Miễn là ở bên nàng

*

Khoảnh khắc phản ứng lại, Khương Dư Sanh véo bao ngón tay, cảm thấy như mình đang cầm một chiếc mỏ hàn nóng hổi.

Sức nóng và sự xấu hổ dâng lên trên gương mặt nàng.

Nhưng khi nhìn thấy Bạc Tô nhếch nhác, còn xấu hổ, bối rối hơn nàng, sự thích thú và tình yêu đã chiến thắng sự thẹn thùng trong nàng.

Đây là Bạc Tô, người suýt gặp sự cố trong buổi phát sóng trực tiếp của bữa tiệc năm đó, đã có thể giải cứu hiện trường với hàng trăm triệu khán giả bên ngoài máy quay mà không hề thay đổi biểu cảm, cười nói đầy bình tĩnh.

Nàng đặt bao ngón tay vào lòng bàn tay, hạ tay xuống, bước từng bước đến gần Bạc Tô, dừng lại trước mặt cô, nghiêng người về phía trước, hỏi: “Chị ơi, chị… còn chuẩn bị sẵn như thế nữa cơ à?”

Đôi mắt hình quả hạnh ánh đầy ý cười, giống như một con hồ ly nhỏ độc ác thích trêu chọc.

Hàng mi của Bạc Tô nhanh chóng run lên hai lần, thậm chí khóe mắt cũng đỏ ửng. Cô bắt đầu hối hận vì mình lại giấu đầu lòi đuôi, lao ra ngoài nhanh như vậy, đầu ngón tay nắm chặt chiếc khăn tắm trên ngực vô thức siết chặt, buộc mình phải bình tĩnh lại: “Chị không có.”

Cô thật sự không có.

Cô vừa về Bắc Thành mới nhận được hàng, sợ nếu cần sẽ không kịp chuẩn bị như trước nên đã bỏ vào mỗi túi vài miếng. Nhưng lý do này nói ra rất kỳ quái, giống như lạy ông tôi ở bụi này, càng miêu tả càng thấy đen tối.

Hiển nhiên Khương Dư Sanh không tin lời phủ nhận của cô, nụ cười càng sâu hơn.

Bạc Tô biết mình không thể giải thích rõ ràng nên chỉ đơn giản bất chấp tất cả, trước khi sự xấu hổ hoàn toàn đánh bại cô, cô quay lại, bình tĩnh nói: “Chị chỉ ra ngoài xem xem em có tìm thấy lát sữa chua không, chị đi lau tóc tiếp đây.”

Sau khi lời nói được thốt ra, ngay cả cô cũng không thể kiềm chế được nữa.

Khương Dư Sanh hoàn toàn mất tự chủ, cười lớn đến run cả vai.

Nàng ôm Bạc Tô từ phía sau, không để ý đến hơi nước ẩm ướt trên người Bạc Tô, áp ngực và bụng mình vào lưng cô, cười đến mức hô hấp loạn cả lên: “Chị, chị đáng yêu quá đi.”

"Có thì cũng không sao."

Bạc Tô buộc phải dừng bước chân, cuối cùng bật ra tiếng cười.

Khương Dư Sanh bình tĩnh lại một chút, nhỏ giọng nói: "Chỉ là, chị..."

“Ừm?”

"Không may cho chị rồi, hôm nay là ngày thứ ba của em."

Bạc Tô ngẩn ra một lúc rồi bật cười: “Không sao đâu.”

“Ừm?”

“Chị đến đây không phải vì mục đích này.”

Khương Dư Sanh tin cô. Nàng chỉ nghĩ đến bản thân có thể sẽ ủ rũ đến thế nào, nghĩ đến việc đến điều tra, chuẩn bị sẵn thứ này vào túi, đã khiến nàng mềm lòng.

Nàng khẽ hôn lên vai cô, cầm lòng chẳng đặng nói: “Vậy… nếu em muốn chị thì sao?”

Vùng da nơi Bạc Tô được nàng hôn dường như đã bị lưỡi lửa đốt cháy. Bụng dưới co thắt, cô quay đầu hôn lên trán Khương Dư Sanh, nhẹ giọng nói: “Vậy em làm đi.”

Khương Dư Sanh ngẩng đầu nhìn cô.

Dưới ánh sáng tĩnh lặng, trong đôi mắt đen của Bạc Tô ánh lên một hồ nước, giống như tư thái ta cần ta cứ lấy.

Tim Khương Dư Sanh đập mạnh vào lưng cô, vô thức nuốt nước bọt.

Tuy nhiên, sau khi ngóng nhìn cô vài giây, Khương Dư Sanh hôn lên cằm cô, hỏi: “Hôm qua chỉ ngủ mấy tiếng?”

“Chị không biết.”

“Có phải ngủ không ngon không?”

