2h30 chiều, tốc độ quay bàn gần bằng 0. Trì Kỳ treo biển "đóng cửa kinh doanh", Khương Dư Sanh dọn dẹp nhà bếp, cởi mũ đầu bếp và khẩu trang, cuối cùng cũng có thời gian để thở phào nhẹ nhõm, lo lắng tại sao cả buổi sáng nay đều không có tin tức gì từ Trang Truyền Vũ.

Nàng gửi tin nhắn WeChat hỏi cô ấy: "Vẫn chưa dậy à? Hôm qua thế nào?"

Không biết Trang Truyền Vũ còn ngủ hay không, tạm thời chưa phản hồi. Khương Dư Sanh cất điện thoại, đang định vào nhà vệ sinh rửa mặt nghỉ ngơi, yêu cầu gọi điện của Trang Truyền Vũ bỗng kết nối.

Khương Dư Sanh tạm thời thay đổi lộ trình, đi đến cửa sổ trống trên tầng hai.

"Tỉnh rồi à?" Nàng mỉm cười hỏi.

Trang Truyền Vũ có vẻ rầu rĩ: "Ừm."

"Sao trông chị uể oải thế? Uống nhiều quá à?"

Trang Truyền Vũ không trả lời, chỉ quan tâm: "Hôm qua hai người thế nào?"

"Thế nào gì?" Khương Dư Sanh nói gần nói xa.

Trang Truyền Vũ không nhận lời nói của nàng: "Đừng giả ngốc nữa, chị hỏi ý kia, em chắc chắn hiểu."

Khương Dư Sanh bật cười, sau khi cười xong, nàng thẳng thắn trả lời: "Không có gì đâu, bọn em chỉ nói chuyện một chút, biết lý do vì sao năm đó chị ấy lại nói không quen biết em thôi."

"Tại sao?!" Giọng điệu của Trang Truyền Vũ lập tức tăng lên, cơ thể dường như trở nên tràn đầy sinh lực.

Khương Dư Sanh rũ mi mắt, vuốt ve những chiếc gai mềm mại của cây xương rồng trên bậu cửa sổ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì chị ấy cũng có xiềng xích, không thể không gánh vác trách nhiệm được. Mẹ chị ấy đã rất cố gắng để chị ấy có cơ hội quay trở lại Bắc Thành, họ hàng và bạn bè của mẹ chị ấy không muốn chị ấy tiếp xúc với những người ở Lộ Thành nữa. Sau khi về Bắc Thành, mẹ chị ấy bị bệnh nặng do làm việc quá sức, nên chị ấy không thể khiến mẹ mình thất vọng được. Sau này khi em đi tìm chị ấy, tình cờ là lúc mẹ chị ấy đang nhập viện lần hai, tình trạng rất nặng. Lúc đó chị ấy cũng đang đứng cạnh một người họ hàng có quan hệ không tốt với mẹ chị ấy, đang chuẩn bị cùng đến bệnh viện thăm mẹ. Chị ấy lo lắng đối phương sẽ nói với mẹ, kích thích mẹ chị ấy."

Nàng đầy bao dung, từ bi hoàn thành những lời thuật lại của Bạc Tô, không muốn chủ quan hay bào chữa.

Hô hấp Trang Truyền Vũ không thể lên cũng không thể xuống, cứng lại.

Cô ấy không biết phản ứng hay đánh giá nào là công bằng và khách quan.

Đặt mình vào vị trí của Bạc Tô, cô thực sự đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, thực sự có thể tha thứ được.

Sự bỏ lỡ giữa họ dường như do số phận và sự kết hợp của hoàn cảnh nhiều hơn.

Nhưng từ góc độ bạn bè của Khương Dư Danh, cô ấy vẫn đau lòng vì Khương Dư Sanh, không cam lòng thay nàng.

Suy cho cùng, không phải Bạc Tô đã chọn mẹ mình thay vì Khương Dư Sanh sao?

Vậy nếu điều đó xảy ra một lần nữa, liệu Bạc Tô có lựa chọn khác không? Liệu cô có đủ tự tin, khả năng và can đảm để đưa ra lựa chọn khác chứ?

Cô ấy muốn nói lại thôi.

Im lặng vài giây, cô ấy nghẹn ra một câu: "Vậy bây giờ mẹ cô ta có khỏe không?"

Khương Dư Sanh nghĩ: "Em không hỏi, chị ấy cũng không nói rõ, nhưng nghe giọng điệu của chị ấy thì có lẽ là ổn."

"Ồ." Trang Truyền Vũ rầu rĩ, lại là âm đơn tiết.

Khương Dư Sanh quan tâm đến cô ấy: "Còn chị thì sao? Hôm qua thế nào?"

Mặc dù ngày hôm qua nàng hơi say nhưng những lời nàng hỏi và những lời động viên đều xuất phát từ trái tim mình.

Trang Truyền Vũ im lặng.

Khương Dư Sanh đợi vài giây, đặt điện thoại xuống kiểm tra để chắc rằng không có dấu hiệu nào cho thấy mạng của bên kia kém.

Nàng thắc mắc: "Truyền Vũ?"

Trang Truyền Vũ lại trầm giọng đáp: "Ơi."

"Hôm qua." Cô ấy cắn môi, do dự: "Chị... chị đã hôn Thẩm Già Hòa."

Cô ấy nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, dùng hết sức nói: "Nhưng sau nụ hôn đó, hình như chị ấy hối hận rồi."

"Hả?" Động tác chọc chọc cây xương rồng của Khương Dư Sanh dừng lại một chút.

Trang Truyền Vũ nói: "Hôm qua, sau khi hai người về, bọn chị tiếp tục đi thêm ba tiếng nữa, cho đến khi quán bar đóng cửa lúc hai giờ mới về."

"Vì Thẩm Già Hòa trông có vẻ hơi say, hơn nữa hai nhân viên đối diện cũng không ở cùng chị ấy, chị không yên tâm để chị ấy đi một mình nên đã đưa chị ấy về."

"Không ngờ cơn mưa ban đầu rất nhẹ, sau đó đột nhiên trở nên to hơn khi bọn chị đến nơi."

"Thẩm Già Hòa nói, hay là vào nhà ngồi một lúc, đợi đến khi mưa tạnh rồi đi đi?"

Ma xui quỷ khiến, cô ấy cũng vào.

Dù sao cũng không phải là cô ấy chưa từng lên đó, đã lâu không vuốt ve con mèo của Thẩm Già Hòa, nên Thẩm Già Hòa nói dưới lầu hơi chán, muốn lên lầu bật điều hòa, nên cô ấy cũng đi theo.

Tầng ba yên tĩnh không có ánh sáng, đôi dép đi trong nhà của Bạc Tô được cất gọn gàng trong tủ giày.

"Có vẻ như lấy được chìa khóa của em xong dọn đi ngay trong đêm rồi." Thẩm Già Hòa vừa rửa tay vừa nói đùa.

Trang Truyền Vũ vuốt ve mèo xong, theo Thẩm Già Hòa vào phòng tắm rửa tay, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

"Muốn uống gì không?" Thẩm Già Hòa bước ra khỏi phòng tắm, mở tủ lạnh lấy đồ uống.

Trang Truyền Vũ đứng cạnh cô, đưa tay giật lấy Băng Duệ Úc trong tay cô, nhét lại, nhìn cô: "Chị còn chưa uống đủ à? Uống chút nước mật ong cho tỉnh táo đi, kẻo ngày mai lại đau đầu."

Thẩm Già Hòa sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu cười, hiếm khi đối diện với cô ấy, đáp: "Ừm, vậy chị đi lấy chút nước ấm."

Cô đi đến bàn bếp lấy nước, Trang Truyền Vũ bình tĩnh ngồi bên cửa sổ lồi nhìn mưa to ngoài cửa sổ.

"Ơ? Bạc Tô cũng để lại một tờ giấy này." Giọng nói của Thẩm Già Hòa truyền đến từ xa.

Trang Truyền Vũ quay lại: "Hả?"

Thẩm Già Hòa mang nước mật đến gần, cùng cô ấy ngồi nghiêng trên cửa sổ lồi.

"Đây." Cô đưa tờ giấy đã đọc xong cho Trang Truyền Vũ.

Trang Truyền Vũ đọc nhanh như gió.

Bạc Tô viết: Cảm ơn chị Già Hòa vì đã chăm sóc em trong thời gian này. Em sẽ đến chỗ Dư Sanh. Có một số đồ em không thể lấy ngay được, có thể sau này lại phải tìm chị, hy vọng không làm phiền chị nhiều.

Ngày mai người chuyển phát sẽ đến. Đó là khung leo trèo cho mèo con. Nhờ chị ký nhận, lắp ráp nó giúp nhé.

Bạc Tô.

"Còn làm tới mức này nữa, đúng là gãi đúng chỗ ngứa, lấy lòng người khác." Trang Truyền Vũ khinh thường: "Bây giờ cả mèo cũng muốn lấy lòng."

Thẩm Già Hòa buồn cười nhìn cô ấy: "Sao em lại có nhiều thành kiến với em ấy như vậy thế?"

Trang Truyền Vũ không hề giấu giếm: "Tôi chỉ có nhiều thành kiến với cô ta thôi."

"Sao chị thấy Dư Sanh vẫn ổn vậy."

"Đó là do em ấy rộng lượng thôi."

"Ồ." Thẩm Giai Hà uống một ngụm nước mật ong, đặt lên bậu cửa sổ, không tranh cãi với cô ấy.

Trang Truyền Vũ thở dài, giống như bắp cải ngon lành của mình đã bị lợn ăn mất: "Không biết sao lại cứ treo trên một cái cây vậy nữa."

Không phải cô ấy nhìn trái ngó phải cũng cảm thấy cái cây này cũng như vậy sao?

Khá xinh đẹp, khí chất nhìn qua rất uy nghiêm đáng sợ, nhưng Tiểu Dư của cô ấy cũng không tệ chút nào, nói không ngoa, người theo đuổi nàng đều xếp bên ngoài Bành Đảo đến tận Chu Đạo đấy được không?

Thẩm Già Hòa bật cười.

Dưới ánh đèn, bộ dáng hất râu trừng mắt, đôi khi lại cau mày của cô ấy đặc biệt linh động và đáng yêu. Thẩm Già Hòa không hiểu tại sao người luôn mang bộ mặt chị đẹp lạnh lùng, quyến rũ như vậy lại mang đến cho cô một vẻ đáng yêu, thậm chí là trẻ con như thế.

Không thể nói là phí phạm của trời nhưng lại mang cảm giác đẹp theo một cách khác.

Khiến người khác ngứa ngáy.

Cô khuyên cô ấy: "Tình yêu không phải lúc nào cũng vô lý như vậy."

Trang Truyền Vũ cãi lại: "Chị biết rõ lắm à?"

Thẩm Già Hòa nhướng mày: "Ừm, dù sao cũng hiểu rõ hơn em, thậm chí còn chẳng có mối tình đầu nào... Bạn nhỏ."

Từ "bạn nhỏ" truyền từ tai trái rồi lại đến tai phải Trang Truyền Vũ trên đệm cửa sổ lồi, rồi lại cúi người nói sát vào tai cô ấy.

Hơi thở như lan.

Có chút nghịch ngợm, giống như khiêu khích, cũng có vẻ như trêu đùa.

Bàn tay phải đặt cạnh tay cô của Trang Truyền Vũ vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Tim đập như điên.

Cô ấy cố tỏ ra bình tĩnh, bất mãn: "Chị bảo ai là bạn nhỏ?"

"Ai nóng nảy là bạn nhỏ đấy." Thẩm Già Hòa nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, cười nói.

Ánh sáng nhấp nháy lóe lên trong mắt cô.

Gần quá...

Lần đầu tiên Trang Truyền Vũ biết, đồng tử của cô có màu hổ phách rất nhạt.

Ngay mí mắt dưới của mắt phải có một nốt ruồi nhỏ rất nông, rất đẹp và rất duyên dáng.

Rõ ràng cô ấy bước ra khỏi quán bar đầy tỉnh táo, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi say.

Cô ấy cắn môi, nhưng Thẩm Già Hòa vẫn không biết ý, trêu: "Sao vậy, bạn nhỏ không phục à. Vậy nói với chị hai xem, em có hiểu không? Biết thích một người là cảm giác gì không?"

Cô dùng ngón trỏ vuốt ve cằm Trang Truyền Vũ như một con mèo, cảm giác vô cùng thoải mái, là sự quyến rũ mà ngày thường chưa từng có.

Đầy phong tình.

Trang Truyền Vũ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng, ẩm ướt hấp dẫn của cô, liên tục nắm chặt tay, chịu đựng hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cũng cầm lòng chẳng đặng, tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi rụt lại.

Dưới ánh sáng mờ ảo và tiếng mưa rơi, Thẩm Già Hòa như bị choáng váng, hàng mi run rẩy, nhìn cô ấy, không phản ứng.

Rất đáng yêu, rất muốn bắt nạt.

Trang Truyền Vũ không biết lấy can đảm từ đâu, không thể kiềm chế được khát vọng bồng bột trong lòng.

Lại hôn.

Lần này là một nụ hôn sâu.

Cô ấy muốn cô, muốn bắt nạt, giày vò cô nhiều và nhìn thấy nhiều phản ứng cũng như ánh nhìn mà ngày thường cô ấy chưa từng nhìn thấy từ cô.

Cô ấy quỳ lên. Một tay chống, một tay đỡ sau gáy Thẩm Già Hòa, mạnh bạo, tùy ý cạy răng cô ra, xông vào.

Thẩm Già Hòa khẽ "ưm" một tiếng, dùng tay nắm lấy vai cô ấy, như muốn đẩy ra, nhưng lại chỉ dùng lực rất nhẹ.

Trang Truyền Vũ cũng không lùi bước, nhưng nụ hôn lại trở nên dịu dàng, đê mê hơn.

Đôi tay đang đặt lên vai cô của Thẩm Già Hòa buông xuống, chạm vào eo cô.

Giống như một sự chấp nhận, khuyến khích thầm lặng, trái tim Trang Truyền Vũ càng đốt cháy mãnh liệt hơn, vô thức ép cô ngã vào cửa sổ lồi.

Trong lúc mê đắm, cô ấy luồn vào dưới vạt áo mỏng, hôn loạn quanh cổ, con mèo nhảy lên nhảy xuống bên cửa sổ lồi.

Lúc súng sắp nổ, Thẩm Già Hòa đột nhiên quay đầu đi, nắm lấy tay Trang Truyền Vũ, ngăn cản cô ấy tiếp tục.

Cô thở gấp nói: "Truyền Vũ, Truyền Vũ, em dừng lại đi."

Trang Truyền Vũ dừng lại, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Thẩm Già Hòa nói: "Em say, chị cũng say. Chị không muốn làm chuyện gì đó mơ hồ với em trong lúc cả hai chúng ta đều không tỉnh táo."

Quần áo xộc xệch, tóc rối bù, rất nóng nhưng lại rất kiên định, tỉnh táo.

Mặt Trang Truyền Vũ nóng bừng, cảm giác ngượng ngùng khi xúc phạm người khác bất tri bất giác ập đến. Cô ấy ngồi dậy, xin lỗi: "Xin lỗi... tôi... tôi không... tôi không có ý thiếu tôn trọng chị, không có ý nhân lúc cháy nhà lại đi hôi của."

"Chị biết." Thẩm Già Hòa cũng ngồi dậy.

Cô kéo quần áo bị kéo lên xuống, che eo và bụng, ấm áp nói: "Mưa tạnh rồi, em về trước đi."

Trang Truyền Vũ ngơ ngẩn hai giây, chỉ có thể đáp: "Ừm."

"Vậy là chị cũng đi à?" Khương Dư Sanh ngạc nhiên.

Trang Truyền Vũ chán nản nói: "Ừm."

Khương Dư Sanh: "..."

"Chị... sao chị lại như vậy..." Khương Dư Sanh cảm thấy vừa đau lòng vừa bất lực: "Sao chị không nói cho chị ấy biết, đây không phải mơ hồ gì, là chị thích chị ấy."

"Chị không biết nữa. Lúc đó đầu óc chị như bị bay mất, như đang tu tiên vậy, vừa vui, vừa buồn, vừa lo, không dám nói lung tung gì cả."

Khương Dư Sanh hiểu ra: "Vậy... hôm nay có nói bù không?"

Trang Truyền Vũ do dự: "Chị... chị không dám."

Có một số việc, phải nương theo bầu không khí say mới dám cho phép bản thân làm càn.

"Chị sợ chị ấy cũng say nên mới cho phép chị hôn. Có lẽ chị ấy cũng không có ý này với chị?"

"Người yêu cũ của chị ấy rất giỏi. Chị cảm thấy mình không phải là mẫu người của chị ấy chút nào. Trình độ học vấn của bọn chị cũng không giống nhau." Giọng điệu của cô chua chát, mất mát: "Chị không nói ra, có lẽ cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ lắm."

Khương Dư Sanh mềm lòng.

Có vẻ như một người dù tự tin và xuất sắc đến đâu thì khi đối mặt với tình yêu cũng không tránh khỏi sự nghi ngờ bản thân, lo được lo mất.

Nàng động viên: "Em không chắc chắn 100% về suy nghĩ của chị Già Hòa, nhưng em chắc chắn rằng chị Già Hòa đối xử với chị và với em khác nhau."

"Trình độ học vấn không tương xứng, nhưng lúc ăn, dùng trà đều vui vẻ cùng nhau. Đây không phải là một kiểu chia sẻ cùng tần số sao?"

"Nếu như chị ấy cũng thực sự thích chị thì sao? Cái gọi là không xấu hổ thực ra chỉ là tự lừa dối bản thân thôi. Chị thử một lần vẫn có cơ hội, nếu không thử thì thật sự không có cơ hội đâu."

Trang Truyền Vũ do dự, do dự một lúc rồi quyết định: "Em có thể giúp chị kiểm tra xem tình hình có ổn không được không?"

"Xem chị ấy có ý gì với chị không và thái độ của chị ấy như thế nào. Chị sẽ cân nhắc xem tối nay có đủ can đảm để lên không!"

Khương Dư Sanh đỡ trán: "Việc này không phải có chút khó khăn sao?"

"Sẽ không, sẽ không. Em có thể mà, Tiểu Dư, Tiểu Dư yêu dấu, em giúp giúp chị với." Cô ấy vận dụng làm nũng đại pháp.

Khương Dư Sanh không thể cưỡng lại việc năn nỉ ỉ ôi của cô ấy, cuối cùng cũng cười khổ đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play