Ân Mịch Đường ngây ra, còn muốn truy vấn.

Tiểu Đậu Đỏ lại mở miệng trước một bước: “Chuyện trong nhà muội tỷ đều nghe nói cả rồi, đừng buồn nữa nhé.”

Ân Mịch Đường muốn nói mình một chút cũng không buồn, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ khóc thương tâm của cha và tổ mẫu, mắt Ân Mịch Đường nhiễm lên một tầng ửng đỏ.

Thích Như Quy trừng Thích Bất Ly một cái, Tiểu Đậu Đỏ lập tức mím môi không dám nói nữa. Nàng muốn tìm chuyện gì đó dẫn dắt lực chú ý của Ân Mịch Đường, nhìn qua nhìn lại liền nhìn thấy cái vòng trên cổ tay Ân Mịch Đường.

Tiểu Đậu Đỏ nghi hoặc kéo ống tay áo của Ân Mịch Đường ra, tỉ mỉ quan sát chiếc vòng ba màu trên cổ tay Ân Mịch Đường.

“Đẹp đúng không? Hoàng thượng vừa mới tặng muội đó.” Ân Mịch Đường nói.

“Hoàng đế ca ca vừa mới tặng cho muội á?” Tiểu Đậu Đỏ có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường không hiểu tại sao Tiểu Đậu Đỏ lại kinh ngạc thế, nàng gật đầu, nói: “Đúng thế, là Hoàng thượng trong lúc vô ý có được nha.”

“Trong lúc vô ý có được?” Tiểu Đậu Đỏ nặng nề “hừ” một tiếng, “Có rắm ý!”

Thích Như Quy bên cạnh thấy có chuyện liền thấy hứng thú, lập tức dời cái ghế đôn qua ngồi xuống bên cạnh hai tiểu cô nương, mong chờ đợi em gái kể chuyện.

“Năm trước phiên bang tiến cống một khối ngọc thạch ba màu, ngọc thạch quý trọng, mà ngọc thạch ba màu này càng là khó có được đó! Hơn nữa còn là một khối lớn như thế …” Tiểu Đậu Đỏ duỗi tay vẽ vẽ trên không trung một vòng, “Vốn là mẫu hậu nói có thể khắc một thứ gì đó rất lớn, ví dụ như rồng này, kỳ lân này, sơn thủy này, tiên hạc này … rồi đặt trong cung của Hoàng đế ca ca. Nhưng Hoàng đế ca ca trực tiếp đem khối ngọc thạch ba màu giá trị liên thành đó cầm đi rồi! Huynh ấy, huynh ấy, huynh ấy thế mà để tượng sư đem một khối ngọc lớn như thế đẽo thành một cái vòng tay nho nhỏ như thế?”

Mắt Tiểu Đậu Đỏ trừng thật lớn, sự tiếc nuối đau lòng trong mắt phi thường đậm nồng. “Thật sự là quá lãng phí rồi!”

Ân Mịch Đường nghe mà ngây người, nàng lại sờ sờ vòng ngọc ba màu trên tay, tự mình lẩm bẩm: “Đây, đây là thứ hi hữu như vậy ha …”

Thích Như Quy ngồi bên cạnh nghe kể chuyện thì mặt đầy thất vọng, hắn còn tưởng là có chuyện gì vui lắm chứ. Hắn quả nhiên là không thích nghe những câu chuyện nhàn thoại giữa các cô nương. Lại nghe Tiểu Đậu Đỏ và Ân Mịch Đường nói một hồi, Thích Như Quy triệt để không nhịn được nữa liền chạy ra ngoài đi chơi rồi.

Ân Mịch Đường vẫn ở lại Lăng Phượng Cung đến chạng vạng, Tiểu Đậu Đỏ giữ nàng lại ăn bữa tối rồi mới đi.

“Không đâu, muội không được ăn thịt.” Ân Mịch Đường lắc đầu.

“Tỷ kêu phòng bếp làm thêm mấy món chay là được chứ gì?”

Ân Mịch Đường vẫn là lắc đầu, nàng bây giờ phải giữ hiếu, trong ăn uống phải rất chú ý, không muốn lưu lại đây ăn uống làm phiền đến Tiểu Đậu Đỏ.

“Vậy được rồi …” Tiểu Đậu Đỏ không vui gật đầu, “Thật mong qua tháng giêng sớm chút, các muội đều trở lại, chúng ta có thể cùng nhau học cùng nhau chơi rồi.”

