Ân Mịch Đường ngây ngốc nhìn vào mắt Thích Vô Biệt, phải một lúc sau mới phản ứng lại được là nàng đang ngồi trên đùi hắn. Nàng hoảng hoảng hốt hốt bắt đầu giãy dụa muốn nhảy xuống từ trên đùi hắn.
Cánh tay Thích Vô Biệt vòng qua vòng eo thon nhỏ của nàng, dễ dàng giam cầm nàng trong lòng.
Thích Vô Biệt nhìn chăm chăm gương mặt đỏ bừng của Ân Mịch Đường, trong chốc lát lại nghĩ đến rất nhiều thứ.
Tình cảm của hắn đối với nàng, nói thế nào đây.
Bọn họ cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, trải qua quá trình từ thích đến hiểu nhầm rồi hiểu rõ lẫn nhau, sau đó là tương thân tương ái, đồng cam cộng khổ, hoặc là sinh ly tử biệt. Những thứ này bọn họ đều đã cùng nhau trải qua.
Nàng là cô gái có thể khiến hắn từ bỏ đế vị đi xa tha hương.
Nhưng những chuyện khắc cốt ghi tâm kia đều là chuyện ở kiếp trước, là nàng hồn nhiên không biết, chỉ có hắn một mình ghi nhớ những chuyện đã qua.
Trọng sinh trở về lại lần nữa cùng nàng gặp gỡ, hắn tự nhiên là rất kích động. Nhưng loại kích động này đã có từ khi mẫu thân nàng còn đang mang thai nàng trong bụng, trải qua năm tháng đã dần dần trở nên cực nhạt cực nhạt rồi.
Mười ba năm.
Hắn đã từng nhìn thấy tình cảnh nàng nằm trong bụng nương nàng đạp đá lung tung, từng thấy nàng mới được mấy tháng đang phun bong bóng, từng thấy nàng uống sữa hươu đái dầm, từng thấy nàng bởi vì không được ăn kẹo mà thút thít khóc.
Mười ba năm này, hắn coi nàng là gì đây?
Người yêu kiếp trước, người yêu tương lai, người thân cần bảo hộ. Mà phần tình yêu giữa nam nữ đã ở trong những năm tháng này chìm xuống tận một góc nào đó dưới đáy tim hắn rồi.
Mà trong chớp mắt khi bờ môi mềm mại của nàng quẹt qua mặt hắn, phần tình cảm sắp bị hắn tự mình quên mất lại trở nên đốt cháy mạnh mẽ trở lại.
Muốn nàng.
“Hoàng thượng, huynh sao thế, sao huynh không nói gì cả?” Ân Mịch Đường cảm thấy kỳ lạ nhìn Thích Vô Biệt, lẽ nào nàng đã nói gì hay làm gì đó làm hắn không vui rồi hả?
Nhìn ánh mắt của nàng, nhìn đôi môi đóng đóng mở mở, Thích Vô Biệt đột nhiên đè nàng lên chiếc bàn vuông.
“Hoàng Thượng, huynh … ưm ….”
Ân Mịch Đường bỗng nhiên mở to mắt, trong chớp mắt nảy lên sự kinh hoảng bất thường. Năm ngón tay mở ra, hoảng loạn đẩy Thích Vô Biệt, nhưng Thích Vô Biệt dễ dàng bắt lấy cổ tay nàng đè chặt lại trên bàn.
Trong miệng bị chiếm đoạt, vừa ướt mềm lại vừa cường thế, không thể kháng cự. Nàng kinh hoảng cắn đầu lưỡi Thích Vô Biệt. Thích Vô Biệt ngừng lại, ngước mắt nhìn ánh mắt nàng.
Ngực Ân Mịch Đường không ngừng phập phồng, hoảng loạn buông lỏng hàm răng đang cắn chặt.
Thích Vô Biệt từ từ buông Ân Mịch Đường ra, rời khỏi bờ môi nàng. Nhìn bờ môi Ân Mịch Đường một mảnh ướt át, Thích Vô Biệt liền cúi đầu liếm đi.
“Bị dọa à?” Thích Vô Biệt dùng tay sờ sờ vành tai Ân Mịch Đường.
Bên tai thực ngứa, người Ân Mịch Đường nhẹ run lên. Nàng sắp khóc rồi, thành thực gật đầu.
Thích Vô Biệt trầm thấp cười một tiếng rồi đỡ nàng dậy, chỉnh lại mái tóc bị đè loạn, sau đó triệt để buông nàng ra. Ân Mịch Đường nhìn hắn thật kĩ, sau đó cẩn thận nhảy xuống khỏi đùi hắn, cảnh giác đi sang một bên.
Thích Vô Biệt giương cầm lên: “Đứng ngốc ở đó làm gì, qua đây ngồi.”
“Không!”
Ân Mịch Đường lại lùi ra sau một bước, ánh mắt không tự chủ được lại rơi trên môi Thích Vô Biệt, nàng nhíu mày dùng lưng bàn tay ra sức lau môi mình.
Thích Vô Biệt đứng lên.
“Đừng đừng đừng, huynh đừng qua đây ….. muội đi qua ngồi là được chứ gì!” Ân Mịch Đường vội chạy vòng qua Thích Vô Biệt ngồi lại chỗ cũ.
Ánh mắt của Thích Vô Biệt nhìn chân nhỏ chỉ mang mỗi tất của Ân Mịch Đường, hắn cũng ngồi xuống vứt mấy cục than vào trong lò sưởi, hỏi: “Còn lạnh không?”
“Không lạnh.”
Không lạnh, không lạnh một chút nào, không chỉ không lạnh mà còn nóng, nóng chết mất, chỗ nào chỗ nào cũng nóng!
Ân Mịch Đường đặt tay lên đùi, cong eo nghiêng người về phía Thích Vô Biệt: “Hoàng Thượng, huynh thả muội đi đi, hôm nay huynh không bình thường, làm muội sợ.”
Thích Vô Biệt nghiêng tai, nói: “Muội nghe đi.”
Ân Mịch Đường nhíu mày chăm chú nghe, gió bên ngoài rất lớn, vù vù vỗ lên cửa sổ.
“Rất lạnh, không được ra ngoài nữa, đêm nay ở đây đi.”
“Muội không muốn …”
“Lưu Tô.” Thích Vô Biệt gọi một tiếng, phân phó cung nữ chuẩn bị đồ cho Ân Mịch Đường rửa mặt chải đầu đi ngủ.
Ân Mịch Đường cúi đầu buồn bực ‘hừ’ một tiếng.
Thích Vô Biệt chống má nhìn nàng, trong lòng lại thở dài. Lúc nãy hắn thực sự rất muốn nàng, nhưng dưa hái xanh không ngọt …
Aiz, còn chưa được mười ba tuổi nữa, hắn không xuống tay được.
Hơn nữa đứa nhỏ này thực sự cũng chưa chuẩn bị tốt.
Nghĩ thế, Thích Vô Biệt vươn tay sờ sờ mặt nàng.
“Hừ!” Ân Mịch Đường trừng hắn, nghiêng đầu nhỏ tránh sang một bên, còn bắt lấy cổ tay Thích Vô Biệt cắn một cái. Nàng vén mí mắt trộm nhìn Thích Vô Biệt, thấy hắn chằng hề đau đớn cũng không tức giận chút nào, còn cong mắt cười. Ân Mịch Đường ngớ người vứt tay hắn ra.
Nàng nhỏ giọng lầm bầm: “Cho huynh đau chết!”
Tuy nàng vốn chẳng hề dùng sức cắn hắn.
Cho dù Ân Mịch Đường không ngẩng đầu lên cũng biết Thích Vô Biệt vẫn luôn cười nhìn nàng. Nàng dựng thẳng lông mày hỏi: “Huynh không hỏi tại sao muội giận huynh nữa hả?”
“Không cần hỏi nữa, ta đã biết đáp án rồi.” Thích Vô Biệt nhân lúc nàng không để ý lại sờ mặt nàng một cái, “Cô nương ngốc.”
“Huynh!” hai tay Ân Mịch Đường dùng sức vỗ lên đầu gối mình, “Hừ!”
“Trong tay áo muội là thứ gì đó?” Thích Vô biệt hỏi.
Thích Vô Biệt sớm đã nhìn thấy trong tay áo của Ân Mịch Đường có bỏ thứ gì đó, lúc này mới hỏi ra.
Ân Mịch Đường ngớ người, bây giờ mới nghĩ đến “quy định” mà Thái Hậu đưa cho nàng. Nàng lấy trang giấy đó ra nhét vào tay Thích Vô Biệt: “Này, mẫu Hậu huynh viết đó, kêu huynh phải tuân thủ cho tốt.”
Thích Vô Biệt nhíu mày đọc lướt qua.
“Vượt quá mười hai canh giờ không gặp đánh mười cái.”
“Bực tức hung dữ với người ta đánh mười cái.”
“Nhìn nữ nhân khác nhiều thêm một chút đánh mười cái.”
“Khen nữ nhân khác xinh đẹp đánh hai mươi cái.”
“Phong Phi sủng hạnh cung nữ trực tiếp đánh chết.”
“…….”
Thích Vô Biệt mới đọc mấy hàng đầu đã bật cười, hắn cười xong quay đầu nhìn Ân Mịch Đường, hỏi: “Ai đánh? Muội đánh hả? Đánh ở đâu? Mông à?”
Mặt Ân Mịch Đường lại đỏ thêm một vòng, nàng vội ngoảnh mặt đi: “Hoàng thượng hôm nay uống rượu say rồi phải không ….”
Cung nữ Lưu Tô ở bên ngoài bẩm báo, mời Ân Mịch Đường đến thiên điện rửa mặt chải đầu.
“Đi đi.” Thích Vô Biệt gật đầu.
Ân Mịch Đường nhấc váy đi ra bên ngoài, lúc đi đến cửa lại quay đầu lại nhìn trộm Thích Vô Biệt, nàng nhìn thấy hắn đang cau mày cúi đầu đọc bản “quy định” Thái Hậu viết kia.
Ân Mịch Đường trộm lè lưỡi, vội chạy đến thiên điện.
Khi súc miệng, Ân Mịch Đường nắm lấy chiếc cốc phát ngốc rất lâu.
“Ân tứ cô nương?” Lưu Tô không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở.
Ân Mịch Đường lúc này mới tỉnh táo lại, súc miệng xong liền để mấy cung nữ hầu hạ tắm gội chải đầu. Sau khi rửa mặt chải đầu xong nàng cũng không đi đến phía trước tìm Thích Vô Biệt mà trực tiếp đi đến thiên điện tá túc.
Màn đên yên tĩnh, Ân Mịch Đường nhỏ giọng than thở.
Mùi vị nước súc miệng rất tốt, thơm thơm mát mát, còn mang theo chút hương trà nhàn nhạt.
Ngày thứ hai, chuyện Ân Mịch Đường lưu lại tá túc ở tẩm điện của Thích Vô Biệt đã truyền ra ngoài. Khi Ân Mịch Đường còn nhỏ cũng đã từng ngủ lại trong cung của Thích Vô Biệt rồi, nhưng dù sao khi đó tuổi còn nhỏ.
Ân Mịch Đường bây giờ đã sắp sang tuổi mười ba rồi.
Nghe nói, lúc đó hai người cho lui hết người trong điện, ở riêng với nhau rất lâu.
Tin tức này truyền đi rất nhanh, Ân Nguyệt Nghiên mang theo tâm thái không chê nhiều chuyện, khi về nhà còn cố ý đến phủ nhà Ân Tranh một chuyến, kể chuyện này với Ngụy Giai Minh như đang kể một câu chuyện phiếm thôi.
Ngụy Giai Minh nghĩ nghĩ liền trực tiếp vào cung tìm Thái Hậu.
“A Khước, muội cũng biết ta không phải người lớn lên ở trong kinh thành, có rất nhiều quy củ ta không hiểu, khi dạy ba nữ nhi cũng không dạy theo quy củ Danh Viện. Bây giờ Đường Đường đã có hôn ước với Hoàng Thượng, sau này chính là Hoàng Hậu. Ta mong rằng muội có thể nhắc nhở nàng, dạy nàng một ít.”
(Danh Viện: thường là chỉ những mỹ nhân xuất thân danh môn, có tài có sắc, con người thời thượng)
Thái Hậu ăn một miếng dưa lưới, cười nói: “Ngụy tỷ tỷ, muội cũng không phải người từ nhỏ đã sống trong cái vòng danh viện này mà. Muội cũng không có mẫu thân dạy nha, những quy củ đó tỷ tưởng là muội rất hiểu hả?”
Ngụy Giai Minh nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng muội là người đã từng làm Hoàng Hậu, sẽ có kinh nghiệm mà!”
Thái Hậu đưa một miếng dưa lưới cho Ngụy Giai Minh: “Ngụy tỷ tỷ ăn cái này đi, ngọt lắm đó.”
“Nhưng muội không làm Hoàng Hậu được mấy năm mà, hơn nữa khi muội làm Hoàng Hậu cũng không cần quản hậu cung gì. Ừm … nếu tỷ hỏi muội kinh nghiệm làm Hoàng Hậu ……” Thái Hậu hơi ngượng ngùng, “Không phải là ăn ngon uống ngon chơi thật đã, rồi bồi Hoàng Thượng là được rồi sao?”
Ngụy Giai Minh trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng nói ra những lo lắng trong lòng: “A Khước, muội không cần quản hậu cung là vì hậu cung chỉ có một mình muội thôi, tỷ là lo lắng …”
Những lời tiếp theo Ngụy Giai Minh ngại nói thẳng ra. Ai dám lớn tiếng nói rằng hy vọng Hoàng Thượng chỉ sủng một mình khuê nữ của mình, không động đến nữ nhân khác chứ?
Cho dù trong lòng Ngụy Giai Minh hy vọng như thế, nhưng nàng cũng không dám nói ra khỏi miệng đâu. Thích Vô Biệt là Hoàng Thượng, lời này nói ra không khéo lại chính là tội chém đầu ấy chứ.
“Thì ra tỷ lo lắng cái này à!” Thái Hậu bừng tỉnh đại ngộ, “Nhi tử của tiên sinh nhà muội sao có thể là người đa tình được chứ? Không có khả năng này đâu!”
Thái Hậu có chút tức giận trừng Ngụy Giai Minh một cái, nàng đẩy đẩy đĩa dưa lưới đã được cắt xong trên bàn sang một bên rồi bốc lấy một nắm hạt dưa lên cắn, crắk crắk crắk.
Ngụy Giai Minh: ……
Được được được, tiên sinh nhà muội cái gì cũng tốt, nhi tử cũng là thiên hạ đệ nhất tốt.
Ngụy Giai Minh cười khổ lắc lắc đầu, cũng bốc một nắm hạt dưa lên cắn cùng Thái Hậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT