Thẩm Thư Điềm giật mình không biết phản ứng thế nào, ngơ ngác mở to mắt, ngây ngốc nhìn hắn.

Tả Tư Nam khép mi lại, ngược lại phát ra một tiếng cười khẽ, nghe hết sức mê người.

Tay lười biếng chống cằm: "Chị, đừng sợ, chỉ là đùa thôi mà."

Thật sự là đùa sao?

Thẩm Thư Điềm mím môi, ngày đầu tiên đến Tả gia, cô đã cảm nhận được quan hệ cha con bọn họ vốn không tốt, cảm nhận được sự phẫn uất của Tả Kỳ và sự thờ ơ của Tả Tư Nam.

Cô từng vô tình nghe thấy ông nội Tả cùng ông nội nói chuyện phiếm ở trong sân.

Ông nội Tả nói với ông nội cô, hối hận khi đem Tả Tư Nam cho ba Tả chăm sóc, ông nên sớm phát hiện ra đủ thứ chuyện không phù hợp, nên đem Tư Nam về để ông chăm sóc, nếu không làm sao có thể có kết cục tồi tệ như bây giờ?

Cô không hiểu tình hình cụ thể, nghe lén cũng không hay. Nhưng giọng điệu của ông nội Tả đau lòng như vậy, ngày thường luôn cao ngạo giờ lại ủ rũ xuống, tóm lại cũng không tốt.

Thẩm Thư Điềm trầm mặc không nói, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm, đôi mắt màu hổ phách mở to, ánh mắt nhìn Tả Tư Nam hết sức mềm mại.

Tả Tư Nam ngước mắt ngẩn ra, trong lòng có một tia rung động xẹt qua. Trái tim hắn hơi co lại, đem suy nghĩ trong lòng đè nén xuống.

"Chậc"

Tả Tư Nam chuyển động đôi mắt đào hoa, khẽ nhướn mày, buồn cười nói: "Ánh mắt của chị như thế này là có ý gì?"

Đôi mắt màu hổ phách tràn ngập yêu thương, giống như đang nhìn một chú cún con bị bỏ rơi, khó khăn lắm mới tiến tới ôm nó, nhưng Tả Tư Nam có khi nào cần thứ này.

Hắn dùng ngón tay búng nhẹ cái trán đầy đặn của cô, bình tĩnh nói: "Dẹp những suy nghĩ linh tinh trong đầu chị đi."

"Đau." Thẩm Thư Điềm nhanh chóng che lại trán của mình, bất mãn trợn tròn mắt.

Không biết tốt xấu!

Khóe miệng Tả Tư Nam khẽ nhếch lên, cầm lấy tài liệu chậm rãi mở ra.

Thẩm Thư Điềm tự cảm giác bản thân không thích hợp ngồi ở đây xem những nội dung này, hơn nữa sau khi vận động xong có chút không thoải mái, cô vẫn là lên lầu tắm trước đi.

Tắm xong, cô mặc một chiếc váy ngủ màu lam nhạt, tôn lên vòng eo thon thả, mái tóc dài đen nhánh sau khi sấy khô có chút bồng bềnh, ngoan ngoãn xõa xuống, khiến cả người mềm nhũn.

Khi xuống lầu, dì Phương đã chuẩn bị cơm nước xong, trong tay còn đang bê bát canh.

Tả Tư Nam đã ngồi vào bàn ăn, Thẩm Thư Điềm ngồi xuống đối diện hắn.

Thức ăn mỗi ngày rất phong phú, chỉ có hai người bọn họ mà đã nấu rất nhiều đồ ăn.

Buổi trưa Thẩm Thư Điềm muốn ăn trứng chiên, cô nhờ dì Phương bữa tối chiên cho cô một quả.

Chỉ là vừa gắp lên, còn chưa bỏ vào trong bát. Thẩm Thư Điềm lại nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Tả Tư Nam, lạnh lẽo như băng, trong con ngươi đen chứa đầy sự âm u, hoang vắng, đó không phải là giả vờ, càng giống như lạnh lẽo từ trong xương.

Thẩm Thư Điềm ngẩng đầu nhìn, Tả Tư Nam không nhanh không chậm mà uống canh, đầu hơi cúi xuống, lông mi vừa dài vừa cong, đầu ngón tay tinh xảo cầm lấy quai thìa trắng sứ, bộ dạng vô cùng anh tuấn.

Nhìn chỗ nào cũng không dính dáng với hai chữ "đáng thương", nhưng mà không biết trước khi chưa nhìn thấy Tả Tư Nam, trong lòng cô liền chôn một hình bóng đáng thương.

Nhìn hắn bây giờ giống như chú mèo trắng một mình liếm lông dưới gốc cây khi nãy.

Yếu đuối và bất lực.

Bây giờ không biết bé mèo trắng kia đã ăn thức ăn cho mèo chưa.

Cô thở dài một cái, nhìn món trứng rán trên đũa, do dự một chút, đem nó nhẹ nhàng đặt vào chén ăn trên tay phải của Tả Tư Nam.

Động tác trên tay của Tả Tư Nam dừng lại, ánh mắt chậm rãi dừng lại ở trên cái trứng chiên. Cái trứng chiên làm vừa tới rất đẹp mắt, vàng óng ánh, vừa nhìn đã biết ngoài giòn trong mềm.

Tả Tư Nam có chút khó hiểu, Thẩm Thư Điềm liếc hắn một cái, đáng yêu nháy mắt mấy cái, tinh nghịch cười một cái, thản nhiên nói: "Ăn đi."

Bất kể là kẹo Alpenliebe hay là cái trứng chiên này, Thẩm Thư Điềm chưa từng cân nhắc xem hắn muốn ăn hay không, thấy tốt liền đưa cho hắn ăn.

Ánh mắt cô nhìn hắn bây giờ so với lúc bình thường có chút mềm mại vài phần, giống như hận không thể tiến đến xoa đầu hắn, cũng không biết trong não cô chứa cái gì.

Hắn hiếm khi ăn đồ chiên rán và không thích mùi vị của nó.

Nhưng mà hiện tại, hắn cầm chiếc đũa gấp lên, cúi đầu cắn từng miếng một.

Thôi....

Thẩm Thư Điềm thỏa mãn, đôi mắt cười thành trăng khuyết.

Ngày hôm sau, tiết học đầu tiên kết thúc.

Thẩm Thư Điềm vừa mới giải xong một bài toán lớn.

Trần Ngữ Trúc nghiêng người qua: "Tiểu Điềm, cậu có biết cuối tháng sau chính là lễ kỷ niệm thành lập trường không?"

Thẩm Thư Điềm đặt bút xuống, lắc đầu: "Không biết, sao vậy?"

Trần Ngữ Trúc hưng phấn nói: "Lễ kỷ niệm thành lập trường là sự kiện lớp, trường đã chuẩn bị rất lâu rồi, đến lúc đó sẽ còn có đài truyền hình phát trực tiếp. Bây giờ trường muốn làm video tuyên truyền, còn phải chọn học sinh hình tượng tốt để làm video tuyên truyền."

Thẩm Thư Điềm gật đầu: "Vậy thì tốt."

Trần Ngữ Trúc không ngừng nói: "Hình tượng tốt nghĩa là ngoại hình đẹp, khí chất tốt?"

Trần Ngữ Trúc nhịn không được nói: "Nghe nói phụ trách chuyện này là cô Lục có tiếng toàn trường trong tổ Âm Nhạc kia, không biết cô ấy sẽ chọn ai, mình cảm thấy cậu cũng rất tốt nha."

"Mình?"

Thẩm Thư Điềm lắc đầu, buồn cười nói: "Mình không được đâu. Hơn nữa, cô Lục cũng không quen biết mình. Chắc là Tư Huệ Uyển rồi."

Trần Ngữ Trúc bĩu mô: "Là cậu thì thật tốt."

Tuy nói là chọn trong toàn bộ học sinh trong trường, nhưng suy cho cùng vẫn là xem quyết định từ thầy cô.

"Không biết Tả Tư Nam có tham gia hay không, vừa đẹp trai, lại là cháu trai của chủ tịch trường, trường học nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách đẩy cậu ấy lên cao nhất, chỉ là cậu ấy có nhận hay không thôi. Dù sao đến lúc đó sách tuyên truyền mỗi người một quyển, nếu như chủ tịch trường phát hiện cháu trai của mình không ở trên cùng..."

Thẩm Thư Điềm mím môi: "Sẽ không để ý mấy cái này đâu."

Cô không cho rằng ông nội Tả là loại người như vậy.

Trịnh Hằng đi qua đây, gõ gõ vào mặt bàn của cô: "Thư Điềm, cô Lục tìm cậu."

"Hả?"

Thẩm Thư Điềm nhìn ra ngoài phòng học, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ tao nhã mặc chiếc váy mỏng màu đen đang đứng ngoài cửa lớp. Nhìn thấy ánh mắt của cô còn quơ quơ tay về phía cô

Trên mặt của Trần Ngữ Trúc tràn đầy sự hưng phấn, đẩy vai Thẩm Thư Điềm: "Tiểu Điềm mau ra đi, chắc chắn là chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường."

Trong lòng Thẩm Thư Điềm tràn ngập sự nghi hoặc, nhưng mà vẫn là bước nhanh đi qua.

Lục Nhứ nhìn Thẩm Thư Điềm một lượt, Thẩm Thư Điềm cảm thấy da đầu tê dại, hài lòng gật đầu: "Thẩm Thư Điềm đúng không?"

Thẩm Thư Điềm gật gật đầu, ngoan ngoãn mềm mại nói: "Cô Lục."

Lục Nhứ càng nhìn càng vừa lòng: "Đến phòng học nhỏ trước đi, cô có chút chuyện muốn nói với em."

Hai người cùng nhau đi đến phòng học nhỏ dùng để phụ đạo cho học sinh, cách bàn làm việc ngồi xuống.

"Bạn học Thẩm cũng đã nghe tháng sau chính là kỉ niệm ngày thành lập trường chúng ta rồi đúng không?"

"Vâng ạ."

Lục Nhứ khóe miệng mang theo ý cười: "Là như vậy, chúng ta dự định làm video tuyên truyền, cần chụp ảnh và quay phim ngắn, hi vọng em có thể tham gia."

Thẩm Thư Điềm đối với chuyện này không có hứng thú, do dự một hồi: "Em thấy em không phù hợp để đi đâu ạ."

Lục Nhứ cười tủm tỉm: "Cô cảm thấy rất thích hợp."

"Nhưng mà....."

"Em hiện giờ cũng không cần phản đối, có thể trở về suy nghĩ một chút, dù sao quay phim cũng diễn ra sau kỳ thi."

Thẩm Thư Điềm mở to mắt, muốn cự tuyệt lần nữa.

Lục Nhứ chuyển đổi đề tài, đột nhiên nói: "Em và Tả Tư Nam rất thân đúng không"

Thẩm Thư Điềm còn chưa kịp xoay người, chớp chớp mắt do dự: "Được chứ?"

Lục Nhứ trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: "Vậy em giúp cô hỏi xem cậu ấy có muốn tham gia hay không?"

"Em không được đâu."

Thẩm Thư Điềm kịch liệt lắc đầu, cảm thấy nhiệm vụ này quá khó khăn, Tả Tư Nam dường như cũng sẽ không tham gia, liếm liếm môi dưới: "Cô Lục, cô có thể tự mình hỏi mà."

Nụ cười trên khóe môi Lục Nhứ đông cứng lại, sớm cô đã hỏi qua rồi, đáng tiếc đối phương hoàn toàn không coi cô là cô giáo, hoàn toàn làm lơ cô.

Cô trời sinh theo đuổi sự hoàn mỹ, chỉ thích người xinh đẹp, huống hồ chuyện lần này là đích thân Hiệu trưởng giao phó xuống.

Tất cả học sinh ở Nhị Trung, ai cũng không so được với Tả Tư Nam, bất luận là dung mạo hay khí chất.

Chỉ là cô không có năng lực ép buộc hắn.

Nhưng nói ra lời này cũng không có gì mất mắt.

Trên mặt cô vẫn duy trì sự khiêm tốn và ý cười ôn hoà: "Không thử làm sao biết được? Mấy ngày nay cô thật sự quá bận rộn, em giúp cô đi."

Trên mặt cô lộ ra ánh mắt cầu xin, Thẩm Thư Điềm né tránh một hồi, cuối cùng không né tránh ánh mắt của cô: "Được, em sẽ thử. Nhưng mà em không thể đảm bảo kết quả."

Lục Nhứ hài lòng cười: "Cô tin tưởng em sẽ làm được."

Thẩm Thư Điềm: "..."

Thẩm Thư Điềm nhìn cô trên đôi giày cao gót rời đi, đột nhiên cảm thấy hối hận vì lời hứa vừa rồi.

Chỉ là hỏi một câu, đồng ý hay không là chuyện của Tả Tư Nam, đúng không?

Buổi tối

Thẩm Thư Điềm vẫn như thường lệ đến hồ Nguyệt chạy bộ, lần này cô còn mang thức ăn cho mèo con.

Cô gỡ lá xanh chui vào bên trong, thức ăn đã bị ăn hết rồi, nhưng cô nhìn quanh vẫn không thấy mèo con đâu.

Nhưng Thẩm Thư Điềm đã rất hài lòng rồi, ăn là tốt rồi, nó sẽ không đói bụng. Cô đặt thức ăn cho mèo ở đây, chạy hai vòng rồi trở về biệt thự.

Đêm nay Tả Tư Nam không có về nhà, cơm tối chỉ một mình Thẩm Thư Điềm ăn.

Ăn xong cơm tối cô trở về phòng, buổi chiều Long Bá Vương vừa mới phát hai tờ đề Toán mới, sáng sớm ngày mai phải đối chiếu đáp án.

Cô ở trường đã làm xong một tờ, vẫn còn một tờ nữa. Cô dùng điện thoại đặt thời gian, tập trung làm đề.

Làm xong bài tập đã là 10 giờ 30 rồi, Thẩm Thư Điềm thở phào nhẹ nhõm, muốn xuống lầu lấy chai sữa.

Vừa đi tới chỗ ngoặt, cô đã nghe thấy tiếng đồ vật va vào nhau từ phòng bên cạnh, hình như rơi xuống đất, âm thanh vô cùng lớn.

Thẩm Thư Điềm cau mày, thật sự lo lắng, dừng ở chỗ cửa phòng chưa có khoá, do dự một hồi, đặt tay ở trên cánh cửa.

Vừa đẩy được một phần ba, đã có người từ phía sau che mắt cô lại, một luồng khí sạch sẽ bén nhọn bao lấy cô, lòng bàn tay mềm mại ấm áp.

"Chị đừng nhìn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play