“Ồ … đúng rồi!” Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Đợi sau khi lên lớp lại, chúng ta liền không học ở Tấn Giang Các nữa mà phải dọn sang chỗ khác rồi.”

“Tại sao nha? Chuyển đến Nguyệt Chiếu Đường hả?” Ân Mịch Đường hỏi.

“Không phải, là Thanh Tiên Lâu. Còn tại sao hả … tỷ cũng không biết, dù sao thì đây là Hoàng đế ca ca nói thế.”

Ân Mịch Đường cố gắng suy nghĩ một hồi, Thanh Tiên Lâu này nghe có chút quen tai, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra là ở chỗ nào. Nàng đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra: “Thanh Tiên Lâu ở chỗ nào vậy?”

“Thì ở bên cạnh Lăng Thiên Cung của Hoàng đế ca ca đó.” Tiểu Đậu Đỏ đứng lên, “Đi thôi, tỷ đưa muội đi nhìn xem.”

Thanh Tiên Lâu là lầu các Thích Vũ Đế vì yêu thương tiểu công chúa mà xây lên cho nàng. Nhiều năm như thế qua đi, Thanh Tiên Lâu đổi qua không ít chủ nhân, trăm năm gần đây lại vẫn luôn để hoang như vậy.

Lúc Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ chạy đến Thanh Tiên Lâu liền thấy có cung nhân đang tu sửa, quét dọn. Thanh Tiên Lâu có bảy tầng, tinh tế tú mĩ. Trên mái hiên cong lên treo chuông đồng.

Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn một hồi, cảm khái: “Thật đẹp.”

Ân Mịch Đường không chỉ phát hiện Thanh Tiên Lâu này rất đẹp, còn phát hiện chỗ này cách Lăng Thiên Cung rất gần, chỉ cách một cái tường viện thôi. Ân Mịch Đường nghĩ, sau này đi lên lầu bảy thì có thể nhìn thấy Cung Thanh Điện qua cửa sổ rồi.

Vì còn đang phải tu sửa nên bên trong rất loạn, Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ cũng không đi vào. Đã đến lúc ăn bữa tối rồi, Ân Mịch Đường biết Tiểu Đậu Đỏ thân mình rất yếu, mỗi ngày đều phải ăn cơm uống thuốc đúng giờ, nàng liền đẩy Tiểu Đậu Đỏ đi về trước. Bọn họ liền tạm biệt ở chỗ này, nàng tự mình xuất cung.

Sau khi Tiểu Đậu Đỏ đi, Ân Mịch Đường lại đứng ở chỗ cũ không động.

Trần ma ma ở bên cạnh giục: “Tứ cô nương, còn không đi là trời tối rồi.”

Ân Mịch Đường lại nhìn hướng Lăng Thiên Cung một cái, nói: “Ma ma, ta muốn đi Lăng Thiên Cung tìm Hoàng thượng một chuyến.”

Trần ma ma cứng mặt, nói: “Hoàng thượng là ai chứ? Há là cô nương có thể tùy tiện gặp sao? Hoàng thượng triệu kiến cô, cô có thể đi. Hoàng thượng không triệu kiến cô nương, cô nương lại không có chuyện gì thì đừng đi làm phiền Hoàng thượng nữa. Không cẩn thận lại bị phán cho tội đại tội bất kính đó.”

“Nhưng ta tìm Hoàng thượng là có chuyện, chứ không phải là không có.” Ân Mịch Đường mặt mày đau khổ than thở, Trần ma ma lại bắt đầu cương mặt giảng đạo lí.

Trần ma ma vẫn cương mặt như cũ.

Ân Mịch Đường mím môi, học bộ dạng Trần ma ma cũng cứng mặt lại, hai má trắng mềm đầy thịt.

Trần ma ma nhìn nàng một cái, ngữ khí hòa hoãn lại, cung kính nói: “Tứ cô nương ngài là chủ tử, nô tỳ là hạ nhân. Đại thái thái sắp xếp nô tỳ cho Tứ cô nương, chính là phải chăm sóc tốt cho Tứ cô nương. Nô tỳ đã nói đạo lý cho cô nghe rồi, đây là chuyện trong bổn phận của nô tỳ. Nhưng cô là chủ tử, nếu cô đã khăng khăng muốn làm gì đó thì nô tỳ dĩ nhiên là không có tư cách ngăn cản cô.”

Ân Mịch Đường lại nghe bà nói một chặp, nghiêng đầu khiêu mi nhìn bà, nói: “Cho nên lời ta nói mới tính phải không?”

Khóe miệng Trần ma ma mấp máy, cuối cùng cũng không nói cái gì.

Ân Mịch Đường cười, quay người đi về hướng Lăng Thiên Cung. Trần ma ma ngây người tại chỗ cũ một lát, vô lực đuổi theo.

Ân Mịch Đường dẫm lên ánh chiếu tà bước qua ngạch cửa Cung Thanh Điện, mang vào trong điện một mảng ấm áp.

Thích Vô Biệt đang dùng thiện.

Thích Vô Biệt nhẹ gõ một cái bên thân bát, nói: “Cùng nhau ăn đi.”

“Muội không thể ăn, muội phải giữ …” Ân Mịch Đường một bên nói một bên đi đến trước mặt Thích Vô Biệt, nàng còn chưa nói hết lời liền nhìn thấy mấy món ăn trên bàn vuông nhỏ, liền sửng sốt. Mấy lời chưa nói xong đó cũng không cần nói nữa.

“Hoàng thượng, sao huynh lại ăn chay thế?” Ân Mịch Đường kinh ngạc nhìn hắn.

Mấy món ăn trên bàn đều là đồ chay, chẳng hề có chút chất tanh nào. Món ăn chính cũng đều là gạo thô.

Thích Vô Biệt tùy miệng nói một câu “Ăn chay rất tốt”, liền phân phó Lý Trung Luân đứng bên cạnh lại đi lấy một bộ bát đũa đến. Lý Trung Luân đáp lời đi ra ngoài, trong lòng lại đang nghĩ Hoàng thượng gần đây càng ngày càng yêu thích trợn mắt nói dối rồi. Hắn theo hầu bên người Thích Vô Biệt lâu thế, đây còn là lần đầu tiên trong bữa ăn tối của Hoàng thượng toàn bộ đều là đồ ăn chay đó, mà lại còn đặc biệt phân phó ngự thiện phòng, dầu nấu món ăn đều đổi thành dầu mè nữa, còn là chỉ cho bỏ một chút ít thôi.

Hoàng thượng thay đổi khẩu vị từ khi nào thế?

Ân Mịch Đường đã ăn đồ chay ở nhà nửa tháng rồi, tiểu hài tử vốn tương đối tham ăn, cứ luôn ăn chay thì sao có thể thích ăn được chứ? Thích Vô Biệt lưu nàng lại ăn tối, nàng cũng chỉ định tùy ý ăn một ít là được, nhưng vừa mới ăn một miếng, nàng liền rất là kinh ngạc.

Thì ra đồ chay cũng có phân món ngon và món không ngon nha!

“Hoàng thượng, ngự thiện phòng không hổ là ngự thiện phòng!” Ân Mịch Đường đặt đũa xuống, giơ lên một ngón tay cái khen ngợi ngự thiện phòng.

“Muội thích sao?” Thích Vô Biệt hỏi.

“Ừ ừ! Đợi khi nào đi học lại thì có thể ăn được rồi!” Ân Mịch Đường vui vẻ nói. Trong miệng nàng còn có đồ ăn, khi nói chuyện liền không rõ chữ. Vì để nói rõ âm, liền nói rất chậm.

Thích Vô Biệt cười cười, cũng không giải thích nhìn nàng từng ngụm ăn rau xanh, giống như một chú thỏ trắng tham ăn được nuôi mập đến không thể mập hơn nữa.

Đợi Ân Mịch Đường ăn no rồi, nàng đặt bát đũa xuống, cúi đầu sờ sờ bụng nhỏ của mình. Vòng tay phỉ thúy ba màu lộ ra từ trong ống tay áo, Ân Mịch Đường ngẩn ra một lát, bây giờ mới nghĩ đến mục đích mình đến đây.

Nàng cư nhiên vì một bữa cơm mà đem chính sự bỏ quên …

Ân Mịch Đường mặt nghiêm trang, lưng thẳng tắp, cố gắng làm một bộ trang nghiêm nói với Thích Vô Biệt ở phía đối diện: “Hoàng thượng, huynh lừa người ta.”

Thích Vô Biệt trầm mặc.

Ân Mịch Đường giơ tay lên, lắc lắc vòng tay trên cổ tay trắng nõn, “Cái này không phải huynh trong lúc vô ý có được, là huynh tìm người đặc biệt đặt làm. Còn có, Tiểu Đậu Đỏ cũng không phải vì chuyện Lưu Minh Thứ không về đón năm mới mà không vui.”

