“Muội …” Ân Mịch Đường lắc lắc đầu, “Tổ mẫu sẽ không cho muội học!”
“Vậy thì đừng nói với bà ấy thôi!” Tiểu Đậu Đỏ móc lấy ngón tay nàng, “Đi, chúng ta đến sân tập nhìn Nhị ca ca bọn họ học với tiên sinh thế nào đi.”
Ân Mịch Đường bị Tiểu Đậu Đỏ kéo đến sân tập. Tim Ân Mịch Đường đập ‘thình thich, thình thịch’ không ngừng. Chẳng lẽ nàng cũng có thể học sao? Nhưng nếu bị tổ mẫu phát hiện, tổ mẫu nhất định sẽ không vui nhỉ? Trong lòng Ân Mịch Đường do dự, nhưng nàng lại nghĩ, không bằng làm như Tiểu Đậu Đỏ nói vậy, giấu tổ mẫu? dù sao phần lớn thời gian nàng đều là ở lại trong cung mà.
Tiểu Đậu Đỏ kéo Ân Mịch Đường chạy vào sân tập, đứng trên hành lang nhìn đám nam hài tử đang đánh quyền. Ân Mịch Đường vừa nhìn qua liền thấy Ân Thiếu Bách. Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu nàng muốn giấu tổ mẫu trộm học võ trong cung, vậy thì nhất định phải thu mua đại ca ca trước đã. Đừng tưởng nàng không biết, cứ mỗi cách một ngày tổ mẫu sẽ gọi đại ca ca đến hỏi hắn về biểu hiện của mình ở trong cung.
Ân Mịch Đường đối với việc thu mua đại ca ca không có nắm chắc, mà làm cho nàng càng không có nắm chắc đó là thu mua Ân Nguyệt Nghiên. Ân Mịch Đường không thể không đau đầu, thu mua Ân Nguyệt Nghiên hình như càng khó đó …
“Nhị ca ca lại bị tiên sinh giáo huấn rồi.” Tiểu Đậu Đỏ thở dài.
Ân Mịch Đường thu hồi suy nghĩ, nhìn Thích Như Quy trong sân tập. Thích Như Quy cúi thấp đầu, đang bị trách mắng. Cách rất xa nên Ân Mịch Đường chỉ mơ hồ nghe thấy mấy câu “Mềm mại vô lực”, “Không dụng tâm” …
Ân Mịch Đường nhìn Thích Như Quy đang cúi thấp đầu, có chút lo lắng.
Người khác không biết, nhưng Ân Mịch Đường biết Thích Như Quy rất buồn. Mấy ngày trước nàng trong lúc vô ý đụng phải Thích Như Quy trong đêm chạy đến vườn cuối sứ khóc đó.
Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, đêm nay nhân lúc người khác ngủ rồi liền trộm chạy đến vườn chuối sứ. Nàng tìm trong vườn chuối sứ một hồi, lúc nàng nghĩ có thể là mình nghĩ nhiều rồi, thì ẩn ẩn nghe thấy tiếng khóc mơ hồ. Nàng theo tiếng tìm qua, liền nhìn thấy Thích Như Quy ngồi bên ao nhỏ dưới hòn giả sơn lau nước mắt.
“Như Quy ca ca?” Ân Mịch Đường cẩn cẩn thận thận đi qua.
Thích Như Quy bị dọa giật nảy, hắn vội giấu mặt đi, hoang mang chùi đi vệt nước mắt trên mặt rồi mới quay đầu qua, nạt Ân Mịch Đường: “Muội đến đây làm gì!”
Vệt nước mắt trên mặt Thích Như Quy còn chưa lau khô.
Ân Mịch Đường đi qua ngồi xổm trước mặt hắn, dùng tay nhỏ tỉ mỉ lau nước mắt cho hắn, mềm mềm dính dính nói: “Như Quy ca ca không cần khóc, bị tiên sinh giáo huấn là chuyện rất bình thường mà. Sáng nay lúc học tiết ngâm muội không tập trung, cũng bị tiên sinh phê bình đó.”
Nàng thiếu mất một cái răng, mấy lần nói không rõ chữ. Hai câu dài như thế, nói ra lại sai rất nhiều chữ.
“Muội thì hiểu cái gì chứ!” Thích Như Quy tức giận quay đầu qua, nắm lấy một viên đá ở bên cạnh vứt xuống hồ.
“Như Quy ca ca đã rất lợi hại rồi.”
Thích Như Quy không để ý nàng, tiếp tục vứt đá cuội xuống hồ.
“Lần trước thi cưỡi ngựa, Như Quy ca ca đã giành vị trí thứ nhất mà. Lần trước tiên sinh kiểm tra văn chương, cũng nói Như Quy ca ca viết tốt nhất!” Ân Mịch Đường đặc biệt chân thành nói.
“Ta đã nói là muội không hiểu!” Thích Như Quy lại hét lên với Ân Mịch Đường một câu.
Giọng hắn có chút lớn, dọa Ân Mịch Đường một cái, nàng không tự chủ mà rụt rụt vai. Thích Như Quy nhìn nàng như thế, có chút ngượng ngùng, hắn áp xuống sự buồn bực trong lòng, nói: “Muội về đi!”
Ân Mịch Đường không đi, nàng không chỉ không đi còn thuận thế ngồi xuống bên cạnh Thích Như Quy, nhìn mặt hồ gợn sóng, nói: “Dù sao thì muội cũng cảm thấy Như Quy ca ca rất lợi hại, muội chính là nghĩ như vậy.”
Thích Như Quy nhìn nàng một cái, không tốt hỏi: “Vậy ta và Hoàng thượng ai lợi hại hơn?”
Ân Mịch Đường ngây người một lát, trước mắt hiên lên hai gương mặt giống nhau. Một cái là Thích Như Quy trước mặt, một cái khác là khuôn mặt nhỏ hơn một số. Nghĩ đến Thích Vô Biệt, Ân Mịch Đường nhất thời ngốc ra ở đó, không biết nên trả lời Thích Như Quy thế nào.
Thích Như Quy ‘hừ’ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta biết huynh ấy chỗ nào chỗ nào cũng tốt, ta thì chỗ nào chỗ nào cũng không bằng huynh ấy …”
Thích Như Quy đợi nửa ngày, cũng không thấy tiểu cô nương bên cạnh dùng thanh âm mềm mại đến an ủi mình. Thích Như Quy muốn Ân Mịch Đường phủ định lời của mình bao nhiêu a! Sự tức giận trong lòng Thích Như Quy lại nhiều thêm mấy phần, hắn lại ‘hừ’ một tiếng, cầm lấy một khối đá càng lớn hơn vứt vào trong hồ, kích lên hoa nước càng lớn.
“Huynh cũng có chỗ tốt hơn Hoàng thượng nha!” Ân Mịch Đường kéo lấy cánh tay Thích Như Quy.
“Thật sao? Chỗ nào?” Thích Như Quy quay qua nhìn nàng.
“Huynh nhiều bằng hữu hơn Hoàng thượng, nhân duyên của huynh tốt!”
“Cái này tính là ưu điểm gì chứ!” Thích Như Quy xì hơi.
“Tính chứ! Tính chứ!” Ân Mịch Đường bắt đầu giơ ngón tay của mình ra đếm, “Huynh càng bình dị dễ gần gũi hơn Hoàng thượng, giảng nghĩa khí, rất trượng nghĩa nữa!”
Thích Như Quy hoài nghi nhìn nàng.
Ân Mịch Đường có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: “Là Thiếu Bách ca ca nói với muội, rõ ràng là huynh ấy làm vỡ bình hoa của Hoàng thượng, huynh sợ Hoàng thượng trách phạt huynh ấy, liền nói là do huynh làm vỡ. Huynh ấy nói huynh giảng nghĩa khí lại trượng nghĩa, luôn bằng lòng bảo hộ bằng hữu!”
Nói đến sau cùng, ngữ khí của Ân Mịch Đường càng thêm kiên định.
Thích Như Quy rũ hai vai xuống, buồn rầu cúi đầu, buồn bực không vui, “Nhưng ta xấu hơn huynh ấy …”
Ân Mịch Đường lắc đầu, vội nói: “Sao có thể chứ! Hai người các huynh giống nhau như đúc mà!”
Thích Như Quy kéo thịt mềm trên mặt mình, lắc lắc.
Ân Mịch Đường hiểu rõ, nàng cong mắt cười hì hì nói: “Như Quy ca ca mỗi ngày ít ăn đi mấy cái chân gà thì sẽ gầy liền mà!”
