Lí do Alex giữ vợ trong nhà không muốn cho ra bên ngoài là vì anh có kế hoạch cần thực hiện.
Đương nhiên anh biết những việc xảy ra với cô từ lâu rồi, anh từng là cảnh sát kia mà, đánh hơi ra những chuyện mờ ám là sở trường của anh. Và cũng là lẽ đương nhiên anh phải trả thù.
Diệu Hương, người con gái anh yêu hơn cả bản thân, người con gái quí giá hơn mọi thứ trên đời, ngoài anh ra thì đừng kẻ nào nghĩ tới việc động vào. Và đã động vào thì hãy chuẩn bị tâm thế phải trả giá đi.
Nhưng để thực hiện thành công kế hoạch trả thù anh phải yên tâm không bị ai ngáng trở. Vậy kẻ nào hay ngáng trở nhất, vợ anh chứ ai, nên anh buộc lòng phải cách li cô khỏi xã hội 1 thời gian.
Chuyện anh chôn sống Henry hiển nhiên là 1 bí mật sống để bụng, chết mang theo. Đấy là tội giết người, anh có thể tìm cách trốn được sự trừng trị của luật pháp nhưng nếu Diệu Hương biết không chắc cô đã chấp nhận và tha thứ cho anh.
Còn như việc anh cướp trắng cả nửa gia tài của nhà Khánh Duy, thể nào cô cũng phản đối rồi can ngăn anh bằng những câu đại loại: “Dừng đi, gia đình họ đâu có liên can gì!”
Bất cứ kẻ nào dám động vào gia đình anh thì đừng mong tiếp tục được sống yên ổn. Đó là thông điệp anh muốn gửi tới tất cả qua lần này.
Tại sao Alex có thể thuyết phục được nhà Khánh Phương chấp nhận anh là đối tác trong khi anh đóng vai trò như 1 tên cướp cạn? Anh biết nếu họ không chấp nhận anh hoàn toàn, chỉ là bằng mặt không bằng lòng thì trong quá trình hợp tác tất yếu sẽ có xung đột.
Với loại gà mờ như anh chẳng biết gì về tài chính hay ngân hàng, coi chừng ngay sáng mai tài sản vừa cướp được lại bị họ cướp lại, lúc ấy chẳng lẽ lại chạy về khóc với vợ xin trợ giúp?
Chỉ có mớ giấy tờ chuyển nhượng tài sản của Khánh Duy thôi chưa đủ, anh còn có thứ khác hiểm hơn nhiều.
Không nằm ngoài dự đoán của anh mẹ con Khánh Phương phản đối dữ dội không chấp nhận anh giờ là chủ hợp pháp 1 nửa gia tài của họ, dù cho anh có phải là chồng của ân nhân cứu mạng bà Lan, mẹ của Khánh Phương, Khánh Duy đi chăng nữa.
Họ có biết anh giở trò gì để Khánh Duy kí giấy chuyển nhượng tài sản đâu. Rõ ràng anh là tên lừa đảo và họ dọa sẽ cho điều tra rồi thuê luật sư đâm đơn kiện anh.
Anh nhìn mẹ con Khánh Phương khoa chân múa tay, phồng mang trợn má, tức đến sùi bọt mép như nhìn 1 lũ hề rồi nói với Khánh Phương giọng đầy mỉa mai:
- Bất ngờ thật, tôi không nghĩ anh bênh vực Khánh Duy đến như thế. Vậy mà nghe đồn 2 anh em anh lục đục mâu thuẫn, hóa ra không phải. Vì cùng dùng chung 1 người đàn bà nên 2 người gắn bó khăng khít với nhau chăng?
Quan sát gương mặt đang tái đi của Khánh Phương Alex bồi thêm:
- Chắc anh cũng biết rồi nhỉ, cậu út nhà anh đâu phải con anh, là do em trai anh cho giống mà. Phải thế không bà Lan?
Đúng vậy, vợ Khánh Phương đẻ 1 lèo 5 cô con gái. Bí bách vì áp lực sinh con trai nối dõi chị ta tìm đến em chồng. Hoặc giả chị ta quá chán ngán việc chồng mình đi tằng tịu khắp nơi, muốn trả thù chồng bằng cách ngủ với kẻ mà chồng mình ghét nhất, anh cũng chẳng rõ.
Anh chồng, Khánh Phương, đi lăng nhăng để kiếm mụn con trai hay viện cớ cần có mụn con trai để đi lăng nhăng, anh cũng không rõ nốt. Sao lại cứ thích con trai, Alex đang mong vợ đẻ cho mình 1 đàn Diệu Hương đây.
Bà mẹ biết quan hệ loạn luân chị dâu em chồng nhưng việc đáng xấu hổ như vậy, khui ra chỉ tổ thiên hạ cười chê nên đành im lặng hoặc cũng có thể bà quá mong có cháu trai để bế.
Mà tay Khánh Phương này cũng thật là lạ, đi lang chạ khắp nơi con hoang cả chục đứa rồi toàn con gái, có lẽ sẽ không có nổi con trai.
Alex tung đòn chí mạng ngay lập tức liên minh mẹ con của họ tan rã. Đến cuối buổi họp Khánh Phương vui mừng hỉ hả bắt tay anh như 1 đối tác làm ăn đáng tin cậy.
Thế là anh trả thù thành công và còn giữ được vợ anh đứng bên ngoài những chuyện nhơ nhớp này. Anh muốn cô luôn giữ được sự vui vẻ, trong sáng bấy lâu, không cần suy nghĩ, trăn trở điều gì. Cô cứ hạnh phúc, vô ưu là anh mãn nguyện rồi, những việc dơ bẩn, máu dính đầy tay để anh gánh vác.
Đã gần 1 năm Diệu Hương hầu như không tiếp xúc với bên ngoài. Cô mở 1 công ty lớn chuyên sản xuất các loại nến, giám đốc đi thuê cũng như nhân viên vậy, cô chỉ phụ trách khâu pha chế. Những bí quyết tạo ra nến cô không chia xẻ với ai, muốn cũng không được, nhìn vẻ mặt hầm hè của chồng cô ai mà dám.
Công ty của Diệu Hương qui mô rất lớn vì có vốn lấy từ tài sản của cô, anh đã chuyển nhượng phần tài sản của anh cho cô mà. 30% tài sản nhà de laTour nằm trong tay cô, đáng ra cô chả cần làm gì cả đời tiêu cũng không hết.
Alex cứ bắt Diệu Hương dùng tới mớ tài sản đó, nhắc đi nhắc lại, hỏi đi hỏi lại. Tính anh là thế, muốn người là làm gì là phải làm không đến lúc anh bắt làm thì phiền lắm. Từ sau vụ cô liều mạng xông vào rừng giải cứu anh gia đình de laTour đã không còn ác cảm với cô nữa, tài sản của cô mà thực ra là của họ cô tha hồ tiêu theo ý mình.
Hôm nay cô về Hải Dương thu mua nhựa thông. Nhân viên của cô thì đi kiểm tra hàng còn bà chủ như cô rảnh rang không có việc gì làm nên đi lang thang ngắm cảnh.
Khi đi ngang qua 1 khúc sông cô thấy người ta đứng túm tụm chỉ trỏ. Không hiểu sao cô lại tiến đến gần xem chuyện gì đang diễn ra. Tính cô vốn không thích tò mò, khi còn ở nhà cô chẳng bao giờ đi xem tai nạn giao thông như lũ bạn.
Ở nơi mép sông có 1 phụ nữ đang cố dìm 1 đứa trẻ xuống nước. Dỏng tai nghe ngóng những lời bàn tán của những kẻ đứng xung quanh, cô băn khoăn nghĩ: “Gì đây, ma nam, ma da hay gì?”
Rồi cô chợt giật mình. Chuyện này ở thời của cô diễn ra không ít, mẹ vì trầm cảm sau sinh mà giết hại chính con đẻ của mình. Cô nhảy xổ vào, cố giằng đứa bé ra khỏi tay người đàn bà rồi vội vàng hô hấp nhân tạo cho bé. Thật may sau 1 hồi bé đã tỉnh lại.
Cô quay sang quan sát thật kĩ người mẹ đang ngồi đờ đẫn bên cạnh. Tóc cô ta màu bạch kim cắt ngắn rất kiểu cách ốp vào đầu, mắt xanh như mắt mèo không chút thần sắc, có lẽ cô ta cũng trạc tuổi cô. Cô thực sự không biết nên xử trí ra sao trong hoàn cảnh này, liệu có nên trao lại đứa trẻ cho mẹ của bé không?
Không lâu sau thì nhà cô ta cũng chạy tới. Bế trên tay đứa con trai, ôm thật chặt trong lòng, người chồng cảm ơn cô rối rít. Cô đã muốn nói với họ rằng vợ họ, con dâu họ bị trầm cảm rồi lại thôi.
Ở thời này người ta gọi bệnh trầm cảm là bệnh u sầu được liệt vào dạng bệnh thần kinh. Và cách chữa chạy chẳng khác nào tra tấn. Người bệnh chẳng thấy khỏi bệnh mà mất mạng hàng loạt. Vì vậy lắm ông chồng muốn thoát khỏi hôn nhân đã vu cho vợ bị bệnh u sầu rồi tống vào nhà thương để người vợ khốn khổ chết dần chết mòn trong đấy.
Tối mịt cô mới về tới Hà Nội, vừa tắm rửa xong thì cảnh sát ập tới. Cô bị bắt vì âm mưu sát hại trẻ con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT