặt bút xuống, đưa tay ra với nàng, nói: “Xem ra là có chuyện muốn nói với ta nhỉ.”
Ân Mịch Đường đưa tay cho hắn, mặc kệ Thích Vô Biệt kéo mình đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn. Ân Mịch Đường chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu qua nhìn Thích Vô Biệt, vui vẻ kể chuyện cho hắn nghe.
Sau khi kể xong, Ân Mịch Đường cười híp mắt nói: “Muội rất vui mừng, nhưng biểu hiện ra rõ ràng quá hình như không được tốt lắm, cơ mà rất muốn nói ra.”
Thích Vô Biệt vén những sợi tóc tán loạn của nàng ra sau, cười nói: “Ta cũng vui mừng như muội vậy.”
Chỉ cần nàng vui, thì ta cũng sẽ vui.
Ân Mịch Đường cầm tay Thích Vô Biệt đặt bên má cọ cọ.
Nàng vui vẻ nghĩ —— Tất cả đều đang phát triển về hướng tốt đẹp, cũng mong rằng Thích Vô biệt tất cả đều thuận lợi, đừng có trắc trở gì cả mới được.
“Hoàng đế ca ca! Hoàng đế ca ca …” Tiểu Đậu Đỏ chạy vào.
Ân Mịch Đường giật mình, hoang mang đẩy tay Thích Vô Biệt ra, sau đó đoan đoan chính chính ngồi thẳng.
Thích Vô Biệt liếc Tiểu Đậu Đỏ một cái, có chút không vui nói: “Đậu Đỏ, muội đã là cô nương lớn rồi, sao lại vẫn còn liều lĩnh giống như lúc nhỏ vậy?”
Tiểu Đậu Đỏ mím mím môi, biết mình lỗ mãng, cũng không giải thích cho bản thân. Nàng cong mắt cười hì hì đi qua vong lấy cánh tay Ân Mịch Đường, nói: “Nghe nói Đậu Ngọt tiến cung, nên muội nhất thời vui quá thôi mà.”
Ân Mịch Đường liền đứng dậy, nói: “Muội đến cung của Đậu Đỏ đây, bọn muội không cản trở huynh bận việc chính sự nữa.”
Thích Vô Biệt gật đầu, nhìn hai người tay khoác tay thân mật đi ra ngoài, khóe môi không nhịn được mang thêm mấy phần ý cười.
Chớp mắt lại qua ba tháng, trong triều bắt đầu lục tục đưa tấu sớ lập Hậu. Thích Vô Biệt đăng cơ từ nhỏ, bây giờ tuy tuổi tác chưa lớn, nhưng dù sao cũng là Đế vương, ngôi vị Hoàng Hậu này bị văn võ toàn triều nhìn chằm chằm vào.
Hữu tướng không có biểu hiện gì, nhưng lại có những thần tử khác không ngừng tán dương Hàn Thiều Hoa, nói rõ nói ngầm gì đều có, chỉ thiếu quang minh chính đại nói ra nên lập Hàn Thiều Hoa làm Hoàng Hậu nữa thôi.
Trên triều đường, Ân Đoạt nghe mà liên tục nhíu mày. Sau khi hạ triều liền truyền đại lại những chuyện xảy ra cho Ân Tranh.
Ân Tranh không vội vàng như em trai, ngược lại cảm thấy không ngoài ý liệu, chẳng có gì phải vội.
“Anh, sao anh chẳng sốt ruột chút nào thế? Không nghĩ cho Mịch Đường chút à? Nàng từ nhỏ đã cùng một chỗ với Bệ hạ, nếu chuyện hôn sự này xảy ra vấn đề thì đứa nhỏ sợ là phải khóc đó.”
“Chú hai này, anh biết chú muốn tốt cho Đường Đường, hai năm trước anh cũng vì chuyện này mà sầu não, nhưng bây giờ cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Chuyện này không phải chúng ta cứ sốt ruột là được, hơn nữa Bệ hạ cũng không phải là người hồ đồ. Anh thấy Đường Đường cũng rất ung dung, chắc là mấy đứa nhỏ đều tự có tính toán rồi.”
Ân Tranh ngừng lại một chút, lại nói: “Nhưng mà chuyện hôn nhân đại sự vẫn nên có cha mẹ giúp đỡ mới tốt. Nếu Thái thượng hoàng và Thái hậu ở trong cung thì sẽ tốt hơn nhiều, nhưng tiếc là bọn họ lúc này không ở trong cung, anh với chị dâu chú cũng không tiện tự mình đi hỏi Bệ hạ.”
Nghe Ân Tranh nói thế, Ân Đoạt lại cười khuyên: “Aiz, đại khái là chúng ta lo lắng vô cớ rồi, Bệ hạ tốt với Đường Đường thế nào, chúng ta cũng đã thấy rõ, không nên nghi ngờ Bệ hạ mới phải. Bây giờ Bệ hạ một lòng vì nước, hơn nữa ngài ấy và Đường Đường còn chưa đến tuổi cưới gả, cũng không vội vàng lúc này. Theo đệ thấy thì lúc Đường Đường đến tuổi cập kê, chính là lúc lập Hậu!”
Hai anh em đang lo lắng cho chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ, vì trong triều cũng không chỉ hữu tướng muốn có được ngôi vị Hoàng Hụa, mà những vị thần tử trong nhà có con gái tuổi tác phù hợp cũng đang nghĩ cách đưa con gái mình vào cung.
Khi mọi người cho rằng Hàn Thiều Hoa là người có khả năng được phong Hậu nhất, thì Thích Vô Biệt đột nhiên hạ xuống một đạo thánh chỉ, để Hàn Thiều Hoa gả đi hòa thân.
Hàn Thiều Hoa nhận được tin tức lập tức mặt mày trắng bệch, rõ ràng đang là lúc mặt trời ban trưa nhưng toàn thân nàng ta lại cảm thấy lạnh lẽo. Nàng ta đứng im ngẩn người nhìn mảng rêu mọc lên dưới mái hiên.
“Thiều Hoa!” Hàn Tấn chạy nhanh đến, tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của em gái, hỏi: “Muội biết rồi à?”
Hàn Thiều Hoa khó khăn gật gật đầu.
Hàn Tấn há miệng muốn khuyên, nhưng lại không biết nên khuyên từ chỗ nào. Nửa ngày sau, hắn mới do do dự dự mở miệng nói: “Không thì chúng ta đến hỏi ông nội xem? Trong những nữ bồi đọc trong cung, Bệ hạ chỉ phong muội làm Quận chúa, rõ ràng là cảm thấy muội tốt hơn những cô nương kia nhiều, sao lại …”
Bỗng dưng Hàn Thiều Hoa cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Quận chúa? Anh à, lẽ nào anh còn không hiểu sao? Bệ hạ phong muội làm Quận chúa cũng chỉ vì ngày hôm nay mà thôi!”
Hà Tấn không dám tin nhìn em gái, há miệng ra nhưng không thốt được lời nào. Hắn đau lòng em gái phải gả đi xa nhà đến phiên bang, nhưng trước mắt hắn hiện lên gương mặt không cảm xúc của Thích Vô Biệt thì không nhịn được thấy lạnh lẽo. Nếu là chuyện Thích Vô Biệt đã sớm quyết định thì sợ là đã không còn đường cứu vớt nữa.
Hàn Thiều Hoan vốn còn ôm lấy một tia ảo tưởng, kỳ vọng ông nội có thể ngăn chặn chuyện này, nhưng không nghĩ đến, sau khi Thích Vô Biệt hạ lệnh thì hữu tướng lại đã lập tức thay nà tạ ân.
Hàn Thiều Hoa không nhịn được nở nụ cười khổ. Bị hạ lệnh gả xa đã là gì chứ, bị người trong nhà coi thành con cờ có thể vứt đi bất cứ lúc nào mới làm cho người ta lạnh cả lòng.
Chuyện hòa thân cực kỳ thuận lợi, không đến một tháng thì Hàn Thiều Hoa đã mặc lên áo cưới, mang theo một trái tim tuyệt vọng gả đi. Sau này, những ngày tháng sau khi gả xa đi hòa thân cũng sống không tệ, giữa vợ chồng tuy vì địa phương khác nhau mà có các loại khác biệt cùng không tiện, nhưng hai người lại chậm rãi ma sát đến hòa hợp ân ái. Có điều cũng là sau này lại nói, chí ít là nàng của lúc rời kinh cũng không biết chuyến gả xa này thật ra không tệ, càng không biết người chồng ngoài ngàn dặm xa sẽ thật tâm đối đãi nàng như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT