*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thích Vô Biệt vốn có thể trộm nghỉ ngơi, nhưng dù sao hắn còn có thân phận là một hoàng đế, cho nên tay trái có treo lên cũng phải xử lý chuyện triều chính. Từ trên giá lấy ra hai cuốn sách rồi xoay người đi về. Ân Mịch Đường giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau người hắn.

Lúc Thích Vô Biệt sắp về đến chỗ ghế tròn, Ân Mịch Đường sau người hắn chạy lên trước kéo chiếc ghế tròn ra.

Ghế tròn: (theo nguyên tác tìm được hình ảnh ghế này, nhưng không biết tiếng việt mình gọi là gì, nên mình dịch ra theo tiếng trung trong nguyên tác vậy)



“Hoàng thượng, ngồi!”

Thích Vô Biệt đem hai cuốn sách đặt lên án, cầm lấy tờ giấy tuyên ở bên cạnh lên, Ân Mịch Đường liền lập tức đưa cây bút đã chấm mực chu sa cho hắn.

Cung nữ bưng sữa hươu đi vào, Ân Mịch Đường lập tức chạy qua nhận lấy bát sữa, nàng hai tay ôm lấy bát, từng bước từng bước nhỏ nhích qua. Sữa trong bát sóng sánh sóng sánh, mắt nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bát sữa hươu ôm trong tay, sợ bị sánh ra.

Lý Trung Luân đứng bên cạnh có chút không tự nhiên, Ân Mịch Đường dường như cướp hết những chuyện hắn nên làm rồi.

Ân Mịch Đường cuối cùng cũng đi đến trước trường án, cẩn thận từng chút đem bát sữa hươu đầy đặt lên, nhẹ thở ra một hơi.

“Hoàng thượng, uống đi!”

Nhìn Ân Mịch Đường vì mình mà bận bịu chạy qua chạy lại, trong lòng Thích Vô Biệt có một loại cảm giác rất là khoan khoái, cảm giác khoan khoái này dường như đã lau đi sự không thoải mái trước đó khi Ân Mịch Đường chăm sóc cho Thích Như Quy.

Thích Vô Biệt nhìn tầng tấu sớ dày trên trường án, nói: “Đặt đó trước đã, trời cũng không còn sớm nữa, muội cũng đi về nghỉ ngơi đi.”

Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, hỏi: “Hoàng thượng, huynh còn phải bận rộn rất lâu sao?”

“Ừ, phải đọc hết những cái này.” Thích Vô Biệt nhẹ nâng nâng cằm, nhìn về chồng tấu chương trên trường án.

“Vậy muội ở đây bồi Hoàng thượng.”

“Sẽ rất muộn đó.”

“Muộn cũng bồi!” Ân Mịch Đường xoay người nhìn xung quanh một hồi, sau cùng ánh mắt rơi xuống trên chiếc ghế dưới cửa sổ. Nàng đi qua, muốn chuyển chiếc ghế đến bên cạnh Thích Vô Biệt. Nhưng nàng mới bốn tuổi, nào chuyển được chứ.

Lý Trung Luân thăm dò nhìn Thích Vô Biệt, thấy hắn gật đầu ông mới cười hì hì đi qua, “Ân tứ cô nương đừng để vấp phải chân, nô tỳ làm cho.”

Chiếc ghế được đặt bên cạnh Thích Vô Biệt, Ân Mịch Đường trèo lên, đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh Thích Vô Biệt, nói: “Hoàng thượng, huynh muốn lấy sách gì thì nói với muội, đói hay khát cũng phải nói với muội nhé!”

Thích Vô Biệt nghiêng đầu qua nhìn nàng, hỏi: “Thật sự muốn bồi ta sao?”

“Ừ ừ! Bồi Hoàng thượng.”

“Được rồi, buồn ngủ thì nói một tiếng nhé.” Thích Vô Biệt sờ sờ miệng bát, đợi độ ấm của bát sữa vừa phải rồi mới đẩy qua cho Ân Mịch Đường, lại lấy muỗng nhét vào trong tay nàng.

Hương thơm của sữa hươu chui vào khoang mũi, Ân Mịch Đường cầm lấy chiếc muỗng uống một ngụm, mới nói: “Không buồn ngủ, sẽ luôn bồi huynh.”

“Được.” Thích Vô Biệt mở tấu chương ra.

Ân Mịch Đường lại uống một ngụm, đem chiếc muỗng nhỏ đặt sang một bên, cúi đầu trực tiếp ngậm lấy miệng bát từng ngụm từng ngụm nhỏ mà uống.

Thích Vô Biệt nhìn chuyện quân chính đại sự mà thần tử viết trên tấu chương, bên tai lại nghe thấy tiếng Ân Mịch Đường soạt soạt từng ngụm từng ngụm uống sữa, vốn tâm tình đang nôn nóng cũng vì thế mà bình ổn lại.

Ân Mịch Đường một hơi uống no, mới hậu tri hậu giác phát hiện đây vốn là ngự thiện phòng chuẩn bị cho Hoàng thượng …

Ân Mịch Đường ảo não đến nỗi ngũ quan xoắn cả lại, trộm nhìn qua Thích Vô Biệt. Thích Vô Biệt đang nghiêm túc xem tấu chương, lúc hắn làm việc luôn rất chăm chú.

Ân Mịch Đường nhìn bát sữa hươu còn dư lại một nửa, muốn hỏi Thích Vô Biệt có muốn uống hay không, nhưng lại sợ làm phiền đến hắn. Nàng nhất thời do dự không quyết được, từ từ cúi thấp đầu từng ngụm nhỏ tiếp tục uống.

Cho đến khi một bát sữa hươu toàn bộ uống vào trong bụng nhỏ.

Ân Mịch Đường lặng lẽ liếm khóe miệng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn, Ân Mịch Đường kinh ngạc nhìn Thích Vô Biệt một cái, mới nhận lấy chiếc khăn lau khóe miệng.

“Còn muốn uống không?”

“Không muốn nữa …” Ân Mịch Đường lắc đầu, ánh mắt lại có chút dao động.

Thích Vô Biệt cười nhẹ một tiếng, phân phó Lý Trung Luân đi chuẩn bị.

Sữa bò và sữa dê tương đối thường thấy, mà sữa hươu chủ yếu là chuyên cung cấp cho hoàng thất. Thích Vô Biệt không biết Ân Mịch Đường của đời này có từng uống qua sữa hươu hay không, nhưng hắn biết đời trước nàng rất thích uống. (đời trước hắn và nàng bên nhau thì đều đã lớn rồi)

Rất nhanh, Lý Trung Luân lại bưng đến một bát.

Ân Mịch Đường eo lưng thẳng tăm tắp, dáng vẻ đoan trang nói: “Muội đã uống rất nhiều rồi, uống no rồi.”

“Ừ.” Thích Vô Biệt đầu cũng chẳng nâng lên, “Không muốn uống thì cứ để đó là được.”

Không lâu sau, Thích Vô Biệt lại nghe thấy tiếng Ân Mịch Đường từng ngụm nhỏ hút sữa hươu, hắn không nhịn được mím môi cười.

Ân Mịch Đường có thích thế nào đi nữa thì bát thứ hai cũng không uống được hết. Nàng uống xong một nửa, sờ sờ bụng nhỏ, nàng còn muốn uống nữa nhưng bụng nàng không đựng nổi nữa rồi. Có thể để bụng nghỉ ngơi một hồi rồi lại uống tiếp!

Trong điện an an tĩnh tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng Thích Vô Biệt mở và đóng tấu chương. Ân Mịch Đường nghiêng đầu, quan sát hắn.

Trong không khí an tĩnh này, con sâu ngủ liền chờ cơ hội trèo lên. Qua một lát, Ân Mịch Đường đã bắt đầu buồn ngủ, cái đầu nhỏ gật gật gù gù.

Lại một lần gật mạnh đầu đến thiếu chút ngã xuống, Ân Mịch Đường mới thanh tỉnh một chút ít.

“Về trước nhé?” Thích Vô Biệt hỏi.

Ân Mịch Đường sắp mở không nổi mắt nữa nhưng vẫn lắc đầu, chậm rì rì nói: “Đã đáp ứng … bồi Hoàng thượng …”

Thích Vô Biệt sợ nàng ngủ quên liền bảo cung nữ ôm đến một tấm thảm mỏng đắp lên người nàng. Thích Vô Biệt lại tỉ mỉ phê đọc mấy bản tấu chương liên quan đến chuyện trưng binh, lúc nghiêng đầu nhìn Ân Mịch Đường lần nữa, nàng đã nghiêng đầu nhỏ ngủ mất rồi.

Thích Vô Biệt chầm chậm xoay người, dùng tay phải kéo kéo tấm thảm mỏng trên người nàng, đắp lại cho nàng.

Thích Vô Biệt mỗi ngày đều bận rộn đến rất muộn, cho dù xử lý xong chuyện chính sự rồi cũng sẽ tiếp tục đọc sách. Cho dù là tay trái hắn bị thương thì cũng không ngoại lệ. Chỉ là đêm nay …

Hắn nghiêng đầu qua nhìn Ân Mịch Đường đang ngọt ngào ngủ say, đặt cây bút trong tay xuống.

Thích Vô Biệt vốn muốn cho Trần ma ma lặng lẽ đến ôm Ân Mịch Đường đi, nhưng Ân Mịch Đường lại đột nhiên tỉnh lại. Nàng người thì tỉnh rồi, nhưng thần tình vẫn còn ngơ ngác, trong miệng ngẫu nhiên còn thốt ra mấy câu nói mơ.

“Tỉnh tỉnh.” Thích Vô Biệt dùng lưng bàn tay mát mẻ dán lên mặt nàng, để nàng triệt để tỉnh táo lại.

Ân Mịch Đường “ô” một tiếng, đôi mày nhỏ xoắn vào nhau, đôi chân ngắn cũng không an phận động đậy, làm cho tấm thảm mỏng rớt xuống.

“Nếu đã tỉnh rồi thì cứ từ từ mà đi, đừng để gió thổi lạnh đó.”

Thích Vô Biệt cúi người nhặt tấm thảm rơi một nửa lên. Động tác của hắn lại đột nhiên ngừng lại, cả người có một chớp mắt như không thuộc về bản thân mình nữa. Hắn cứng ngắc xoay lại nhìn Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường cũng triệt để tỉnh táo lại, nàng mở to mắt nhìn Thích Vô Biệt. Mặt nàng đỏ bừng, mắt cũng đỏ lên, như đang nhịn khóc vậy.

Lý Trung Luân trước nay rất biết nhìn sắc mặt người khác lập tức phát giác ra không đúng, nhanh chóng đi lên trước hai bước, hỏi han: “Bệ hạ?”

Thích Vô Biệt lập tức ngồi thẳng, lạnh giọng nói: “Đi cầm áo khoác của trẫm đến đây.”

Lý Trung Luân vội đáp ứng, xoay người đi thiên điện lấy. Thích Vô Biệt lại nói: “Lại đi lấy thêm chiếc nữa.”

Lý Trung Luân ngưng một lát, trong lòng tuy cảm thấy kì quái, chẳng qua hắn cái gì cũng không dám hỏi, vội vàng lại đi thiên điện. Đợi hắn vừa đi, Thích Vô Biệt liền đem áo khoác mở ra, nhanh chóng khoác lên người Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường ngây ngốc nhìn một loạt động tác của hắn, không biết nên phản ứng lại thế nào.

Thích Vô Biệt kéo tấm thảm mỏng nửa đắp trên người Ân Mịch Đường xuống, nhưng tay nhỏ của nàng lại hoang mang giữ chặt lấy tấm thảm, dùng đôi mắt ướt át nhìn Thích Vô Biệt kháng nghị.

“Trẫm cõng muội về.” Thích Vô Biệt ngưng lại một lát, lại thêm một câu, “sẽ không có người nào biết hết, cả Lý Trung Luân cũng thế.”

Cũng không biết có phải là bởi vì ngữ khí của Thích Vô Biệt quá kiên định hay không, kiên định đến nỗi làm cho Ân Mịch Đường cứ thế tin tưởng. Đôi tay đang nắm chặt tấm thảm mỏng cuối cùng cũng buông ra.

Thích Vô Biệt đem tấm thảm mỏng kéo ra vứt trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

Ân Mịch Đường do dự, nàng nghẹn ngào nói: “Sẽ, sẽ làm bẩn y phục của Hoàng thượng …”

Thích Vô Biệt nghe thấy tiếng bước chân của Lý Trung Luân, nói: “Trẫm là hoàng đế, y phục mặc một lần là vứt.”

Ân Mịch Đường cũng nghe thấy tiếng bước chân của Lý Trung Luân rồi, nàng đem đôi tay nhỏ nắm lấy vai Thích Vô biệt, động tác cứng ngắc bò lên lưng hắn. Lúc nàng đứng lên, chiếc áo khoác hắc long lướt qua ghế, trên ghế ướt đẫm.

Thích Vô Biệt đứng lên, quay lưng lại với Lý Trung Luân, đẩy nửa bát sữa hươu trên trường án xuống, sữa hươu liền bắn lên trên ghế, chảy xuống tấm thảm. Cuối cùng chiếc bát sứ rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Ân Mịch Đường nằm trên lưng Thích Vô Biệt run rẩy một cái.

“Bệ hạ, ngài không bị thương chứ?” Lý Trung Luân hoang mang chạy qua.

Thích Vô Biệt nhìn chiếc ghế bị sữa hươu làm bẩn một cái, lạnh nhạt nói: “Không sao, đem chiếc ghế này và tấm thảm đó vứt đi.”

“Vâng ạ, nô tỳ lĩnh chỉ!” Lý Trung Luân lập tức gọi cung nữ thái giám đi vào thu dọn.

“Động chạm đến Bệ hạ, đưa chiếc ghế này và tấm thảm đều đốt hết đi …”

Thích Vô Biệt cõng Ân Mịch Đường trở về Bích Thủy lâu. Trên đường, hai người đều không nói chuyện. Thích Vô Biệt biết tiểu cô nương da mặt mỏng đang ngượng ngùng, nên bảo trì trầm mặc. Mà Ân Mịch Đường lại là không biết nên nói cái gì.

Mắt thấy sắp đến Bích Thủy lâu rồi, Ân Mịch Đường đem mặt dán lên vai Thích Vô Biệt, nhỏ giọng nói: “Đều tại huynh …”

Khi nàng nói chuyện, hơi thở quanh quẩn bên cổ làm Thích Vô Biệt thấy ngưa ngứa, Thích Vô Biệt nhìn bóng hai người trên mặt đất, nhịn cười nói: “Là sữa hươu sai.”

Ân Mịch Đường có chút khốn quẫn chôn mặt trên vai hắn, qua một hồi mới nói: “Hoàng thượng, giữa chúng ta lại thêm một cái bí mật nữa có được hay không?”

“Được.” Thích Vô Biệt dừng lại trước Bích Thủy lâu.

“Vậy chúng ta ngoéo tay đi?” Ân Mịch Đường đem đầu ngón tay mảnh mai lắc lắc trước mặt Thích Vô Biệt, sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ đến Thích Vô Biệt một tay bị thương, một tay còn đang vòng qua chân phải của nàng đây.

Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, bắt lấy một nhúm tóc của Thích Vô Biệt vòng lên ngón tay mình, một vòng, hai vòng.

Nàng cười cong ánh mắt, “Thế này cũng coi như là ngoắc tay rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play