Trần Hân Nghiên lái xe đưa Trình Dao dạo khắp các con đường ở thành phố A. Mãi đến khi trời chập tối, cả hai dừng xe tại một quán rượu nhỏ bên đường.

“Ông chủ, cho hai phần đồ nướng nhé.”

“Được, có ngay đây.”

“Uống với mình vài ly được chứ?” Trần Hân Nghiên cất tiếng hỏi.

“Mình có thể từ chối sao?”

“Đương nhiên là... không.”

Thịt nướng cũng được mang ra, mùi vị cũng khá ổn, mùi hương thật khiến con người ta thèm thuồng. Cả hai cùng nhau ăn thịt nướng, nhâm nhi một vài ly rượu, cảm giác này trông có vẻ khá tuyệt.

“Này Hân Nghiên, cậu có chuyện gì à? Sao lại rủ tớ uống rượu?”

“Không phải mình nói rồi sao. Tâm trạng không tốt?”

Trình Dao gắp một miếng thịt cho vào miệng, chậm rãi thưởng thức, xong xuôi mới cất tiếng hỏi.

“Vì chuyện sáng nay với tên đạo diễn Chu kia à?”

“Không hẳn, tên đạo diễn thối tha đó chỉ là một phần thôi. Sáng nay tớ đến phim trường, cậu có biết tớ đã gặp ai không?”

“Ngôn Đình?”

“Làm sao cậu biết?” Trần Hân Nghiên ngạc nhiên trước câu trả lời của Trình Dao.

“Khó đoán lắm sao? Trong cái nghiệp diễn của cậu không phải chỉ có mỗi Ngôn Đình là như chó với mèo, suốt ngày kiếm chuyện móc mỉa cậu sao, có gì khó đoán chứ.” Trình Dao chậm rãi giải thích.

“Cũng đúng.”

“Sao thế?”

Trần Hân Nghiên ủ rũ đưa tay chỉ về chiếc xe màu hường nổi bật kia của mình, giọng điệu trông rất chán nản.

“Nó nổi bật quá sao?”

“Hả?”

“Chiếc xe này, có phải là quá nổi rồi không? Sao mỗi lần tớ lái nó ra ngoài đều có chuyện không đầu rơi xuống đầu tớ vậy?”

Trần Hân Nghiên nói chuyện không đầu không đuôi khiến Trình Dao ngơ hết cả người ra, cô mất kiên nhẫn lên tiếng.

“Trần tiểu thư, cậu nói chuyện sợ người khác hiểu đấy à? Nói rõ xem nào.”

Trần Hân Nghiên cầm ly rượu trên bàn, một hơi uống cạn, giọng lạnh nhạt nói: “Ngôn Đình cô ta bảo tớ cặp đại gia mới có thể có chiếc xe này.”

“Từ bao giờ cậu lại để ý đến lời nói của cô ta vậy?”

“Cậu không thấy lời nói của cô ta khó nghe sao? Trần Hân Nghiên tớ là ai chứ, chiếc xe này khó mua đến vậy sao? Tớ mua chục chiếc như vậy còn được huống hồ gì đây là chiếc rẻ nhất trong gara của tớ. Cặp đại gia sao? Thật ấu trĩ.”

“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu say rồi đấy à?”

Trình Dao thấy Trần Hân Nghiên không trả lời liền đưa tay vỗ vỗ lưng cô như đang an ủi, giọng nhẹ nhàng nói.

“Không phải cậu giấu thân phận tiểu thư nhà họ Trần của mình à, với nhan sắc này của cậu thật khiến con người ta muốn phạm tội. Quan tâm lời cô ta làm gì chứ, cô ta nói những lời đó chứng tỏ cô đang ganh tỵ với cậu, không phải sao?”

“Cậu nói cũng đúng. Nào cạn ly.”

“Cạn ly.”

Cả hai ngồi đến tận khuya mới trở về nhà. Trần Hân Nghiên có vẻ như cũng khá mệt mỏi sau một ngày dài, vừa về đến nhà đã nằm dài ra giường ngủ thiếp đi.

[...]

Tất cả các nhân viên của Đông Quân đều đã tan làm nhưng trên tầng cao nhất của tòa nhà vẫn còn đang sáng đèn, Lãnh Minh Quân vẫn còn đang chăm chú xem lại kịch bản. Lãnh Minh Quân dường như khá để tâm đến lời nói của đạo diễn Lâm. Quả thật, từ trước đến này khi đầu tư làm phim, việc lựa chọn diễn viên đều do các đạo diễn làm, anh không hề nhúng tay vào nhưng đây là tác phẩm đầu tiên do chính tay anh chấp bút, anh muốn nó phải thật chỉnh chu.

Khi viết kịch bản cho dự án phim lần này, Lãnh Minh Quân cũng khá đắn đo về tính cách nhân vật. Tuy nhiên, lúc đó anh cũng không nghĩ quá nhiều đến việc sẽ khó chọn diễn viên đảm nhận vai, anh chỉ chăm chú vào việc khắc họa nhân vật mà quên mất việc liệu nó có phù hợp với các nam diễn viên hiện tại.

“Trần Hân Nghiên có thể đảm nhận vai chính sao?” Lãnh Minh Quân thầm nghĩ.

Đắn đo một hồi, anh liền gõ tìm kiếm về Trần Hân Nghiên, lập tức các thông tin cùng các bộ phim cô từng tham gia hiện trên màn hình máy tính.

Lãnh Minh Quân tiện tay nhấp chuột vào một bộ phim gần nhất của cô, chăm chú xem. Không biết vì lý do gì khiến Lãnh Minh Quân lại dành thời gian để tìm hiểu về cô.

“Rất có cá tính” Một lời khen của Lãnh Minh Quân dành cho Trần Hân Nghiên khi xem các bộ phim do cô đóng.

“Alo.”

“Lãnh tổng, có chuyện gì không ạ?” Đạo diễn Lâm cất giọng, ông dè dặt hỏi.

“Liên hệ với cô Trần như thế nào rồi?”

“Chúng tôi đã gửi email mời cô ấy tham gia dự án lần này nhưng vẫn chưa có phản hồi, khi nào có phản hồi từ phía cô Trần tôi sẽ báo lại cho ngài.”

“Ừ.”

[...]

Sáng hôm sau, Trần Hân Nghiên thức dậy với một cái đầu đau nhức, cô đưa tay vỗ vỗ trán xong mới lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi giường.

“Mẹ ơi...” Trần Hân Nghiên cất tiếng gọi lớn.

“Gì đấy?”

“Hôm nay mẫu hậu cho con ăn gì đây ạ?”

“Hôm qua con uống rượu đấy à Hân Nghiên, mẹ nghe vú bảo con về rất khuya, trên người còn đầy mùi rượu.”

“Vú có nói quá lên không vậy, con chỉ có uống vài ly với Trình Dao thôi.”

“Con nhìn bộ dạng con bây giờ xem. Haizzz thật chẳng ra cái thể thống gì.”

“Ơ kìa mẹ...”

Mới sáng mở mắt ra đã bị mẹ chửi, tâm trạng của Trần Hân Nghiên tuột mood không phanh, cả ngày khó ở vô cùng.

Vũ Linh – trợ lý của Trần Hân Nghiên nhận được email của đạo diễn mời Trần Hân Nghiên tham gia dự án phim mới của Đông Quân liền gọi điện báo cho cô.

“Alo, chị Hân Nghiên à.”

“Ừ, chị đây. Em gọi có chuyện gì không?”

“Chị còn nhớ dự án phim lần trước chị casting với đạo diễn Chu không?”

“Ừm.”

“Hôm nay em có nhận được email bên phía đạo diễn Lâm, ông ấy mời chị tham gia đảm nhận vai chính cho bộ phim, ý chị thế nào?”

“Có chuyện tốt như thế này sao? Không phải báo là tìm được người phù hợp rồi à, lại tính giở trò gì nữa đây?” Trần Hân Nghiên không tin vào những gì mình nghe thấy, cô khó hiểu lên tiếng.

“Em nghe nói bên phía công ty giải trí Đông Quân đã hủy hợp đồng với đạo diễn Chu sau sự cố của chị, lần này phim sẽ được chính tay đạo diễn Lâm cầm cân nảy mực. Chị yên tâm, đạo diễn Lâm làm việc rất chuyên nghiệp.” Vũ Linh tận tình giải đáp.

“Thế nào? Chị đồng ý tham gia chứ, không phải lúc đọc kịch bản chị rất thích bộ phim này sao?”

“Bên đó có nói ai sẽ đảm nhận vai nam chính không?”

“Dạ không ạ, hình như vẫn còn đang trong quá trình thương lượng, sao vậy ạ?”

“Báo với đạo diễn Lâm chị sẽ tham gia với điều kiện nam chính là Lãnh Minh Quân.”

Trần Hân Nghiên cũng không biết ruốt cuộc tại sao mình lại đưa ra một yêu cầu có phần vô lý như vậy. Ảnh đế Lãnh Minh Quân sao? Đã rất lâu mọi người đã không thấy anh ấy xuất hiện trên màn ảnh nữa rồi. Hơn hết, công việc của anh ấy rất bận rộn, làm gì có thời gian tham gia đóng phim cùng cô chứ.

“Hả?” Vũ Linh khó hiểu được điều kiện của Trần Hân Nghiên đưa ra.

“Làm sao?”

“Chị đang đùa em đấy à? Ảnh đế tham gia sao, ngài ấy đã không tham gia đóng phim cũng khá lâu rồi. Hơn nữa, kịch bản lần này em nghe nói là do chính tay ngài ấy viết, công việc ở Đông Quân nhiều như vậy, lấy đâu ra thời gian tham gia đóng phim chứ. Yêu cầu này của chị là đang từ chối khéo? Chị không muốn tham gia sao?”

“Chị có nói chị không tham gia sao?”

“Nhưng điều kiện của chị?”

“Em cứ báo với đạo diễn Lâm chị sẽ tham gia nếu Lãnh Minh Quân tham gia đóng vai chính.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play