Lúc ăn cơm, Ân Mịch Đường hai tay ôm bát, đôi con ngươi sáng ngời xoay qua xoay lại, vẫn luôn nhìn chằm chằm cha mẹ. Cha mẹ đều mặt mày bình tĩnh ăn cơm, không giống như là đã mấy năm không gặp chút nào …
Ân Mịch Đường tỉ mỉ nhớ lại, sau khi đến đây, cha mẹ cũng không nói gì với nhau nha, sao lại có thể bình tĩnh như vậy nhỉ ….
Phần lớn thời gian Ân Mịch Đường đều đang suy nghĩ lung tung, cơm trong bát sắp nguội rồi cũng chưa ăn được mấy miếng. Sau đó, nàng hậu tri hậu giác phát hiện người khác đều ăn xong rồi, nàng có chút ngượng ngùng đặt bát cơm chưa ăn được mấy miếng xuống.
Nàng liếm môi, thực ra nàng còn chưa ăn no. Nhưng mà … bầu không khí quỷ dị thế này làm nàng không dám ăn nữa.
“Lại không chăm chú ăn cơm.” Ngụy Giai Minh nhìn Ân Mịch Đường một cái.
Ánh mắt Ân Mịch Đường trốn tránh, nhỏ giọng nói dối: “Không … không đói …”
Ngụy Giai Minh trực tiếp cầm bát của Ân Mịch Đường lên, múc một thìa cơm lớn đưa vào miệng Ân Mịch Đường, sau đó lại thêm một miếng thịt lớn. Ân Mịch Đường hai má phồng lên cố gắng ăn a ăn, vừa mới nuốt xuống, Ngụy Giai Minh lại nhét đầy một miệng nữa.
Ân Lạc Thanh ngồi bên cạnh lắc lắc đầu, bất lực nói: “Đã lớn rồi mà còn phải có người bón cơm.”
Ân Mịch Đường dùng sức nuốt xuống miếng thịt gà trong miệng xuống, vừa muốn nói muội tự mình ăn được, thì Ngụy Giai Minh lại rót một ngụm canh vào. Ân Mịch Đường không có miệng để nói, chỉ có thể ngầm thừa nhận, mở miệng chờ nương bón cơm cho.
Ăn cơm xong, Ân Lạc Thanh cho muội muội một ánh mắt, Ân Mịch Đường gật mạnh đầu, lĩnh ngộ sâu sắc ý tứ rồi dắt tay tỷ tỷ ra ngoài sân chơi.
….. Phải để không gian cho cha mẹ nói chuyện nha!
Ngụy Giai Minh thu dọn bát đũa đến phòng bếp rửa, Ân Tranh đi qua giúp đỡ. Trong phòng bếp, hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng bát đũa va chạm và tiếng nước chảy, ngẫu nhiên từ trong sân truyền đến thanh âm của hai nữ nhi.
Ân Tranh đưa nắm đũa cuối cùng đã rửa xong cho Ngụy Giai Minh, Ngụy Giai Minh cầm lấy rồi đặt vào ống đựng đũa. Hai người cơ hồ đồng thời duỗi tay ra lấy cái khăn trên giá, Ân Tranh lấy được trước, Ngụy Giai Minh thu hồi tầm mắt, đứng bên cạnh đợi. Ân Tranh hai ba cái lau khô nước trên tay, sau đó cúi người xuống lau tay cho Ngụy Giai Minh, hắn lau rất tỉ mỉ, không hề qua loa như khi lau cho chính mình.
“Sao lại bị cắt đứt một miếng thế này.” Ân Tranh duỗi lòng bàn tay Ngụy Giai Minh ra, sờ lên vết thương nhỏ một bên ngón cái của nàng. Vết thương không sâu, nhìn thì cũng chưa lâu, đang kết vảy rồi.
Ân Tranh tránh miệng vết thương đó, tỉ mỉ lau khô mỗi kẽ ngón tay nàng. Tay Ngụy Giai Minh lành lạnh, Ân Tranh đặt khăn lau xuống một bên, đặt bàn tay Ngụy Giai Minh vào lòng bàn tay nhẹ nhàng chà sát.
Hắn nói: “Ta biết nàng đang trốn ta, cho nên ta tìm thế nào cũng không được, lại không nghĩ đến là nàng đi theo ta.”
Ngụy Giai Minh nhìn Ân Tranh trước mặt mình, trầm mặc một lát, mới nói: “Không phải.”
Ân Tranh không nói chuyện.
Ngụy Giai Minh chau mày, hắn không nói gì chính là không tin tưởng. Nàng lại thêm một câu: “Ai hiếm lạ mà đi theo chàng chứ, chỉ là … chỉ là vừa lúc đến tìm chàng thôi.”
Ân Tranh có chút kinh ngạc nâng mắt lên nhìn nàng.
Lời này của Ngụy Giai Minh là thật, nàng trốn Ân Tranh rất lâu, bây giờ không thể không căng da đầu mà đến tìm hắn, bởi vì nàng gặp phải một phiền phức lớn, mà cái phiền phức này dường như chỉ Ân Tranh mới có một chút đỉnh điểm khả năng giải quyết được.
“Chàng không phát hiện chỗ nào không đúng hay sao?” Ngụy Giai Minh có chút tức giận trừng Ân Tranh.
Ân Tranh nghĩ một chút, không đáp mà hỏi: “Chuyện của Du Du sao?”
Ngụy Giai Minh thở dài quay đầu đi, có chút bất lực xoa xoa mi tâm. Nàng chỉ muốn tiêu tiêu sái sái rời đi cho xong, nhưng khuê nữ của bọn họ một đứa lại không thể bớt lo hơn một đứa, sớm biết thế thì năm đó sao phải sinh mấy quỷ đòi nợ này làm gì cơ chứ.
“Du Du làm sao rồi?” Ân Tranh lại truy hỏi một lần.
Ngụy Giai Minh muốn nói lại thôi, có chút khó mở miệng được. Nàng nhịn nửa ngày, mới nói: “Đi theo ta.”
Lúc Ngụy Giai Minh và Ân Tranh đi ra khỏi phòng bếp, Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh vẫn luôn ngồi trong sân liền soạt một cái ngoảnh đầu nhìn qua.
“Các con ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé, không được đi đâu hết, ai gõ cửa cũng không được mở ra.” Ngụy Giai Minh vừa nói vừa đi ra ngoài. Lúc nàng nói xong đã đứng ở cửa tiểu viện đợi Ân Tranh rồi.
“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh đứng dậy, cùng nhau gật đầu đáp ứng.
Đợi lúc cha và nương xuất môn, khóa lại cửa rồi, Ân Mịch Đường ngoảnh đầu lại nhìn Ân Lạc Thanh, có chút lo lắng nói: “Tỷ tỷ, không phải cha nương đi ra ngoài cãi nhau đâu nhỉ?”
Ân Lạc Thanh lắc đầu, hỏi: “Muội thấy cha nương cãi nhau rồi hả?”
Ân Mịch Đường tỉ mỉ nghĩ một lát, lắc lắc đầu. Trong ấn tượng của nàng, nàng chưa thấy cha mẹ cãi nhau lần nào, đỏ mặt cũng chẳng thấy qua.
Ngụy Giai Minh đưa Ân Tranh đi vào chỗ sâu trong thôn trang, dừng lại trước một tiểu lạc viện.
Ân Tranh nhìn thân ảnh Du Du, đầu mày từng chút nhíu chặt lại.
Đó là một tiểu lạc viện nông gia đơn giản, có thể thấy được tiểu viện này sạch sẽ chỉnh tề hơn những viện tử khác trong thôn. Một nam thanh niên mặc một thân y phục đỏ, ngồi dưới cây gảy đàn.
Mà Du Du ngồi đối diện một nam tử mặc y phục màu đỏ, hai tay chống cằm, một bộ hoa si.
Ân Tranh chỉ chỉ Ân Du, hỏi Ngụy Giai Minh: “Nữ nhi chúng ta mấy tuổi rồi?”
Ngụy Giai Minh liếc hắn một cái trắng mắt.
Trong lòng Ân Tranh tính toán, là mười một tuổi, không sai.
Du Du nhìn thấy Ngụy Giai Minh và Ân Tranh đi đến bên này, nàng vội duỗi ra ngón trỏ đặt trên môi làm thủ thế yên lặng, không muốn bọn họ làm phiền Vưu Hà gảy đàn.
Ân Tranh cau mày lại, còn muốn đi lên phía trước, Ngụy Giai Minh lại duỗi tay kéo hắn một cái.
Du Du cẩn thận đứng dậy, chạy đến bên cạnh Ngụy Giai Minh và Ân Tranh, nàng đầy mặt vui vẻ kéo lấy cánh tay Ân Tranh, gọi “Cha”.
Ân Tranh khụ một tiếng.
“Cha, con muốn gả cho Vưu lang!”
Lời Ân Tranh muốn nói liền nghẹn lại, hắn có chút vô thố nhìn Ngụy Giai Minh bên cạnh, Ngụy Giai Minh hiển nhiên đã quen rồi, mặt vô biểu tình.
Dù có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng Ân Tranh phát hiện mình nghẹn lời rồi.
Vưu Hà chuyên chú gảy cầm, dường như không chú ý có người đến. Ân Tranh nhìn Vưu Hà một hồi, càng nhìn càng ngứa mắt, hắn kéo Ân Du đến một chỗ xa, bất lực hỏi: “Du Du, con mới mười một tuổi, không được hồ nháo!”
“Đương kim Thái Hậu chính là mười một tuổi gả cho Thái Thượng Hoàng, ngài ấy có thể, sao con lại không được chứ?” Ân Du một bộ kiên định.
Ân Tranh nghẹn lời.
Ân Du đã lấy cái cớ này nói với Ngụy Giai Minh rất nhiều lần rồi, Ngụy Giai Minh có chút mệt mỏi, không biết nên giải thích thế nào nữa.
Ân Tranh cúi người xuống nắm lấy hai vai của nữ nhi, ngữ trọng tâm trường nói: “Du Du, con không thể học Thái Hậu cái này được.” (ngữ trọng tâm trường: lời nói thành khẩn, ý tứ sâu xa)
…. Nữ nhi của hắn học cái gì không học, lại đi học cái này a!
“Tại sao không thể học? Lúc nhỏ con đã nói rồi, muốn giống A Khước mười một tuổi liền gả cho người ta. Con tìm kiếm lâu lắm rồi, cuối cùng lúc mười một tuổi liền tìm được Vưu lang, đây không phải là duyên phận to lớn lắm hay sao?” Ân Du một hơi nói ra, nói như nhặt đậu vậy. Ngữ khí có chút bướng bỉnh giận dỗi.
“Du Du, con còn nhỏ không hiểu ….”
“Sao con còn nhỏ được? Sao con lại không hiểu được? Cho dù con không hiểu, vậy cha là cha con, thì dạy cho con a!”
“Du Du, Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng là quan hệ sư đồ, năm đó cũng là do tình thế bức bách, Thái Hậu mới gả cho Thái Thượng Hoàng sớm như vậy. Nhưng đó là giả, không phải gả thật …”
Ân Tranh lại bắt đầu biến thành miệng vụng rồi, hắn phát hiện mình không có cách nào để nói rõ chuyện này với con gái được.
“Con biết mà, nương đã nói với con cả rồi. Thành thân thật thành thân giả không phải chỉ là không có động phòng thôi sao? Vậy con cũng có thể gả cho Vưu lang trước, đợi con lớn lên rồi lại động phòng với chàng!”
“Ân Du!” Ân Tranh đen mặt.
Ân Tranh cảm thấy tâm can mình đang phát run, lạnh lẽo, tức giận.
Ân Tranh đứng thẳng người, bồi hồi đi qua đi lại. Bàn tay đặt sau lưng mặc dù đang nắm lại thành quyền cũng vẫn cứ phát run. Hắn quay đầu qua nhìn bóng người ngứa mắt đang gảy cầm dưới bóng cây, trong mắt lộ ra một tia lửa giận.
