38.

Tôi không ngờ rằng tình cảm đã giấu trong lòng thật lâu lại thốt ra vào thời điểm này.

Tôi càng không ngờ rằng chuyện này để Lục Tranh biết được, những người khác đã nói anh ấy biết.

Lúc anh ấy hỏi tôi, tôi cảm thấy siêu bối rối:

“Thật sự xin lỗi anh, tình huống lúc đó khẩn cấp quá nên em chỉ có thể lấy anh ra làm bia đỡ đạn.”

Anh cười nhẹ, tiếng cười sâu sắc, hết sức dễ nghe, mà càng dễ nghe hơn đó chính là câu nói sau đó của anh: “Anh không ngại làm tấm bia gỗ của em cả đời này.”

Tôi: …

Giọng nói của tôi bởi vì khát nước mà trở nên khàn khàn: “Anh, lời này của anh là có ý gì?”

Anh nói: “Rồi em sẽ biết.” Anh cúp điện thoại.

Tôi: …

Tôi:???!!!!

Tôi: Em sẽ biết cái gì? Cái gì em cũng không biết! Anh có thể nói chuyện rõ ràng một chút không?!

Còn có, tôi có thể lấy bốn bỏ thành năm lý giải rằng anh cũng thích tôi không?

39.

Đêm hôm đó tôi trằn trọc, lật qua lật lại.

Trong đầu một lát thì cảm thấy “thật là mất mặt”, một lát lại thấy “ngọt ngào ghê”, cứ thế suốt cả một đêm, từng tế bào não trở nên điên cuồng.

Sáng hôm sau, tôi bước xuống lầu ký túc xá thì thấy anh đang đứng ở dưới lầu, dáng người cao. lưng thẳng, trên tay còn đang cầm sữa đậu nành và bánh bao hấp.

Lòng tôi chợt siết lại, cảm thấy cả người đều không ổn rồi, chạy gấp tới —

“Sao anh lại đến đây? Quay lâu như vậy rồi sẽ không giữa chừng thay người đó chứ?”

“Nghĩ gì thế?”

Anh đưa tay lên vuốt vuốt cái mũi của tôi.

“Anh xin nghỉ một ngày, nhớ ra còn chưa mua bữa sáng cho bạn gái nên bay tới, buổi chiều còn phải quay về.”

Tôi thở dài một hơi, không thay người là được rồi.

Đợi đã!

“Ban nãy anh gọi em là gì?”

“Ừm, bạn gái.” Vẻ mặt anh ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy vẻ mặt ngượng ngùng này của anh, “Trác Tĩnh, anh thích em lâu rồi, em đồng ý làm bạn gái của anh không?”

Tôi gật đầu, đồ ngốc, tôi đương nhiên đồng ý rồi.

Ngày hôm đó, anh không chỉ mua cho tôi bữa sáng, mà còn lấy từ trong túi ra một hộp trang sức, bên trong là một cặp nhẫn.

Hoạ tiết đơn giản, không có kim cương.

“Hiện tại anh chưa có mua nổi cái mắc hơn, chờ anh có được cát-sê sẽ bù cho em sau.”

Tôi rất không có thể diện đeo nhẫn vào tay của mình, hỏi anh có phải đang cầu hôn không?

“Không phải.” Anh nhìn tôi, “Chỉ là bắt đầu. Từ nay về sau, ngoại trừ lúc quay phim, em không tháo nó xuống anh cũng không tháo nó xuống.”

Đây là lời hứa của anh, chỉ cần tôi không rời bỏ anh thì anh cũng sẽ không rời khỏi tôi.

40.

Lúc đóng máy, đoàn làm phim có thực hiện phỏng vấn, Lục Tranh quả nhiên có mang nhẫn trên tay.

Có phóng viên hỏi anh, hiện tại có độc thân hay không, anh phủ nhận trực tiếp.

Công ty và đoàn đội tuyên truyền tức đến muốn giơ chân lên.

Có bạn gái nghĩa là sau này không thể sao tác dựng scandal được, càng có ý nghĩa là người còn chưa kịp nổi đã mất đi một lượng lớn fan bạn gái.

Anh vẫn kiên trì.

Về sau khi phim chiếu, bộ phim của bọn họ dường như đoạt được hết những giải thưởng lớn. Lục Tranh và diễn viên diễn vai sư phụ kia đồng thời được đề cử giải diễn viên xuất sắc nhất, ảnh đế thuốc về sư phụ của anh ấy.

Lúc phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải, ảnh đế còn đặc biệt nhắc đến bạn diễn của mình, thậm chí còn nói rằng diễn viên giỏi là hỗ trợ lẫn nhau.

Lục Tranh nổi lên.

Đến khi phim được chiếu công khai, doanh thu phòng vé dẫn trước rất xa, mỗi ngày đều có mặt trên bảng xếp hạng của phòng vé.

“Nhiệt huyết”, “rất hot”, “rất đẹp trai”, “khẩn cầu gặp được người thật”, “anh trai điên rồi”, rất nhiều lời ca tụng tràn ngập bên trong khu bình luận.

Có người nói, nhưng tiếc ghê, có bạn gái rồi! Không có thể gọi chồng được!

Cũng có người nói: Đây mới là người đàn ông tốt! Không giấu giấu diếm diếm, có trách nhiệm.

41.

Về sau, sau khi tốt nghiệp đại học được nửa năm, tôi và Lục Tranh kết hôn.

Về sau, Lục Tranh có chạm mặt với vị đại lão từng phong sát anh ấy, đối phương cười chào hỏi nói “Tên nhóc điên trong phim”, anh cũng cung cung kính kính nói “Chào thầy”.

Lại về sau, tên đỉnh lưu họ Lý kia bởi vì quan hệ nam nữ không đứng đắn bị xếp vào hàng diễn viên thấp kém, mấy bộ phim quay trước đó sử dụng AI để đổi mặt.

Về sau sau đó, cha nuôi của Chung Vũ Đồng có con gái nuôi mới, tài nguyên của cô ta rớt xuống đáy, ví dụ điển hiện cho “tuổi trẻ qua mau”.

Về sau sau sau đó, rất nhiều năm sau, Lục Tranh cầm lấy tượng người vàng, anh đứng ở trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng.

Những người chuyên nghiệp đánh giá anh là vừa chính vừa tà, có văn cũng có võ, thật đáng buồn cũng thật đáng mừng.

Anh hôn lên chiếc nhẫn ở giữa ngón tay, cảm tạ mỗi một món quà mà cuộc sống đưa đến.

Tôi và con gái ngồi ở dưới sân khấu.

Nhạc nền nhanh chóng vang lên ca khúc “Dũng sĩ đơn độc” của Trần Dịch Tấn.

"Đều là dũng cảm, vết thương trên trên trán của anh, anh khác biệt, anh phạm lỗi.

Đều không che giấu điều gì cả, con búp bê cũ nát của anh, lớp mặt nạ của anh, chính bản thân anh.

Bọn họ nói phải có ánh sáng mới có thể thuần phục được mọi con quái thú.

Bọn họ nói phải khâu vết thương của mình lại vì chẳng ai thích một kẻ xấu xí.

Vì sao đơn độc không thể có quang vinh, người không hoàn mỹ mới đáng được ca tụng.

Ai nói người dính đầy bùn đất không phải là anh hùng.

Yêu bóng dáng cô độc của anh đi qua ngõ tôi, yêu dáng vẻ bất khuất của anh.

Yêu anh từng tuyệt vọng giằng co, nhưng tuyệt nhiên không rơi nước mắt.

Yêu cả bộ quần áo rách nát của anh, lại dám dùng mình chặn họng súng của số phận.

Yêu anh giống tôi đến như vậy, đều có khuyết điểm.

Đi không? Xứng không? Chiếc áo choàng lam lũ này.

Chiến sao? Chiến chứ! Vì giấc mơ tầm thường nhất này."

HOÀN VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play