Đôi mắt đen của Thích Như Quy xoay xoay.
“Như Quy ca ca …”
Ân Mịch Đường đột nhiên có chủ ý, nàng kéo lấy cánh tay Thích Như Quy, mang theo ý lấy lòng nói: “Như Quy ca ca, nếu huynh muốn gầy đi, không chỉ phải ít ăn thịt cá, còn phải tập võ thật nhiều, mệt một chút, chảy thật nhiều mồ hôi! Ô …. Như Quy ca ca không phải là muốn võ nghệ càng thêm lợi hại sao? Vậy, vậy buổi tối mỗi ngày đến đây tập võ đi, thế nào!”
“Sao lại phải luyện võ buổi tối chứ?” Thích Như Quy nghi hoặc hỏi.
Ân Mịch Đường cắn cắn đầu lưỡi, ý vị lấy lòng càng đậm: “Như Quy ca ca … buổi tối huynh dạy muội đánh quyền luyện võ được không? Huynh lại có thể luyện võ nghệ tốt hơn rồi sẽ được tiên sinh khen thưởng, còn có thể gầy xuống nữa chứ! Còn, còn có thể dạy muội ….”
Nói đến sau cùng, trong ngữ khí của Ân Mịch Đường mang theo chút chột dạ. Nàng ra cái chủ ý này đúng là vì suy nghĩ cho Thích Như Quy, nhưng cũng mang theo chút tư tâm. Nếu nàng có thể đả động được Thích Như Quy đến dạy nàng, vậy thì nàng cũng không cần đau đầu suy nghĩ làm sao thu mua được Ân Thiếu Bách và Ân Nguyệt Nghiên rồi!”
“Muội muốn học võ?”
“Ừ ừ!” mắt Ân Mịch Đường sáng long lanh, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thích Như Quy nắm lại càng chặt.
“Tiểu cô nương gia, học cái này làm gì chứ?” Thích Như Quy buột miệng nói ra.
“Bảo hộ mình nha! Còn có thể bảo hộ người bên cạnh nữa!”
“Bất kể chuyện gì, bất kể lúc nào, cũng có ta bảo vệ muội, muội không cần học cái này! Người nào bắt nạt muội thì nói với ta một tiếng, ta liền thay muội đánh hắn là được!” Thích Như Quy mạnh mẽ vỗ vỗ lồng ngực đầy thịt của mình.
Nghe được lời này của Thích Như Quy, Ân Mịch Đường rất vui. Bất kể người nào nghe thấy một người khác nói sẽ bảo vệ mình, trong lòng chắc chắn sẽ rất cao hứng. Ân Mịch Đường cũng vậy, trong lòng nàng rất cảm động, loại cảm động này tràn ra trong ánh mắt nhìn Thích Như Quy.
Nhưng trong loại cảm động này, còn có một chút chút mất mát.
Nàng cảm kích Thích Như Quy, cảm thấy Như Quy ca ca của nàng đối với nàng thật tốt! Nếu Như Quy ca ca không muốn dạy võ cho nàng cũng không sao. Ân Mịch Đường không phải là người thích quấn lấy người khác làm phiền họ. Nếu Thích Như Quy đã không muốn, vậy nàng liền nghĩ biện pháp khác vậy.
“Như Quy ca ca, huynh nói lời phải giữ lời đấy nhé!”
“Đương nhiên! Ta trước này không lừa gạt ai bao giờ! Đời này an toàn của muội ta bao rồi!”
Ân Mịch Đường khanh khách cười lên.
Thích Như Quy đứng dậy, vỗ vỗ đất bụi trên người, duỗi tay ra với Ân Mịch Đường, sau đó tự mình đưa Ân Mịch Đường về đến ngoài Bích Thủy Lâu, nhìn nàng lên lầu rồi mới đi về.
Ân Mịch Đường chạm mặt Ân Nguyệt Nghiên, bị dọa một cái.
“Làm chuyện xấu nên chột dạ hả?” Ân Nguyệt Nghiên kỳ quái nhìn Ân Mịch Đường một cái.
Ân Mịch Đường ưỡn ngực nhỏ lên, nói: “Nhị tỷ tỷ buổi tối trước khi đi ngủ nên uống ít nước mới tốt.”
Nói xong, nàng liền vượt qua Ân Nguyệt Nghiên, bịch bịch bịch chạy về phòng ngủ trên lầu.
Ân Nguyệt Nghiên liếc nàng một cái, từ cửa sổ hành lang nhìn Thích Như Quy ở dưới lầu. Ân Nguyệt Nghiên không tự chủ trầm tư.
Ngày thứ hai, Ân Mịch Đường kết thúc bài học liền đi Cung Thanh Điện mài mực cho Thích Vô Biệt.
Ánh mắt Thích Vô Biệt từ trên cuốn sách dời ra nhìn Ân Mịch Đường đang đứng bên cạnh trường án. Ân Mịch Đường đúng là cao lên một chút, không phải là bộ dáng do nhỏ lúc vừa mới đến Cung Thanh Điện nữa. Nàng lúc đó đứng trước trường án còn phải giơ tay lên cao cao mới có thể mài mực được, lúc nhìn hắn cũng phải dùng tay chống, chân nhón lên mới nhìn thấy được.
Thích Vô Biệt đặt tấu chương trong tay xuống, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Hoàng thượng đã nói là sẽ dạy muội cưỡi ngựa mà, đã lâu thế rồi. Hoàng thượng chắc là quên mất rồi!” Ân Mịch Đường rũ mắt xuống, không vui.
Nếu là người khác, Ân Mịch Đường sẽ không lộ ra bộ dạng không vui thế này. Đại khái là hai năm này Thích Vô Biệt đều chiều theo nàng, làm nàng ở trước mặt hắn nói gì làm gì ngày càng không có gì cố kỵ nữa, cũng không thời thời khắc khắc nhớ đến thân phận Hoàng đế của hắn nữa.
“Ờ, chuyện này.” Thích Vô Biệt lại quan sát dáng người Ân Mịch Đường một cái, đứng lên, “Đi thôi.”
“Hả?”
Thích Vô Biệt đi đến cửa đại điện, Ân Mịch Đường còn chưa phản ứng lại được, ngốc ngốc đứng ở chỗ cũ nhìn hắn. Thích Vô Biệt quay người lại, cười với nàng: “Đưa muội đi cưỡi ngựa.”
Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt đang đứng ở cửa, cảm thấy ánh sáng bên ngoài cửa đang chiếu lên người hắn, Hoàng thượng dường như cả người đều phát sáng lên rồi! Nàng từ ngây ngốc đến không dám tin lại đến kinh hỉ, sau đó vui mừng nhấc váy lên chạy qua, thân mật ôm lấy cánh tay của Thích Vô Biệt, “Hoàng thượng chính là Hoàng thượng! Quân vô hí ngôn!”
Thích Vô Biệt nhàn nhàn ‘ừm – ’ một tiếng, nghe giọng nói mềm mại vui vẻ của tiểu cô nương bên cạnh.
Thích Vô Biệt mang Ân Mịch Đường đến mã trường. Là mã trường chân chính của hoàng thất, không phải là mã trường trong học đường chuyên giành cho Thích Như Quy và mấy tiểu công tử dùng kia.
Ân Mịch Đường nhìn chuồng ngựa rộng lớn, chấn kinh nhìn ngây ngốc. Tiếng ngựa hí bên tai xuyên vào trong tai nàng, ông ông ông.
Thích Vô Biệt mang nàng bước chậm qua từng dãy chuồng ngựa, Ân Mịch Đường nhìn con ngựa này một hổi lại nhìn con ngựa kia một hồi, dường như một cặp mắt căn bản không đủ để dùng vậy.
Thị vệ dắt một con ngựa nhỏ thuần đen đến, Ân Mịch Đường nhún nhảy muốn thử.
Thích Vô Biệt cười cười, dạy nàng cách dẫm bàn đạp lên ngựa. Ân Mịch Đường liên tục gật đầu, nhưng đợi đến lúc thật sự đưa chân đạp lên bàn đạp liền một trận lay động làm lòng nàng hoảng hốt. Nàng có chút vô thố quay đầu lại nhìn Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt đi lên trước một bước, một tay nắm dây cương, một tay đỡ lấy eo Ân Mịch Đường, gật đầu với nàng.