Ân Du cúi thấp đầu, vành mắt đỏ hồng, lại kiên trì không khóc.
Lúc trước Ngụy Giai Minh đã khuyên nàng rất nhiều lần rồi, đạo lý đã giảng, chiến tranh lạnh đã dùng, thậm chí cũng động thủ đánh qua, nhưng hoàn toàn vô dụng. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hò hét muốn mười một tuổi gả cho người ta, không nghĩ đến lại là thật.
Ngụy Giai Minh thật sự không có biện pháp nữa mới nghĩ đến đi tìm Ân Tranh khuyên nàng một chút. Nhưng nhìn Ân Tranh thế này, hiển nhiên cũng là bất lực. Ngụy Giai Minh nhìn thấy ánh mắt Ân Tranh nhìn chằm chằm Vưu Hà, vô lực nói: “Ngươi bình tĩnh chút, đừng động thủ, người đó ta cũng đánh không lại đâu.”
Nếu nàng đánh lại được thì thật muốn cầm đao chém thẳng tên dã nam nhân cướp nữ nhi nàng đi kia.
Ân Tranh tức đến xoay tại chỗ hai vòng, chỉ chỉ Vưu Hà ở xa kia, phẫn nộ nói: “Con nhìn xem bộ dáng hắn như thế có giống một tên hí tử không hả?” (hí tử: gọi những người xướng ca thời xưa)
Ân Du phồng má, không muốn nghe.
Ngụy Giai Minh cười một cái, nói: “Hắn không phải, nhưng ca ca hắn là đệ nhất hí tử danh động bốn phương, Vưu Xuyên.”
Ân Tranh cảm thấy cái tên Vưu Xuyên này có chút quen tai, hắn suy nghĩ một lát, mới nhớ ra, hắn từng uống rượu cùng cái tên Vưu Xuyên đó. Bởi vì Vưu Xuyên là một người bạn của Thái Thượng Hoàng.
Cư nhiên là đệ đệ của Vưu Xuyên, Ân Tranh nhìn Vưu Hà ở phía xa, phẫn nộ trong mắt cũng ít đi một chút. Này … cũng tính là người quen đường vòng nhỉ? Nữ nhi nhà này không thể đánh không thể mắng, không thì hạ thủ từ người này đi?
Vưu Hà đàn xong một khúc, tự nhiên đứng dậy nhìn về hướng một nhà ba người đằng xa, cười cười mời họ vào trong nhà. Hắn pha trà, rót cho Ân Tranh và Ngụy Giai Minh rồi ung dung ngồi ở đối diện.
Ngụy Giai Minh đã không phải là lần đầu tiên tiếp xúc với hắn nữa, nhưng ánh mắt Ân Tranh nhìn hắn thế nào cũng không thoải mái.
Du Du từ căn phòng bên cạnh chạy ra, trong tay cầm một ấm trà, ngồi xuống bên cạnh Vưu Hà, rót trà cho hắn.
Một màn này, nhìn đến mắt Ân Tranh đều xanh cả rồi.
Mặc dù trong lòng bất mãn thế nào thì Ân Tranh cũng không lập tức phát tác, đơn giản cùng Vưu Hà nói mấy câu nhàn thoại. Vưu Hà chỉ cười đáp, cơ hồ không có nửa phần ngượng ngùng hay không tự tại.
Hắn càng ung dung, Ân Tranh đối diện càng là trong lòng không tư vị.
Vưu Hà nhìn tất cả vào trong mắt, hắn cười nhẹ một tiếng, nói với Du Du: “Ngươi đi ra ngoài chơi một lát trước đi.”
“Được.” Du Du đứng lên, có chút lo lắng nhìn Vưu Hà một cái, lại nhìn nhìn cha mẹ mình.
Ân Tranh rời mắt đi, căn bản không muốn giao lưu ánh mắt gì với nàng vào lúc này, hắn sợ không khống chế được cảm xúc của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT