*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ hai sau khi học xong tiết đọc, Ân Mịch Đường kéo Mộ Dung Ngô Kiến đến một góc nhỏ, thì thầm bên tai nàng: “Tỷ nói cho muội đi được không? Muội đảm bảo sẽ không nói với người khác đâu!”

Mộ Dung Ngô Kiến lắc đầu: “Không nói!”

“Ô—”Ân Mịch Đường thất vọng kéo dài âm.

Mộ Dung Ngô Kiến đột nhiên có chủ ý, thấp giọng nói: “Tỷ có thể nói với muội, nhưng muội phải giúp tỷ một chuyện!”

“Ừ ừ!” Ân Mịch Đường dùng sức gật đầu, “Được!”

Mộ Dung Ngô Kiến dán lên tai Ân Mịch Đường, nhỏ giọng nói: “Tỷ vẫn luôn muốn biết Hoàng thượng có phải Vũ Đế chuyển thế không, muội hỏi giúp tỷ nhé? Đợi hỏi được rồi, tỷ sẽ nói cho muội biết tên trước kia của tỷ!”

Ân Mịch Đường mắt chữ ‘O’, “Nhưng, nhưng mà… tỷ là biểu muội của Hoàng thượng mà, tỷ hỏi thì càng dễ hơn chứ!”

Mộ Dung Ngô Kiến lắc đầu, “Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ tỷ đều hỏi rồi, hai đứa nó đều không biết đâu! Hoàng thượng quá kỳ lạ rồi, tỷ không dám đi hỏi huynh ấy …”

Ân Mịch Đường do dự.

“Có bị phán lên tội đại bất kính hay không? Có bị đánh gậy hay không?” Ân Mịch Đường sờ sờ cái mông nhỏ của mình, còn chưa bị đánh đâu, mà mông đã ẩn ẩn cảm thấy đau rồi đây này.

Mộ Dung Ngô Kiến lắc đầu, nàng muốn nói nam nhân là sẽ không đánh nữ nhân đâu, nhưng vừa nghĩ đến hoàng đế biểu đệ mặc long bào huyền sắc thì nàng lại không dám chắc nữa. chỉ nói: “Dù sao nếu muội muốn biết tên trước đây của tỷ thì phải lấy tin tức này đến đổi!”

Ân Mịch Đường do dự không quyết được.

Lúc hai người quay lại, phát hiện Thích Vô Biệt lại đang ở trong Tấn Giang Các, có lẽ là bởi vì vừa mới nghị luận sau lưng Hoàng thượng, nên Ân Mịch Đường và Mộ Dung Ngô Kiến nhìn nhau có chút chột dạ.

Hôm nay là ngày lên lớp thứ hai, Thích Vô Biệt là đến nhìn xem một cái thôi. Một đoàn hài tử đoan đoan chính chính mà ngồi, đứa nào đứa nấy đều không dám nhìn lung tung. Rõ ràng tiểu hoàng đế cùng tuổi với chúng, nhưng bọn chúng lại có chút sợ hãi đối với Thích Vô Biệt.

Tiết học này là học âm luật, đám nam hài tử và nữ hài tử học cùng nhau, Thích Vô Biệt ngồi trên chiếc ghế được cung nữ bưng tới, ra hiệu cho Sở tiên sinh dạy âm luật tùy ý.

Những đứa nhỏ này ở nhà hoặc nhiều hoặc ít đã học qua rồi, đối với âm luật cũng hiểu chút ít. Đặc biệt là nữ nhi thừa tướng Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi đã bảy tuổi đã có thể kéo được một khúc hoàn chỉnh. Thẩm Thư Hương tuổi tuy nhỏ nhưng mẫu thân nàng là tài nữ tinh thông cầm kỳ thi họa, khi Thẩm Thư Hương còn rất nhỏ đã dạy nàng không ít thứ.

Như thế, hoàn toàn không biết chút gì cũng chỉ có Thích Bất Ly và Ân Mịch Đường thôi. Thích Bất Ly là bởi vì thân thể không tốt không muốn học, mà Ân Mịch Đường lại là do tuổi còn nhỏ, còn chưa có bắt đầu học.

Thích Bất Ly không thích học, cúi đầu chơi bộ dao Lưu Tô trong tay, theo động tác lắc lư của nàng, viên ngọc thạch trên bộ dao liền ánh ra ánh sáng lấp lánh. Ân Mịch Đường lại nhón mũi chân, mở to mắt nhìn ngón tay của Sở tiên sinh.

Bộ dao Lưu Tô:



“Thích Bất Ly.”

Âm thanh lạnh nhạt của Thích Vô Biệt vang lên, đám nhỏ trong phòng đều bị dọa một cái, đến cả Thích Bất Ly cũng lệch cả vai. Nàng ghét Hoàng đế ca ca kêu cả tên của nàng như thế, bởi vì cái này là biểu thị Hoàng đế ca ca muốn dạy dỗ người ta!

Sở Minh Côn ngưng đánh đàn nhìn huynh muội hai người, cười nói: “Môn âm luật này khô khan, Công chúa điện hạ còn nhỏ, nghe không vào cũng là bình thường.”

Thích Vô Biệt thu nhẹ ngữ khí, nói: “Đến đây, huynh dạy muội nhận thức âm.”

Thích Bất Ly có cảm giác thoát một kiếp, lập tức cười hì hì chạy đến bên cạnh Thích Vô Biệt, một tiếng lại một tiếng “Hoàng đế ca ca” ngọt ngào gọi, “Hoàng đế ca ca dạy muội, muội chắc chắc học qua liền biết!”

Thích Vô Biệt sớm đã quen với cái miệng biết dỗ người này rồi, lệnh cho người lấy cầm đến, tự mình dạy Thích Bất Ly. Đích xác, có Thích Vô Biệt dạy, Thích Bất Ly liền không dám chơi trộm nữa. nàng vốn là đứa nhỏ thông minh, học không chút khó khăn nào.

Sở Minh Côn kinh ngạc nhìn tiểu hoàng đế, hắn đánh đàn nhiều năm, tinh thông âm luật, khi Thích Vô Biệt đánh ra âm đầu tiên, hắn liền nghe ra điểm không bình thường. Đây không chỉ không nên là cầm kỹ mà một đứa nhỏ năm tuổi có thể có được, thậm chí đã vượt qua kỹ nghệ của đại bộ phận cầm sư rồi. Trong lúc nhất thời, hắn không tự chủ được mà nghĩ đến những lời đồn có liên quan đến Thích Vô Biệt.

“Tiên sinh, ngón tay của ta thế này có đúng hay không?” Ân Nguyệt Nghiên duyên dáng hỏi.

Sở Minh Côn tỉnh táo lại, đi đến chỗ ngồi dạy từng đứa nhỏ chỉ pháp. (chỉ pháp:cách dùng ngón tay)

Thích Vô Biệt dạy Thích Bất Ly một hồi lâu, thoáng ngẩng đầu nhìn Thích Như Quy và Ân Mịch Đường ngồi cùng nhau trên chiếc ghế dài, Thích Như Quy đang tay cầm tay dạy Ân Mịch Đường chỉ pháp.

“Như Quy ca ca thật lợi hại!” Ân Mịch Đường nghiêng đầu qua, nhìn Thích Như Quy cười híp thành một cái khe nhỏ.

“Tất nhiên!” Thích Như Quy mặt mày hớn hởn,bàn tay đầy thịt thịt vỗ vỗ cái ngực nhỏ tròn lỏn.

Tay Thích Vô Biệt đè trên dây đàn, phát ra một âm thanh khó nghe.

“Như Quy, qua đây dạy Tiểu Đậu Đỏ đi.”

Thích Như Quy đến đầu còn không quay lại, tùy ý huơ huơ tay, “Đệ bận dạy tiểu đậu ngọt rồi, huynh đang dạy tốt thế còn kiếm đệ làm gì chứ!”

Thích Vô Biệt trầm mặc, lại nói: “Đến đây.”

Thích Như Quy gãi gãi đầu, mái tóc vốn chải tốt bị hắn cào loạn rồi, hắn liền buồn phiền, buồn bực quay đầu lại gào: “Sinh ra sớm một khắc liền có thể ức hiếp người ta như thế sao hả? Sớm biết thế này, lúc còn ở trong bụng mẫu hậu đệ liền tranh ra sớm hơn huynh rồi!”

Trong phòng một mảnh im ắng.

Thích Vô Biệt nhìn Thích Như Quy rất lâu, không biết làm sao, trước mắt hắn liền hiện lên bộ dạng Thích Như Quy sau khi lớn lên, hắn rõ ràng đã rất lâu rồi không nghĩ đến chuyện ở kiếp trước nữa.

Nhiều đôi song sinh khác đa phần lúc nhỏ giống nhau như đúc, theo số tuổi lớn dần thì từ từ không giống nữa. Còn Thích Vô Biệt và Thích Như Quy thì lại là lúc nhỏ không giống nhau, càng lớn lại càng giống. Thích Như Quy sau khi lớn lên không còn là một tên mập mạp nữa, hắn ngồi trên cây, lắc lư đôi chân thon dài, cười hì hì nói: “Ca, giang sơn và mỹ nhân huynh phải phân cho đệ một thứ chứ?”

Khi đó Thích Vô Biệt đứng dưới cây, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, ngầm đồng ý. Thích Vô Biệt còn nhớ khi mình gật đầu, trong mắt Thích Như Quy lóe lên một tia sửng sốt. Chỉ là khi đó hắn bỏ lỡ mất.

Nhiều năm sau, Thích Như Quy chết trong loạn tiễn, Thích Vô Biệt cách xa ngàn dặm đột nhiên trong lòng quặn đau đến nỗi hít thở không thông, cũng chính là trong từng trận đau đớn đó, Thích Vô Biệt cũng hiểu rõ ràng, thì ra màn bức cung tranh quyền năm đó là sự thành toàn của Thích Như Quy mà thôi.

Thích Vô Biệt chầm chậm đè ống tay áo, đem ống tay áo đè cho bằng phẳng lại. Ống tay áo rộng huyền sắc bằng phẳng nằm trên bàn đá, tâm tư của Thích Vô Biệt cũng từ từ bình tĩnh lại. Hắn nhắm mắt lại, đè xuống chua xót không biết từ chỗ nào đi ra, đột nhiên không muốn lưu lại chỗ này, hắn đứng dậy, bước lớn rời đi.

Thích Như Quy ngây người.

“Ca! Ca! Huynh đừng tức giận mà!” Thích Như Quy vội vàng đuổi theo, kéo lấy ống tay áo của Thích Vô Biệt không buông.

Ân Mịch Đường và Thích Bất Ly cùng nhau đứng lên, đồng thanh nói: “Muội không cần ai dạy cả, tự mình học!”

Ánh mắt của Thích Vô Biệt đảo qua gương mặt non nớt của Thích Như Quy, Thích Bất Ly và Ân Mịch Đường, lặng lẽ thở dài trong lòng, bọn họ vẫn còn là những đứa nhỏ vô ưu vô lo, thật tốt.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!”

Lý Trung Luân kéo vạt áo trước chạy qua, trên mặt mang theo nụ cười, đến cả hành lễ cũng quên luôn, hưng phấn nói: “Thái thượng hoàng và Thái hậu trở về rồi!”

Thích Vô Biệt trong lòng thịch một cái, những tâm tình khác đều buông xuống.

“Ở đâu rồi! Ở đâu rồi!” Thích Bất Ly vội vàng kéo lấy tay áo Lý Trung Luân, trên mặt toàn là vui mừng.

Lý Trung Luân nhanh chóng cúi xuống, cười híp mắt nói với Thích Bất Ly: “Thái thượng hoàng và Thái hậu nghe nói Hoàng thượng và hai vị ở chỗ này nên đang đi về bên này đây ạ!”

“Ca! Bọn họ về rồi!” Thích Như Quy dường như đã quên một khắc trước đang cãi nhau với ca ca rồi, đột nhiên ôm lấy Thích Vô Biệt. Thích Vô Biệt muốn đẩy tên mập mạp đang treo trên người mình xuống, nhưng hắn nhìn nhìn dáng vẻ vui mừng của đệ đệ, cuối cùng cũng không nâng tay đẩy nữa, kệ hắn vậy.

Không lâu sau đó, thân ảnh Thái thượng hoàng và Thái hậu ẩn hiện sau vườn chuối sứ đằng xa, Thích Bất Ly và Thích Như Quy vừa hô to vừa chạy qua, có lẽ là lấy ra tốc độ nhanh nhất của bản thân rồi.

Thích Giác một thân trường sam màu trắng, thân như ngọc, thanh tuấn cao ngạo. Thẩm Khước mặc một chiếc váy sa màu xanh rêu nhạt màu, bên ngoài khoác một chiếc áo cánh màu hạnh, nơi cổ áo và ống tay áo được thêu hoa văn chìm. Tóc đen được vấn thành kiểu tóc trụy mã kế, chỉ cắm một cây trâm bằng trúc.

Tóc trụy mã kế:



Hai người này cho dù là dáng vẻ hay ăn mặc trang điểm đều có chút đạm mạc, đạm mạc đến không phù hợp với thân phận đế hậu của hai người. Càng giống như thần tiên quyến lữ đi ra từ trong tranh vậy, hoặc cũng là ẩn sĩ. Bọn họ hành tung bất định, cũng không có nghi trượng nghênh đón, người đến cổng cung rồi cung nhân mới biết bọn họ trở về.

Nhưng dáng vẻ lạnh nhạt của bọn họ khi nhìn thấy đôi con trai con gái song sinh đang chạy ào đến liền giống như xuân về băng tan vậy. Trong mắt hai người dần dần tràn ra ý cười, đem đôi tử nữ ôm lên.

Thích Vô Biệt đứng ở chỗ cũ bất động, an tĩnh nhìn một màn này, ống tay áo hắn đột nhiên bị người kéo một cái, hắn kinh ngạc quay đầu qua, đối diện với ánh mắt của Ân Mịch Đường.

“Hoàng thượng, nhanh đi qua đi!”

Ân Mịch Đường thấy Thích Vô Biệt còn đứng ở chỗ cũ không động đậy, sắc mặt không chút gợn sóng, nàng liền tự dưng gấp đến dậm chân, nhích đến bên tai Thích Vô Biệt nhỏ giọng nói: “Chính là bởi vì ngài không thân thiết với bọn họ, nên bọn họ mới không tặng quà cho ngài đó!”

Nói xong, Ân Mịch Đường liền giật mình, lập tức phát giác mình lỡ miệng rồi, mắt mở lớn hoảng hốt bụm miệng, lắp ba lắp bắp giải thích: “Là, là tặng ít, ít quà….”

Giữa khoang mũi của Thích Vô Biệt còn vương mùi sữa của đứa nhỏ, lại nhìn khuôn mặt nho nhỏ non nớt trước mặt, không tự chủ được khóe miệng giương lên.

Ân Mịch Đường tưởng là Thích Vô Biệt hết tức giận rồi, nàng nhanh chóng bắt lấy ống tay áo hắn, giục: “Hoàng thượng, ngài đi nhanh đi nha!”

Thích Vô Biệt cụp mi mắt, nhìn nếp nhăn nơi ống tay áo bị bàn tay nhỏ níu lấy, hắn “ừm” một tiếng, cất bước đi về hướng Thái thượng hoàng và Thái hậu. Hắn cũng không phải là không nhớ, chỉ là nỗi nhớ của hắn đối với phụ mẫu không giống với cái nhớ của đứa trẻ năm tuổi mà thôi.

Thẩm Thư Hương bò trên hảng rào, hít hít mũi.

Mộ Dung Ngô Kiến cau mày nhìn nàng: “Tỷ lại nhớ nương tỷ rồi hả?”

Thẩm Thư Hương cầm khăn tay lau lau khóe mắt, nghẹn ngào gật đầu.

Ân Mịch Đường thu hồi ánh mắt, nhìn Tiểu Đậu Đỏ ở chỗ kia, Tiểu Đậu Đỏ được mẫu hậu nàng ôm trong lòng, nàng vòng tay ôm chặt cổ của mẫu hậu, không ngừng nói chuyện, nói mấy câu còn muốn hôn một cái trên mặt mẫu hậu nàng.

Ân Mịch Đường từ từ cụp xuống đôi vai nhỏ, cùng bò trên hàng rào giống Thẩm Thư Hương. Nàng nghiêng cái đầu nhỏ, nàng cũng nhớ nương rồi. Nương của Tiểu Đậu Đỏ trở về rồi, còn nương nàng khi nào mới trở về đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play