Ân Mịch Đường nói rất chậm, nói đến một chữ sau cùng còn dùng sức nhấn mạnh. Nàng bĩu môi, một bộ chỉ trích.

Thích Vô Biệt vẫn là trầm mặc.

Ân Mịch Đường đợi rất lâu cũng không thấy hắn giải thích, giận bừng bừng nói: “Huynh nói chuyện nha!”

Thích Vô Biệt đang do dự giữa tiếp tục nói dối và thừa nhận mình nói dối, chớp mắt có quyết định, nói: “Đi ra.”

Ân Mịch Đường ngây ra, rõ ràng là huynh ấy làm sai chuyện, sao lại đuổi người đây!

“Vâng!” Lý Trung Luân cong eo lui xuống, lại đem mấy cánh cửa của Cung Thanh Điện đóng lại.

Ân Mịch Đường quay đầu nhìn Lý Trung Luân đóng cửa, thì ra là kêu Lý Trung Luân đi ra.

Không biết tại sao, biểu tình tức giận bừng bừng trên gương mặt nhỏ của Ân Mịch Đường tan đi không ít. Nàng quay đầu qua nhìn Thích Vô Biệt, thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, có phải huynh có chuyện gì muốn trộm nói cho muội không?”

Ân Mịch Đường đột nhiên hối hận rồi. Thích Vô Biệt là Hoàng thượng đó, lúc nãy nàng không nên chất vấn hắn trước mặt Lý Trung Luân …

Thích Vô Biệt khụ một tiếng, nói: “Muội đeo lên nhìn rất đẹp.”

“Hả?” Ân Mịch Đường mặt mũi cau có, nghi hoặc nhìn Thích Vô Biệt, nàng rõ ràng là đang đợi hắn giải thích mà, nhưng đang nói cái gì thế?

“Cho nên tặng muội.” Thích Vô Biệt đem nửa câu sau nói ra.

Ngũ quan đang cau có của Ân Mịch Đường giãn ra từng chút, tuy sự mê mang nghi hoặc trong lòng nàng còn chưa có tan đi, nhưng lại không giận Thích Vô Biệt nói dối mình nữa. Nếu đột nhiên hết giận mà có thanh âm thì trong lòng này bây giờ nhất định sẽ vang lên tiếng ‘hula~ hula’.

Tay Thích Vô Biệt đặt bên mép bàn, thân thể từ từ nghiêng về phía trước, dựa vào rất gần Ân Mịch Đường, nhìn mắt nàng nói: “Những thứ tốt trong thiên hạ này đều nên cho muội.”

Thanh âm của Thích Vô Biệt rất nhẹ, rất nhẹ.

Ân Mịch Đường ngồi trong kiệu về nhà còn đang suy nghĩ về lời nói của Thích Vô Biệt. Nang đang cố gắng nghĩ về ý tứ trong lời nói của Thích Vô Biệt, còn có biểu tình của Thích Vô Biệt lúc nói lời này.

Kiệu nâng vào cửa thùy hoa dừng lại trước nguyệt môn Ân gia, Ân Mịch Đường cũng không phát hiện.

“Tứ cô nương?” Trần ma ma vén rèm kiệu gọi nàng.

Ân Mịch Đường lúc này mới phát hiện kiệu đã dừng lại, nàng vén tua rua buông xuống bên kiệu rồi đi ra. Nàng nhìn Trần ma ma một cái, trong lòng có chút oán giận. Trước đây Triệu ma ma đều sẽ ôm nàng từ trong kiệu ra, cho dù sau này nàng nói mình lớn rồi có thể tự mình đi, Triệu ma ma cũng sẽ đưa cái tay lớn mềm mại đưa cho nàng cầm lấy để xuống kiệu.

Nhưng tính cách giữa người và người đều sẽ không giống, như Mộ Dung Ngô Kiến nói chuyện thẳng thắn, Thẩm Thư Hương nói chuyện uyển chuyển vậy. Nghĩ như thế, Ân Mịch Đường liền vui vẻ trở lại.

Nàng đi về tiểu viện của mình, trực tiếp chạy đến phòng ngủ. Nàng đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Nàng có chút do dự gọi một tiếng: “Triệu ma ma?”

Triệu ma ma đang thu dọn giường quay người lại, cười nhìn Ân Mịch Đường, “Đường Đường của ta về rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play