Bạc Tô không biết mình cảm thấy thất vọng hơn hay ấm áp hơn. Nhưng cô thật sự không phải đến đây để làm chuyện ấy, cũng không muốn Khương Dư Sanh thật sự cho rằng cô đến đây vì chuyện đó, nên chỉ cười nhạt đáp: “Ừm.”

Khương Dư Sanh hôn lên chiếc cổ trắng như ngọc dưới ánh đèn của cô lần cuối rồi buông ra: “Vẫn chưa tắm xong đúng không?”

“Ừm.”

"Vậy chị vào trong tắm lại đi, sau khi tắm xong em giúp chị sấy tóc được không?”

“Được.”

Sau khi Bạc Tô trở lại phòng tắm, Khương Dư Sanh đứng ở phòng khách, dang hai tay nhìn vật mỏng manh trong lòng bàn tay, vẫn có cảm giác có chút kỳ quái, ngượng ngùng, lại ngọt ngào.

Nếu nàng không nhìn lầm thì dường như không chỉ có một món đồ này ở túi trong của túi, cũng không chỉ có một màu này.

Nàng thực sự rất vui vì Bạc Tô lại có sự nhiệt tình và ham muốn như vậy đối với nàng.

Nàng ngẫm nghĩ rằng mình nên học hỏi từ Bạc Tô.

Đứng tại chỗ, nàng mở ứng dụng, mua vài hộp các loại khác nhau của cùng một nhãn hiệu.

Khi Bạc Tô trở ra, Khương Dư Sanh đã giúp cô cất đồ vào túi.

Bạc Tô ngồi, Khương Dư Sanh đứng trước bàn làm việc sấy tóc.

Những sợi tóc mềm mại không ngừng tuột khỏi tay Khương Dư Sanh. Khương Dư Sanh nói với Bạc Tô: “Em ngủ trên chăn lụa và gối cao su ở tầng dưới rồi, rất thoải mái, nên em cũng đã đổi trên lầu.”

"Vỏ chăn ban đầu của chị có kích thước 220×250. Em không tìm được lõi chăn bông của hãng này có cùng thông số kỹ thuật nên đã chủ động đổi sang bộ bốn chiếc mới. Chị có phiền không?"

Bạc Tô thực sự nhận thấy ga trải giường đã được thay, nhưng cho đến tận bây giờ mới chú ý đến bộ ga trải giường mới trông như thế nào.

Cô cong môi: "Tất nhiên không phiền rồi.”

Sau đó, Khương Dư Sanh tiếp tục: "Em cũng thay kệ trên bồn rửa trong phòng tắm rồi. Cái ban đầu vừa nhỏ vừa cũ. Em thay nó bằng cái đôi, treo bàn chải đánh răng điện và cốc đánh răng của mình lên đó."

"Em cũng di chuyển máy in trong phòng làm việc một chút vì thấy vị trí đặt máy in ban đầu sẽ tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời vào buổi trưa, có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ của máy in."

Nàng kể lại từng chi tiết những thay đổi của mình đối với ngôi nhà sau khi Bạc Tô rời đi, giọng điệu bình thường và tự nhiên, nhưng Bạc Tô nghe xong lại cảm thấy tim mình bủn rủn.

Rõ ràng Khương Dư Sanh luôn đặt cô trong lòng, khoảnh khắc nào cũng nghĩ về cô.

Cô yêu cầu: “Lần sau, em có thể vừa làm vừa gửi tin nhắn cho chị được không?”

Khương Dư Sanh sửng sốt một chút, sau đó cong mắt: "Được chứ."

Nàng đặt một câu hỏi: "Vậy... trong rất nhiều thay đổi, chị thích thay đổi nào nhất?"

Bạc Tô nói không chút do dự: "Chị thích hết.”

Khương Dư Sanh không hài lòng: “Không thể thích hết, chị phải chọn cái tốt nhất.”

Bạc Tô lẳng lặng mỉm cười.

Khương Dư Sanh tiến đến bên cạnh cô, gãi gãi da đầu cô, làm nũng: “Nói đi nói đi.”

Bạc Tô cúi đầu, cắn môi rồi nói: “Chị thích cuốn sách và chiếc cốc trên chiếc bàn thấp cạnh cửa sổ.”

Khương Dư Sanh ngạc nhiên, vô thức quay lại nhìn theo lời cô, nhìn cuốn sách đang đọc dở và nước chưa uống xong bên cửa sổ.

“Tại sao vậy?”

"Cảm giác như có hơi thở sinh hoạt của em.”

Giống như nếu nhắm mắt lại, cô có thể tưởng tượng cảnh nàng ở một mình như thế nào trong những ngày tháng cô vắng mặt. Thản nhiên đọc sách, chờ đợi, nhớ về cô.

Động tác cầm máy sấy tóc bằng tay phải của Khương Dư Sanh thoáng khựng lại, một lúc sau mới thở dài: "Chị..."

“Ơi?”

"Hơi phạm quy rồi đấy.”

Bạc Tô nghiêng đầu nhìn nàng.

Khương Dư Sanh nói: “Chị luôn nói những điều làm rung động tim người khác.”

Bạc Tô khẽ chớp hàng mi, mỉm cười quay đầu lại, giống như có chút ngượng. Cô ngẫm nghĩ, nhớ ra điều gì đó, nói: “Chị đã liên hệ với bệnh viện rồi, bà có tiện đến Bắc Thành tái khám vào ngày 10 và 11 tháng này không?”

"Tiện." Họ rất dễ sắp xếp.

Bạc Tô hỏi: "Vậy, lần này em có phiền ở lại nhà chị trước khi nhập viện không?"

Sao lại nghe quen tai như vậy nhỉ?

Khương Dư Sanh mỉm cười: "Chị ơi, trí nhớ tốt của chị được sử dụng ở chỗ này à?”

Bạc Tô ẩn ý: “Không hẳn.”

“Hửm?”

"Chị cũng nhớ ngày 4 đến ngày 10."

Khương Dư Sanh kịp phản ứng, không khỏi cong đôi môi đỏ mọng. Nàng tắt máy sấy tóc, kề sát bên tai Bạc Tô, thủ thỉ: “Vậy chị còn phải nhớ thêm một chuyện nữa”

“Ừm?”

"Chị nợ em một lần, đến Bắc Thành có thể trả lại cho em được không?”

Bạc Tô nghiêng đầu nhìn vào mắt nàng, một lúc sau mới thu ánh mắt lại, cúi đầu mỉm cười.

“Vậy em đến lấy đi.” Cô bình tĩnh nói, nhưng tai lại đỏ bừng.

Khương Dư Sanh nhịn không được hôn cô một cái.

Hai người tắm rửa xong, trò chuyện một lúc mới tắt đèn nghỉ ngơi.

Có lẽ vì quá mệt nên đây là lần đầu tiên Bạc Tô ngủ thiếp đi nhanh hơn Khương Dư Sanh.

Cô nằm trên gối Khương Dư Sanh, hai tay đặt trên eo Khương Dư Sanh, hàng mi dài cong vút dày như cánh bướm, ngủ rất yên bình.

Sau khi tháo chiếc mặt nạ trang nhã, nghiêm túc vào ban ngày, trông cô đầy yếu đuối, mong manh khi ngủ yên.

Khương Dư Sanh nhìn cô trong ánh sáng lập lòe như đang nhìn một vị thần.

Nàng nghĩ đến cảm giác vừa rồi tóc Bạc Tô trượt giữa kẽ tay mình, giống như cát lún.

Chỉ khi tâm trụ vào nơi vô trụ thì chân tâm mới hiển lộ. Tình yêu giống như cầm một ngọn đuốc, không thể đi ngược gió.

Một câu thơ chợt hiện ra trong tâm trí nàng, khuyên nhủ nàng đừng dính mắc vào biểu tượng, đừng dính mắc vào chấp vọng mà chỉ hãy cảm nhận sự an yên, hạnh phúc của giây phút hiện tại bằng trái tim mình.

“Chị, ngủ ngon.” Nàng thầm nói.

*

Bình minh ngày hôm sau, chim hót líu lo, Khương Dư Sanh tỉnh dậy trong ánh sáng lờ mờ.

Ngoảnh mặt sang một bên, Bạc Tô đã tỉnh lại.

“Chào buổi sáng.” Bạc Tô cong môi.

Lòng Khương Dư Sanh cảm thấy chua xót không kìm được.

Nàng dời đầu, vùi vào cổ Bạc Tô, giấu đi cảm xúc, cười nói: “Bỗng dưng em có một điều ước.”

"Ừm?" Bạc Tô thoáng điều chỉnh tư thế, để Khương Dư Sanh nghiêng người thoải mái hơn.

“Em hy vọng một ngày nào đó, em có thể thức giấc trước chị.” Nàng hy vọng có thể nhìn cô ngủ ngon.

“Vì sao?”

"Em cảm thấy như đã bị chị nhìn lén quá nhiều lần rồi, muốn nhìn lại.”

Bạc Tô khẽ cười, một lúc sau, ngực bụng khẽ động, lẳng lặng mỉm cười.

Khương Dư Sanh phát hiện ra, hỏi cô: “Sao chị lại cười?”

“Không có gì.”

Khương Dư Sanh không tin, chui ra nhìn chằm chằm vào cô. Bạc Tô quay đầu nhìn lên trần nhà, khóe môi thoáng cong lên.

Rõ ràng là có gì đó.

Khương Dư Sanh khẽ sờ chỗ hay nhột trên eo cô, trêu cô: “Thật sự không có gì sao?”

Bạc Tô sợ nhột, vội vàng đè tay nàng lại, khó nhịn cười, hơi thở không đều.

Tươi đẹp hiếm thấy.

Ánh mắt Khương Dư Sanh sâu thăm thẳm, không thể không quấy cô.

Nàng dừng lại, hôn lên cằm Bạc Tô đầy nhẹ nhàng, ấm áp mềm mại.

Bạc Tô nhìn chằm chằm vào nàng, cảm nhận được tình yêu thầm lặng của nàng, cuối cùng buông tay: "Chị cười..."

“Hửm?”

"Em có thể ‘làm’ chăm chỉ trong ngày ở Bắc Thành."

Khương Dư Sanh chớp mắt, rồi lại chớp mắt, hai má đột nhiên nóng lên, ánh mắt run rẩy: "Chị, sao chị lại có vẻ mong đợi thế?"

Bạc Tô quay đầu lại, không nhìn nàng, da mặt đỏ bừng, nhưng cũng không phủ nhận mà chỉ nói: “Dậy thôi, có phải em phải đến bến tàu nhập hàng không?”

Khương Dư Sanh hiểu chuyện, không trêu cô nữa: “Ừm.”

Bạc Tô ngồi dậy: “Chị đi cùng em.”

Khương Dư Sanh cũng ngồi dậy, nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa.”

"Không, chị ngủ không được.”

Khương Dư Sanh lại hôn lên má cô, không hề gượng ép, đồng ý: “Ừm.”

Sau đó, cả hai vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo rồi đi đến bến tàu hướng mặt trời mọc.

Nhưng đến sáu giờ, mọi vật vẫn đang ngủ say, ngoài họ ra, chỉ còn bóng cả hai ôm nhau trên đường.

Những con phố dài, những con hẻm sâu, những bức tường cũ lốm đốm và biển cả vô tận, dưới ánh vàng óng ánh được gió ban mai thổi qua, Bành Đảo có một cảm giác yên bình như được gột rửa, bụi bặm không còn nữa.

Rõ ràng đó là cùng một hòn đảo và cùng một vùng biển, nhưng nó hoàn toàn khác với những gì cô nhìn thấy khi cùng Thu Nguyên và những người khác đặt chân lên vài tháng trước.

Sau khi Khương Dư Sanh giải thích với cô về việc mua và nhận hàng, nàng thản nhiên hỏi: "Lần cuối chị ra ngoài sớm như vậy là khi nào?”

Bạc Tô nhớ lại: "Vài ngày trước, chị đến Đồ Thành, muốn chụp vài bức ảnh bình minh."

Khương Dư Sanh ranh mãnh nói: "À, em suýt quên mất, chị là người đã nhìn thấy thế giới rộng lớn và vô số cảnh đẹp."

Bạc Tô mỉm cười, một lúc sau mới nói: “Mặc dù chị thường xuyên đi công tác, thường dậy sớm vì công việc, nhưng không thể nhớ được lần cuối cùng mình ra ngoài sớm, thản nhiên đi dạo trên bãi biển như vậy là khi nào."

Cô nhớ đến câu hỏi mà nửa tháng trước cô đã hỏi Tạ Trường Yên: “Vậy sẽ có ý nghĩa gì đây?”

"Bên ngoài Bành Đảo, thời gian dường như luôn không đủ. Mọi người đều phải suy nghĩ nhanh chóng ngay cả khi đi bộ."

Đừng lãng phí thời gian, hãy dành từng phút từng giây cho những việc có ích thiết thực, mọi việc đều phải có mục đích và hiệu quả của nó, đây là cách sống và ý nghĩa của thời gian mà nhà họ Tạ đã thấm nhuần trong cô.

Cô đã theo dây cót của họ nhiều năm, vì sự nghiệp gấp gáp và đòi hỏi khắt khe, cô gần như quên mất rằng mình đã quên, lãng phí thời gian, cảm giác thời gian trôi qua thực sự có thể có ý nghĩa.

Trên người cô có một sợi dây đang dần thả lỏng, cơ thể cứng ngắc cũng đang dần buông thả.

Khương Dư Sanh cũng cảm nhận được.

Nàng bình tĩnh nói: "Lần sau chúng ta cùng nhau dậy sớm ngắm bình minh nhé? Giống như lúc đi biển bắt hải sản thuở nhỏ vậy.”

Nhặt một đống vỏ sò, đá vô dụng nhưng có thể khiến bản thân hạnh phúc.

Lần này, cuối cùng nàng cũng chủ động nói lần sau.

Bạc Tô mỉm cười, nói: “Ừm.”

Còn có thể cùng nhau ngắm hoàng hôn, cô nghĩ.

Hoặc không xem hoặc không làm gì cũng được, miễn là ở bên cạnh nàng là đủ.

- -

- -------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play