Hắn tuy không nói gì, nhưng Ân Mịch Đường vẫn cảm thấy bản thân mình nhận được cổ vũ, cố gắng nhớ lại một lần những lời Thích Vô Biệt vừa dạy mình, nâng lên dũng khí dẫm lên bàn đạp, mượn lực đỡ từ Thích Vô Biệt ở trên eo, cắn răng trèo lên lưng ngựa. Cả người nàng cẩn cẩn thận thận phủ phục trên lưng ngựa, không dám động đậy một chút.
Tiểu hắc mã có chút buồn bực nhúc nhích hai bước.
Đợi tiểu hắc mã đứng ổn lại, Ân Mịch Đường ngồi ở trên mới quay đầu lại cầu cứu Thích Vô Biệt, mặt đau khổ nói: “Hoàng thượng, nhanh lên đây! Nó không nghe lời muội!”
“Muội lại chẳng nói gì với nó, làm sao biết nó lại không nghe lời muội chứ?” Thích Vô Biệt hỏi.
“Đã nói rồi, muội là nói chuyện với nó ở trong lòng mà …” Ân Mịch Đường nhỏ giọng nói. Cả người nàng căng cứng, tay nhỏ nắm lấy một nhúm lông cứng trên lưng ngựa.
Nàng cảm thấy có chút gai tay.
Thích Vô Biệt cười cười, dễ dàng lật người lên ngựa, đỡ lấy hai vai nhỏ của Ân Mịch Đường để nàng ngồi thẳng lại. Ân Mịch Đường thuận theo động tác của Thích Vô Biệt, chậm rãi thẳng người lại, nàng ngẩng đầu xem tầm nhìn tốt hơn lúc trước, tim nảy lên thình thịch.
Nàng cẩn thận dựa lưng mình lên người Thích Vô Biệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai tay Thích Vô Biệt vòng qua Ân Mịch Đường nắm lấy dây cương, cho tiểu hắc mã quay đầu đi ra khỏi chuồng ngựa. Tiểu hắc mã cất bước, Ân Mịch Đường vừa mới thả lỏng được một tí lại bắt đầu căng thẳng, thân thể dựa ra sau, hận không thể giấu mình vào lòng Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt nhìn nàng một cái, biết nàng sợ liền để tiểu hắc mã đi rất chậm rất chậm, chậm đến nỗi làm cho danh mã Tây Vực trước nay ưa chạy nhanh bắt đầu buồn bực trong lòng.
Ân Mịch Đường bình thường luôn ríu rít thích hỏi các loại vấn đề nay lại thật an tĩnh, tỉ mỉ cảm nhận cảm giác ngồi trên lưng ngựa. Qua một lúc nàng mới không sợ hãi như lúc mới lên ngựa nữa, nói: “Hoàng thượng, nó chạy chậm quá!”
Tiểu hắc mã mài móng chân.
Thích Vô Biệt cười một tiếng, an ủi sờ sờ đầu ngựa, nói: “Đi thôi.”
Được mệnh lệnh của chủ nhân, tiểu hắc mã liền chạy đi, như cung tên rời dây bay nhanh đi.
Nhìn cảnh sắc nhanh chóng lùi lại phía sau ở hai bên, Ân Mịch Đường thất thanh hét lớn. Nhìn thấy một gốc cây nằm ngang ở phía trước, Ân Mịch Đường vừa chấn kinh kêu lớn, vừa nhắm chặt mắt lại, nhắm chặt mắt lại còn chưa đủ, còn dùng hai tay bụm mặt lại.
Nhưng không có va chạm trong tưởng tượng, qua rất lâu, tay nhỏ đang bụm mặt hé ra một khe hở, híp mắt nhìn một cái. Cảnh sắc trước mắt phát sinh biến hóa, chỉ có một mảnh thảo nguyên.
Nhìn thảo nguyên màu xanh tươi tốt trước mặt, Ân Mịch Đường ngây ra một lúc, nàng đột nhiên nghĩ đến Mục Tây mà cha nói. Nàng bỏ tay xuống, kích động nhìn thảo nguyên phía trước.
Trời xanh mây trắng, thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Gió nghênh diện mà đến, thổi lên tóc nàng tán loạn rơi trên vai, lại thổi ra phía sau.
Qua rất lâu, nàng dần dần cong mắt cười lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT