“Hoàng Thượng!” Kê Chiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thích Vô Biệt, trong lòng lo lắng bất an. Theo lý mà nói, hắn hẳn phạm phải tội đại bất kính, nếu Hoàng thượng đánh hắn một trận rồi đuổi hắn ra khỏi cung, thì trong lòng hắn mới thấy chân thật được.
Vưu Thanh Hoài quỳ bên cạnh cũng vô cùng bất an.
Thích Vô Biệt suy nghĩ một chút, nói: “Kê Chiêu và Vưu Thanh Hoài gây sự đánh nhau trong cung, phạt ….. đến sân tập chạy một trăm vòng.”
“Hả?” Kê Chiêu và Vưu Thanh Hoài đều mang vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Thích Vô Biệt. Hai người bọn họ không thể không hoài nghi rằng có phải mình nghe nhầm rồi hay không. Những người khác trong phòng, dù là chủ nhân hay hạ nhân, trong lòng cũng đều rất kinh ngạc.
“Hai người các ngươi dám kháng chỉ không tuân sao?” Thích Vô Biệt nhướng mày.
“Không dám!” Kê Chiêu và Vưu Thanh Hoài đồng thanh đáp lời, hai người bọn họ lập tức đứng dậy, chạy về phía sân tập.
Tối hôm đó, sau khi Thích Vô Biệt triệu kiến xong mấy vị đại thần trong triều, liền suy nghĩ rất lâu về những chức quan còn trống trong triều.
- Mấy bồi đọc của Thích Như Quy cũng đến tuổi xuất cung nhập sĩ rồi.
Thích Vô Biệt kêu Lý Trung Luân viết chỉ, ban chức quan cho Ân Thiếu Bách, Hàn Tấn, Kê Chiêu và Vưu Thanh Hoài. Sang năm không cần tiến cung làm bồi đọc cho Thích Như Quy nữa.
Đều là những chức vị rất nhỏ, cũng là những chức quan nhàn rỗi trong kinh.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, đạo thánh chỉ này của Thích Vô Biệt ban xuống, mọi người cũng đều hiểu rõ, nhàn rỗi trước mắt chẳng qua chỉ là một đòn bẩy, khoảng cách điểu nhậm bay cao đã là chuyện có thể nhìn thấy.
Trong lòng Kê Chiêu hơi phức tạp.
Nói thế nào đây.
Thuở niên thiếu, hắn và người khác có nghị luận về các tiểu cô nương trong Thanh Tiên Lâu. Nam tử đến một độ tuổi nào đó, sẽ luôn có lạc thú thưởng thức nữ tử. Hắn xem lại xem, lại phát hiện Ân Mịch Đường tốt hơn một chút.
Còn những thứ tốt hơn một chút kia, hắn cũng nói không rõ là cái gì.
Tình cảm mới nảy mầm của thiếu niên là không có đạo lý nhất. Một hôm nào đó, hắn và mấy người Vưu Thanh Hoài đi uống rượu, lúc trở lại liền mượn ánh trăng vẽ bức hình Ân Mịch Đường. Ngày thứ hai tỉnh rượu, hắn mới giật mình cảm thấy ý nghĩ của mình thật muốn mạng, thật là muốn mạng mà.
Hắn vốn muốn thiêu hủy bức chân dung của Ân Mịch Đường kia đi, nhưng lại không nỡ, lại hoặc là đốt bức họa chân dung của người sống có hơi không may mắn, nên hắn cẩn cẩn thận thận đặt bức chân dung của Ân Mịch Đường vào trong sách.
Hắn còn ngâm một câu “Trong sách tự có nhan như ngọc.”
Sau đó bức vẽ này được đặt trong sách hơn một năm, đến nỗi Kê Chiêu cũng quên mất chuyện này. Nếu không phải Vưu Thanh Hoài không cẩn thận nhìn thấy bức vẽ đó, sợ là nó còn phải nằm trong sách không biết bao lâu nữa.
“Aiz!” Kê Chiêu nặng nề thở dài, “Này không những không trách phạt mà còn thưởng cho chức quan hả? Cái này làm sao mới tốt!”
Hắn tay chân chổng vó nằm trên giường, trong lòng phiền não.
Tuy mấy người đều được chức vị nhàn rỗi, nhưng trên đời này đều không có thứ gì là giống nhau như đúc, chức vị này cũng có phân cao thấp, gần xa, khó dễ. Mà chức vị của Kê Chiêu là tốt nhất trong bốn người.
Hoàng thượng có ý gì đây?
“Aiz!” Kê Chiêu lại thở dài, “Thôi! Không nghĩ nữa! Cùng lắm thì lấy thân đền nợ nước, chết mà thôi!”
Các nam bồi đọc chuyển ra khỏi cung, còn các tiểu cô nương ở Thanh Tiên Lâu bên này thì bắt đầu tâm tư sống động hẳn lên. Có phải các nàng cũng phải xuất cung rồi không? Các nàng tuy ôm các loại tâm tư mà tiến cung, nhưng dù sao cũng là nữ nhi gia, sau này lại không thể vào triều làm quan. Đã cùng nhau sinh hoạt học tập nhiều năm như thế, đột nhiên phải tách ra nên trong lòng các nàng cũng có chút không nỡ.
“Công chúa điện hạ, Hoàng thượng có nói lúc nào chúng tôi xuất cung không?” Ân Nguyệt Nghiên to gan hỏi.
Trong lòng những người khác cũng muốn biết, nhưng bọn họ rõ ràng lời này không tiện hỏi ra miệng, bị người khác nghe thấy thì giống như là có mưu đồ gì vậy. Cũng chỉ có người ngốc nghếch như Ân Nguyệt Nghiên mới hỏi ra thôi, những người khác cũng đều dựng tai lên nghe ngóng.
“Ta không biết.” Tiểu Đậu Đỏ lắc lắc đầu, “Hoàng đế ca ca không nói với ta, thế nào, các người đều muốn xuất cung, không muốn ở lại trong cung với ta sao?”
“Nào có, nào có chứ, chúng ta muốn ở với công chúa mãi thôi.” Hàn Thiều Hoa nói.
Lâm Nhược Nghi cũng nói: “Đúng vậy, sống ở trong cung tốt hơn ở nhà nhiều, vừa nghĩ đến sau này sẽ phải tách ra, trong lòng ta khó chịu lạ …..”
“Được rồi, các ngươi đừng lo nữa, Hoàng đế ca ca không nói gì hết, có lẽ là sẽ không kêu các ngươi về nhà sớm đâu. Hơn nữa nếu các ngươi muốn ở lại trong cung thì ở, ta nói được là được!”
Trong lòng mấy tiểu cô nương hơi hơi yên tâm chút.
Nghe nói Hoàng đế có lúc rất nghiêm khắc với Tiểu Đậu Đỏ, sẽ lạnh mặt giáo huấn nàng. Nhưng trong cung cũng chỉ có một vị công chúa này, sự yêu thương của Hoàng đế Bệ hạ đối với Hồng Nguyên công chúa, ai ai cũng nhìn vào trong mắt.
Nếu Tiểu Đậu Đỏ mở miệng nói giữ các nàng trong cung thêm vài năm, thì chắc Hoàng đế sẽ đáp ứng thôi.
Mấy tiểu cô nương đang nói chuyện trong sảnh, Mộ Dung Ngô Kiến đầu đầy mồ hôi chạy vào từ bên ngoài.
“Hoàng đế ca ca lại dạy dỗ muội đúng không?” Tiểu Đậu Đỏ nhìn sắc mặt của Mộ Dung Ngô Kiến liền cười nhạo.
“Hừ!” hai cái chân dài của Mộ Dung Ngô Kiến duỗi ra, hùng hùng hổ hổ ngồi xuống trên ghế đôn, không nhịn được oán, “Hoàng thượng chính là xem ta là nam nhân mà huấn luyện! Các ngươi nhìn tay của ta này!”
Mộ Dung Ngô Kiến duỗi tay ra, lòng bàn tay bị mài đến đỏ, ẩn ẩn nhìn thấy một tầng kén mỏng.
Ân Mịch Đường ‘ôi’ một tiếng, cảm thấy rất đau.
Mộ Dung Ngô Kiến oán tiếp: “Đậu Đỏ, tỷ có thể khuyên nhủ vị ca ca nát kia của tỷ đừng giày vò muội nữa có được không?”
Lời này, mấy tiểu cô nương khác không dám tiếp. Bất kể trong nhà là địa vị quan hệ gì, nhưng cũng không dám kêu Hoàng đế một tiếng “nát” kia đâu. Mộ Dung Ngô Kiến lại không giống, nàng là biểu muội của Hoàng đế, đã từng đứng trước mặt hắn mắng thẳng rồi.
Nhưng Thích Vô Biệt không giận, mà lại còn cười thưởng.
Mộ Dung Ngô Kiến lại quay đầu qua nhìn Ân Mịch Đường: “Đậu Ngọt, muội cũng khuyên nhủ giúp tỷ đi! Tỷ thật sắp phải thay da đổi thịt rồi! Tỷ không muốn giống như đám nam nhân nữa! Tỷ muốn thêu hoa! Tỷ muốn bắt bướm! Tỷ muốn gả cho người ta!”
Ân Mịch Đường cúi thấp đầu, nhìn tư thế ngồi dạng toe kia của Mộ Dung Ngô Kiến, bắt đầu trầm tư.