Suối nước nóng nằm giữa núi, bọn họ ngâm mình trong phòng có nguồn nước riêng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió đêm khẽ than quanh núi.

Ứng Trường Lạc tùy ý vẩy nước hai lần, nói tiếp: “Em muốn cho đôi bên chút thời gian, buông được hoặc hoàn toàn không buông được, ít nhất hãy quyết định. Anh ấy sợ em không phân biệt rõ được việc lưu luyến và yêu thích, em sợ anh ấy bởi vì cưng chiều em vô điều kiện nên mới thấy mình yêu em. Bọn em cần lùi lại một chút để chứng minh tình yêu của em, và dũng khí để nắm tay sóng vai đến hết cuộc đời.”

“Vậy à.” Lộ Lê Căng gật đầu: “Chị hiểu rồi, chúc giấc mơ của em thành sự thật. Nghe đâu trên núi có đền thờ, cùng chị đi bái chứ?”

“...” Ứng Trường Lạc nghẹn họng.

Ánh mắt Lộ Lê Căng chờ mong: “Đi không?”

Ứng Trường Lạc đáp: “Đi.”

Đường lát đá dẫn tới đền thờ trên đỉnh núi, đèn hai bên đường mờ tối, tăng bầu không khí lên hết mức.

Hai con đường song song, từ cổng Torii tới ngoài thần điện là nơi lấy nước, nơi trao tặng, bên trong thần điện đầy đủ mọi thứ.

Tạo cảm giác như đang ở trong đền thờ Nhật hoàng Minh Trị.

Lộ Lê Căng nghiêm túc viết lên tấm gỗ nhỏ rồi treo trên tường, xoay người đi chưa được mấy bước, đã thấy trên tấm bia đá bên cạnh cổng Torii viết “Đền thờ Giả Mạo”, nụ cười cứng đờ tức khắc, hoảng sợ quay lại lấy tấm ước nguyện xuống.

Ứng Trường Lạc đưa tay chặn lại, vô cảm giải thích: “Tên do em đặt đó.”

“... Hả?” Lộ Lê Căng hoang mang.

Chuyện xảy ra vào hai, ba năm về trước, khu sơn trang nghỉ dưỡng này vừa mới xây xong, Khúc Sở dẫn cô tới chơi thử nghiệm.

Đêm đông, tuyết dày gió rét, Ứng Trường Lạc rụt đầu lại trong chiếc choàng cổ bằng da cáo, tay được dắt đi, chậm rãi bước lên bậc thang, ngoái nhìn thì thấy bia đá trống không.

Khúc Sở nói vẫn chưa đặt tên, hỏi cô muốn đặt là gì.

Ngày hôm ấy, Ứng Trường Lạc chỉ muốn cùng anh quay về chơi game, chế nhạo một câu: “Đồ giả mạo, thế cứ gọi là Đền thờ Giả Mạo đi.”

Nào ngờ, Khúc Sở thật sự dùng cái tên mà cô nói đùa.

Xuyên suốt những năm tháng đấy, anh tốt với mình đến mức không tìm ra được bất kỳ lỗi sai nào.

***

Trong hồ nước ở tầng cao nhất của Lemon, cá rồng bạch kim được đút ăn đến no căng, sắp nằm ngửa bụng rồi, Cố Ý cướp lấy đồ ăn cho cá trong tay Khúc Sở, giận mắng: “Cậu không gượng được thì có thể ra nhảy sông, sao lại mưu sát cá của tôi chứ.”

“Xin lỗi.” Khúc Sở như tiến vào cõi tiên, anh run tay, thật sự không cố ý.

Cố Ý quái gở nói kháy anh: “Cậu khiến Ứng Trường Lạc tức chết, người ta chạy mất rồi, vậy cậu đi dỗ đi. Sở à, ví dụ của A Hành và A Lỗi vẫn chưa đủ cho cậu tham khảo à? Tôi khuyên cậu tự giải quyết cho tốt, đừng không rõ ràng nữa, giận vợ thì sướng nhất thời, sau này cong đít lên mà chạy theo đấy.”

Sở Hoài Yến bị nhắc đến họ đang vắt chéo chân, một vệt trắng nhỏ lặn trong ly rượu của anh ấy, anh ấy nghiêng đầu nhìn sang.

Cố Ý im lặng, lấy điện thoại ra, vừa đáp “Được được được, tôi biết rồi, tới ngay” vừa chuồn mất.

Tầm nhìn trên lầu cao thoáng đãng, ánh sáng rực rỡ dàn trải khắp nơi.

Cũng chẳng biết tại sao, lúc Khúc Sở ngó quanh, chỉ còn mỗi anh và anh trai của mình.

“Thích thì theo đuổi, em có thích con bé khi nó chưa thành niên đâu, không thẹn với lương tâm, em sợ gì hả Khúc Sở? Ai dám nói em chứ?” Sở Hoài Yến lên tiếng, giọng cực trầm.

Ông cụ Ứng vừa đổ bệnh, thần trí mơ hồ, nhà họ Ứng do Ứng Thận Hành lèo lái, vào hôm kiểm tra video giám sát ở Thính Vũ Hiên, quả thực anh ấy đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, chỉ cần Ứng Trường Lạc vui là được.

Ông cụ Lục dõi theo từng bước trưởng thành của Khúc Sở, vui mừng khi hay tin, bên phía hai nhà Khúc Sở càng khỏi nói, mấy ông cụ còn thân thiết với Ứng Trường Lạc hơn hai đứa cháu trai ruột, chiếc vòng ngọc mà mẹ anh tặng vào dịp Trung thu đã cho thấy đủ thành ý.

Trong thế hệ này của giới nhà giàu Đế Đô, không một ai xứng đôi với Khúc Sở hơn Ứng Trường Lạc.

Ngoại trừ Khúc Sở, mọi người đều ủng hộ cuộc hôn nhân này của bọn họ, mà bản thân anh không có lý nào lại từ chối.

Là người, ai mà chẳng biết chín mươi chín phần trăm là anh thích Ứng Trường Lạc chứ, một phần trăm còn lại dành cho việc phân tích vấn đề cụ thể.

Lỡ xuất hiện một người coi bói không đáng tin như Cố Ý bảo, chuyện anh với Ứng Trường Lạc hẹn hò sẽ mang lại điềm xấu cho cô chủ, và Khúc Sở vì quan tâm quá nên sinh rối loạn, đúng lúc tin vào điều đó thì sao?

Khúc Sở nâng ly uống cạn, như say như không trả lời: “Làm sao em có thể không thích Ứng Trường Lạc chứ? Tự tay em nuôi lớn, không thích em ấy mới lạ, không thích em ấy thì làm sao có thể mặc cho tính cách em ấy phát triển đến bây giờ? Nhưng điều này không thích hợp, em ấy còn nhỏ lắm, chưa trải nghiệm hết mọi thứ, em không thể vì vậy mà ngăn cản tất cả các khả năng khác của em ấy được. Em biết thói hư tật xấu của mình, một khi em ấy và em bên nhau rồi, có chết em cũng sẽ không buông tay nữa. Nếu em ấy thích người khác, em sẽ nổi điên, bóp chết cảm xúc ấy từ trong trứng nước ngay, cho nên em đang chờ, chờ em ấy xác định.”

Sở Hoài Yến nhìn anh như nhìn kẻ ngốc, đưa ra kết luận rất chắc chắn: “Người không hiểu là em đấy.”

Người thông minh như Ứng Trường Lạc, chẳng lẽ không biết cuộc đời em ấy tồn tại vô số khả năng sao? Khúc Sở em dựa vào gì mà quyết định thay em ấy, khả năng này không phải em à?

Nói hay hơn hát nhiều, nếu thật sự có thể buông, cớ gì em lại bay thẳng đến Hồng Kông bằng chuyên cơ, chỉ để xác nhận xem Trì Tại Dã có cơ hội lên chức hay không?

Khúc Sở không nói một lời, ngồi xuống uống rượu.

“Ngu xuẩn.” Sở Hoài Yến mắng một câu rồi mặc kệ anh.

Cả một đời tỉnh táo, người không thấy rõ tình cảm của mình, ắt rồi sẽ bị thời gian và hiện thực xuống tay cùng lúc.

***

Vào ngày nhận được thông báo, thấy tên mình trong danh sách, Ứng Trường Lạc lại mơ thấy Khúc Sở, giấc mộng này rất ấm áp, khi thức dậy thì đã quá giờ học buổi sáng, bạn cùng phòng nhắn tin báo rằng không điểm danh.

“Nếu quay về và vẫn yêu anh, vậy đường đường chính chính tỏ tình với anh là được rồi.” Ứng Trường Lạc nghĩ.

Cô kéo màn cửa sổ khép hờ ra, ánh nắng bên ngoài rực sáng.

Số điện thoại không được lưu mà nhắn tin chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, và dự báo thời tiết cho cô, Ứng Trường Lạc không cần đoán, cũng biết là Khúc Sở. Có hai lần xuống ăn cơm, cô đã tình cờ thấy bóng dáng anh, sau khi đối mặt thì cô dời ánh mắt đi, hoàn tất việc nhắm mắt làm ngơ.

Ngày phải rời khỏi đang đến gần, mưa thu liên miên không ngớt, như đang khóc than thay ai đó.

Trong lúc ngủ trưa, tiếng sấm sét đánh thức Ứng Trường Lạc, cô cứng nhắc ngồi dậy.

Dạo trước, vì để cho thời gian về nhà không bị lẻ, cô đã không chọn môn tự chọn với bạn cùng phòng.

Trong phòng giờ chỉ còn mình cô, sau khi bình tĩnh lại, Ứng Trường Lạc cứ như ma xui quỷ khiến, cô cầm điện thoại kiểm tra thời gian làm việc của Khúc Sở.

Khúc Sở không đi làm vào buổi chiều.

Nước mưa chảy uốn lượn trên cửa sổ, Ứng Trường Lạc nhắn tin vào nhóm chung của phòng: [Cần đưa dù không ạ?]

Hai phút sau, Trang Vũ Miên trả lời cô: [Bọn chị có cầm theo, buổi tối mang cơm cho em nha? Mưa lớn quá, đừng ra ngoài nữa.]

Màn hình điện thoại tối đi, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Ứng Trường Lạc, cô nhấn sáng màn hình hồi âm: [Không cần đâu, em về nhà một chuyến.]

Mưa to như trút nước, rơi xuống lộp bộp, lá khô rụng rớt, chìm nổi trong vũng nước.

Ứng Trường Lạc che dưới chiếc dù cán trúc, lội nước chậm rãi tiến về trước, một lớp hơi nước mơ hồ bao phủ xung quanh, cô ra ngoài trong thời tiết xấu, chẳng màng đến nguyên nhân hậu quả, chỉ dựa vào mỗi giác quan thứ sáu.

Lúc đến cửa chính, cô nghiêng nan dù về sau, qua làn mưa mênh mông, cô chợt thấy dáng hình tựa ngọc của một người.

Kể từ lần gặp mặt đầu tiên, bao năm trôi qua, họ đã va chạm ánh mắt nhau nhiều lần như vậy.

Ứng Trường Lạc nghĩ, trên đời có lẽ thật sự tồn tại định mệnh.

Giữa ngón tay trắng trẻo thon gầy kẹp điếu thuốc, khi cô đến gần, bước vào làn mưa, Khúc Sở hắng giọng, anh hỏi: “Ăn chưa?”

Lời bắt chuyện lúng túng, nhưng vẫn không mất đi vẻ lịch sự.

“Đồ Tứ Xuyên.” Ứng Trường Lạc bước thẳng đến dưới dù của anh, lười tự mình thu dù, cô trở tay đưa cán dù cho anh.

Khúc Sở mỉm cười, thu dù lại bỏ vào trong cốp xe rất tự nhiên, cụp mắt dịu dàng hỏi: “Muốn ăn quán nào?”

Ứng Trường Lạc thuận miệng đáp một quán ăn không xa trường học lắm, bọn họ lại bước qua con đường dài dưới cùng một tán dù, ăn ý không đề cập đến chuyện không vui.

Ngủ ở Thính Vũ Hiên thoải mái hơn ở phòng ký túc xá, tất cả đều được bài trí theo sở thích của cô.

Mưa rơi không chứt, Ứng Trường Lạc tiếp tục bị sấm sét đánh thức.

Năm giờ sáng, trằn trọc khó ngủ, ngực tựa như bị tảng đá lớn đè nặng, cô cảm thấy khó thở.

Sau bao lần trở mình, Ứng Trường Lạc bèn để chân trần xuống đất, đẩy cửa bước vô phòng ngủ của Khúc Sở, như không hề do dự, cô kéo tấm chăn mền ra, rúc mình vào trong.

Khúc Sở mờ mịt mở mắt rồi nhắm lại, vô thức ôm lấy cô, cúi đầu hôn trán, dỗ dành mơ hồ không rõ: “Ngoan.”

Nhịp tim nhanh chóng đánh lùi sự nhụt chí, hơi thở người đàn ông đều đặn kéo dài, hương gỗ quanh quẩn.

Cô đang xuất hiện trong mộng đẹp của Khúc Sở à, nếu không, thế sao trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh lại đặt một nụ hôn cực kỳ trấn an như vậy chứ?

Ứng Trường Lạc thiếp đi, khi thức dậy, mưa bụi dày đặc im ắng, góc chăn được dém kín kẽ, bên gối không có ai.

“Xem điện thoại.” Khúc Sở ngồi bên giường, cảm nhận được đệm giường lõm xuống, anh ngoái nhìn đưa cho cô.

Là điện thoại của Ứng Trường Lạc, đã được mở khóa.

Ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi, tin tức ngập tràn màn hình, tất cả đều liên quan đến cô.

[Ủy ban Chứng khoán và Hối đoái chính thức tuyên bố thông báo, mở rộng điều tra vụ án về việc lừa gạt niêm yết của Dung thị.]

[Dung Thành bị tình nghi cố ý giết người, ông đã bị bắt.]



[Ân oán nhà giàu cuối cùng cũng kết thúc: Bí ẩn cái chết của thiên kim nhà họ Lục.]

Ứng Trường Lạc nhấn vào trang chính thống đọc hết, chắp vá nên một câu chuyện xưa cách đây mười ba năm, sự thật đằng sau cái chết của dì nhỏ Lục Yến được hé lộ, dì không qua đời do bệnh tim mạch đột nhiên phát tác, mà bởi vì gặp phải người không tốt, bị ông bố rác rưởi của Dung Lỗi liên hợp với người nhà mưu sát.

Lục Yến mất khi cô còn rất nhỏ, nhưng cô đã khóc rất lâu, dì nhỏ tốt với cô lắm, khiến Ứng Trường Lạc nhỏ tuổi lần đầu tiên cảm nhận được tình thương và quan tâm của bên ngoại.

Sau khi mất mẹ, tính cách của Dung Lỗi ngày càng cực đoan, còn Ứng Trường Lạc trở nên quái gở, con đường số mệnh đã kinh qua bao thăng trầm, cuối cùng cũng hé lộ ra sự thật.

“Cho em mượn bờ vai này?” Khúc Sở cẩn thận hỏi.

Ứng Trường Lạc lắc đầu: “Không cần.”

Cô về phòng ngủ thay đồ, trang điểm, rồi ôm đàn Cello lên lầu.

Mây mù che khuất mặt trời, mưa phùn như dệt, cổ tay trắng trẻo của cô gái khẽ cử động, tiếng đàn vang lên.

Ứng Trường Lạc chơi bài “Thiên Nga” kinh điển, tiếng đàn mềm mại sâu nặng, tựa như xuất hiện chú thiên nga cao ngạo đang đạp nước chầm chậm trước mặt vậy.

Năm nào cô cũng chơi bài này một lần, vào ngày giỗ của Lục Yến.

Đây là sự kiên trì chỉ thuộc về Ứng Trường Lạc, không thể làm gì được cho dì khi dì còn sống, cũng không có cách nào làm được, chỉ đành phải mỗi năm vì dì mà tấu lên ca khúc dì từng khen hay.

***

Mọi chuyện được phơi bày, những hiểu lầm chồng chất trong mấy năm qua của Dung Lỗi và Lâm Cố Nhược cũng sụp đổ. Họ đã trải qua mưa gió một lần, lúc trước thỏa thuận kết hôn để nhận nuôi bé gái bị ung thư máu, bây giờ xem như cả hai đã bước vào cuộc hôn nhân thật sự rồi.

Ý tốt rốt cuộc bị lừa gạt, Lâm Cố Nhược “không cam tâm”, nhân dịp nghỉ phép ở thành phố Mộc vào ngày Quốc khánh, cô ấy đã mời bạn bè lên du thuyền ra biển chơi.

Hay tin, Ứng Trường Lạc mua vé ngay, điểm dừng duy nhất trước khi lên đường là đón xe đến chung cư của Kiều Khanh Cửu một chuyến, bế bé mèo Anh lông vàng của cô ấy, đợi cô ấy ghi xong rồi tới xem chương trình.

Nhà họ Thẩm buôn bán lớn ở thành phố Mộc, con gái một Thẩm Thấm là con nhà giàu, nếu không cố gắng phục vụ nhân dân, nhất định phải về nhà kế thừa gia nghiệp kiếm tiền. Trước khi làm cảnh sát hình sự, việc cô ấy thích nhất trong thời gian nghỉ ngơi là gọi bạn bè ra biển chơi, vô số du thuyền đứng tên cô ấy.

Lứa trẻ âm thầm tụ tập không thích người ngoài tham gia, sau khi “thất học”, bọn họ đã thuần thục kỹ năng đua xe và lái du thuyền.

Dung Lỗi giải quyết công việc xong thì vượt ngàn dặm đuổi theo vợ, đồng hành với anh ta còn có Khúc Sở, anh xin nghỉ ở bệnh viện, đổi ca nên đã chậm trễ hơn nửa ngày, hai người mắng nhau cả đoạn đường, long đong mệt mỏi đến bến tàu.

Lâm Cố Nhược sợ các anh em tốt của mình sẽ để Dung Lỗi lên thuyền, cô ấy cố ý gây khó dễ, tự mình lái du thuyền, chiếc váy đỏ như lửa đứng trên boong tàu, chỉ thiếu việc khiêu khích Dung Lỗi hô: “Anh có bản lĩnh thì đến đi.”

Dung Lỗi không chịu thua, anh ta vứt hành lý cho Khúc Sở, lấy ra hết những sản phẩm điện tử trong người, nhảy thẳng xuống nước bơi qua.

Ai thấy cũng phải mắng một câu ngu xuẩn, Văn Lạc Hành đang cầm lái chuẩn bị cập bờ đón anh em nhanh trí chuyển bánh lái, nghiêm túc giải thích với Thư Duyệt Yểu: “Anh không phải, anh không có, không thể nào, em nhìn xem, anh đâu có định cập bờ.”

Ứng Trường Lạc bế mèo vọt đến cửa phòng điều khiển, mặt vô cảm hỏi: “Vậy sao?”

Thư Duyệt Yểu nhón chân bóp mặt Văn Lạc Hành, giận dỗi như con nít: “Vậy sao!”

Văn Lạc Hành cúi đầu hôn cô ấy: “Phải phải phải, anh tuyệt đối không để Khúc Sở lên đây đâu, bọn em yên tâm.”

Anh ta dùng thực lực để chứng minh một việc, có thể đâm anh em mấy nhát bất cứ lúc nào vì bà xã.

Khúc Sở thấy chiếc du thuyền sang trọng cách bờ chỉ mấy trăm mét chợt chếch đi, chạy ra xa.

Im lặng nghẹn lời, anh nhắn tin trong nhóm.

Khúc Sở: [Đây là việc mà con người làm à?]

Không ai để ý đến anh, Tiêu Thư đổi thẳng tên nhóm thành: [Việc mà con người làm.]

Mọi người đều đứng về phía Ứng Trường Lạc, biết sao giờ đây, người yêu của họ rất quý Ứng Trường Lạc, yêu ai yêu cả đường đi, Ứng Trường Lạc bị uất ức là cục cưng nhỏ của cả nhóm đấy.

***

Ánh trăng chiếu xuống đại dương tĩnh lặng, mặt nước trong vắt, du thuyền không cách bến tàu quá xa, trong sảnh tiệc đang chơi bài, nghe tiếng hẳn là đánh mạt chược [1].

[1] Bản raw để “chơi □□”, tụi mình đã thêm thắt để phù hợp với bối cảnh.

Tiếng ly rượu va chạm xen lẫn tiếng cười nói, Ứng Trường Lạc mặc áo thun dài thuần sắc đơn giản và quần ngắn, phần eo đeo khóa da lỏng lẻo.

Âm thanh cười nói thuộc về người khác, cô cũng không buồn quá, ít nhất bé mèo Anh lông vàng xinh đẹp đang ở cạnh cô.

Có điều, sau khi uốn éo kêu vài tiếng, bé nó chợt dùng chân chạm vào nước trong bể bơi để thăm dò, rồi phóng lên nhảy vào bể, bơi đi mất.

Bọt nước văng khắp nơi, một tiếng bịch vang lên thật lớn.

Trước đấy, Ứng Trường Lạc vô cảm ngồi trên boong thuyền nhìn về phía bên bờ, hiện giờ lại hoảng sợ xoay người đi vớt mèo.

Sau ba phút, cô hoàn toàn xác định được Cầu Lông là con mèo có năng lực đặc biệt, thích bơi lội, đành mặc bé vậy.

Vầng trăng cô độc trên cao, mây nhạt sao thưa.

Gió biển thổi qua, suối tóc dài đến eo của Ứng Trường Lạc lay động, cô ngước mắt, tiếp tục nhìn về phía người ngồi bên bờ.

Ứng Trường Lạc không có đặc điểm của học sinh giỏi, cô không cận thị, thị lực vẫn đủ tốt, nhưng có lẽ cách hơi xa nên không thể thấy rõ nét mặt của Khúc Sở, chỉ đành dựa vào ấn tượng qua nhiều năm để phỏng đoán thái độ bây giờ của anh.

Anh đang khổ sở, hay đau lòng đây?

Khi khổ sở, hẳn anh sẽ châm thuốc, tháo kính mắt, nhéo sống mũi.

Khi đau lòng ấy, hình như anh luôn ôm đầu mình dỗ dành.

“Liên quan gì đến mình đâu chứ?” Giọng nói của Ứng Trường Lạc hòa theo làn gió đêm, cô quay đầu đi, không nhìn nữa.

Đi ngược gió đến bên kia của boong thuyền, mái tóc dài xõa ra được cô vén lên, kéo theo mấy cọng tóc mềm mại hai bên mái, buộc thành đuôi ngựa cao gọn gàng, để lộ cả khuôn mặt.

Ứng Trường Lạc và Lâm Cố Nhược đều thuộc kiểu mỹ nhân xinh đẹp, nhưng khí chất giữa cả hai khác nhau hẳn, Lâm Cố Nhược không sở hữu vẻ đẹp sắc nét, nhìn vào sẽ thấy cô ấy thân thiện vô cùng.

Còn đường nét trên gương mặt cô hết sức rõ ràng, cằm nhọn, mũi cao, mang đến cảm giác sắc sảo, đôi mắt đào hoa của cô sóng sánh xinh đẹp, tổng hợp cả khuôn mặt lại, trông cô tinh xảo mà sắc bén.

Chưa người nào bảo Ứng Trường Lạc không đẹp, nhưng vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng này quả thật không phải lựa chọn phù hợp để gần gũi.

Sống vui vẻ đến năm mười chín tuổi, những người được xem là bạn, Ứng Trường Lạc có thể đếm trên đầu ngón tay, bản thân cô cũng không để ý mấy, phần lớn do cô lười nhiều lời, trời sinh lạnh lùng lại hờ hững, số lượng tình cảm không nhiều chỉ có thể đủ dành cho số ít người, nhiều hơn nữa thì chẳng thể chung đụng được.

Ứng Trường Lạc chưa từng nghĩ, tính cách như vậy có điểm gì không tốt, nhưng cô vẫn để ý đến mỗi đối tượng xem mắt của Khúc Sở, họ đều mang khí chất tươi tắn dịu dàng, nói chuyện mềm mại, lúc tán gẫu luôn nói: “Tôi và bạn tôi, trước đó đã từng đến đây, nơi đây đẹp lắm.”

Hoàn toàn tương phản với mình, mặc dù chẳng một ai thành công, nhưng bất kể vì nguyên nhân gì, cô vẫn vui vẻ tới gặp mặt.

Ứng Trường Lạc nắm chặt lan can, lại thả lỏng đốt ngón tay từng chút, cô chậm rãi móc trái tim mình ra, vắt cạn nước bên trong.

Đã trưởng thành thế này rồi, có lẽ mình không thuộc kiểu mẫu lý tưởng ban đầu của Khúc Sở, nhưng biết làm sao đây?

Có thể thay đổi dung mạo, có thể sửa tính cách, có thể kết bạn ngay bây giờ, nhưng nếu làm vậy, cô cũng không còn là Ứng Trường Lạc nữa, thích Khúc Sở là một chuyện, vì Khúc Sở mà từ bỏ chính mình lại là chuyện khác.

Vài năm nay, Ứng Trường Lạc đã nỗ lực hết sức rồi, công khai hay ám chỉ, cô cũng tỏ tình rất nhiều lần, đuổi theo chiếc bóng của Khúc Sở không biết bao bước, nhưng vẫn mãi không nhận được một câu trả lời rõ ràng.

Người nhìn thấu lòng người như Khúc Sở, không phải không thấy được tình cảm của mình, có điều anh chẳng tin mấy, anh chỉ muốn kéo dài. Nếu đã thế, vậy cứ tác thành cho anh thôi.

Không thể mãi mệt mỏi một việc được, con người phải tự vượt qua.

Đôi môi mỏng bị cắn trắng bệch, Ứng Trường Lạc vào phòng cầm một chai rượu rồi quay lại uống một mình, cô tiện tay lấy nên lười nhìn xem là rượu gì.

Rượu mạnh trượt xuống cổ họng, cảm giác thiêu đốt mạnh mẽ, trong miệng đắng chát, cô tiếp tục uống một ngụm lớn, hồi tưởng về nhiều chuyện.

Mấy năm cô làm bạn với Toán học, nếu giải sai đề nào, Ứng Trường Lạc luôn bắt đầu lại từ đầu, xem lỗi sai ở đâu, chứ không phải nhìn từ sau trở về trước.

Vậy bản thân mình thích Khúc Sở từ khi nào vậy? Ắt hẳn vào ngày mà còn vài tiếng nữa là cô đổi tên thành Ứng Trường Lạc.

***

Khu du lịch ven biển được bao hết, Khúc Sở cứ ngồi cạnh bến tàu, trên chiếc ghế dựa mềm bằng mây mà nhân viên cung cấp, cách làn nước, anh đối mặt với Ứng Trường Lạc trên boong thuyền.

Tay anh cầm khay trà bằng nhựa đơn giản, trên đấy để đầy cơm hộp, thùng đá, và hồng trà đã nguội.

Vào lúc nhận được tin, anh vội vàng chạy đến, không dám tùy tiện học theo Dung Lỗi bơi qua để lên thuyền, sợ Ứng Trường Lạc không vui. Anh đã ngồi từ lúc hoàng hôn cho đến bây giờ, trời đã rạng sáng, anh cũng hút hết một gói thuốc, hiện tại đang mở gói mới.

Anh suy tư trong làn khói trắng mờ bay lên không trung, giây phút này Ứng Trường Lạc có vui vẻ hay không, vui một chút thôi cũng được, cô đã rời boong thuyền vào trong chơi với mọi người rồi, hay về phòng ngủ nhỉ?

Ban đêm gió rét, bé con mặc ít quá, anh nên nhắn tin bảo cô mặc thêm áo khoác.

Một lần nữa chạm đến điện thoại, nhấn mở khung chat, ghi chú “Cô chủ” được ghim trên đầu, nhìn những tin nhắn hiện dấu chấm than màu đỏ ở đầu, Khúc Sở thở dài.

Ngón tay thon dài gõ trên màn hình, Khúc Sở nhắn tin cho Tiêu Thư trên tàu.

Nhân viên chăn nuôi chuyên nghiệp: [Cô chủ về phòng rồi, bảo bé Cửu nhà em sang xem em ấy, nhớ mang thêm chút đồ ăn khuya cho em ấy, em ấy ăn tối chưa?]

Tiêu Thư trả lời không được tính là nhanh, qua khoảng ba phút mới đáp.

Shu.: [Nếu anh thật sự lo lắng cho cô chủ nhà anh thì học theo anh Lỗi đi, thuyền không cập bờ, thế anh không biết bơi đến đây à? Nhảy xuống nước mà cũng không dám nhảy vì cậu ấy, anh ở đây diễn với em tiết mục buồn tình, phụ huynh lo lắng bạn nhỏ bỏ nhà đi gì chứ?]

Nhân viên chăn nuôi chuyên nghiệp: [... Em ấy nói không muốn nhìn thấy anh lên du thuyền, vậy bất kể anh dùng cách gì để lên, em ấy cũng không vui, anh không hy vọng em ấy không vui.]

Shu.: [Không nói nữa, điện thoại em không có tín hiệu, tạm biệt.]

Màn hình màu xanh đậm tối đi, đốm lửa hồng ở đầu ngón tay chớp tắt.

Từ phía xa, Khúc Sở nhìn qua chiếc du thuyền sáng đèn, cuống lưỡi run lên chua xót, anh cào đầu, tháo mắt kính trên sống mũi xuống, ngón cái và ngón trỏ bóp mũi muốn để bản thân mình có thể thả lỏng, nhưng chẳng ăn thua gì.

Trong mấy ngày Ứng Trường Lạc đơn phương đoạn tuyệt với anh, Khúc Sở đã lặp đi lặp lại những hành động giống nhau, mỗi một dây thần kinh đều kéo căng.

Anh biết tình trạng này của mình không thích hợp làm bác sĩ nữa, đã suy nghĩ đến việc nộp đơn từ chức từ lâu, nhưng Viện trưởng đã có lời khuyên nhủ, anh bèn nghỉ hết phép năm rồi suy xét sau.

Khúc Sở cảm thấy việc mình không kiểm soát được tâm trạng vô cùng buồn cười, kết cục hiện tại rõ ràng do một tay anh tạo ra, và đến cuối cùng, người không chấp nhận được vẫn là anh.

Vào ngày Ứng Thận Hành quyết định thay Ứng Trường Lạc cắt đứt quan hệ với anh, từng chữ chất vấn đều không sai, hợp tình hợp lý.

Không thể cho Ứng Trường Lạc tình yêu thiên vị và bao che khuyết điểm vô điều kiện, tất thảy đều là vấn đề của anh.

Nhưng Khúc Sở biết một điều, anh không như Ứng Thận Hành hoặc Dung Lỗi phán đoán, bởi vì số sách mình đã đọc đủ nhiều, nghiên cứu giáo dục tâm lý học đủ thông suốt, mới có thể dùng lý trí tuyệt đối để nghĩ xem mình nên làm thế nào sau khi Ứng Trường Lạc “gây chuyện” với tư cách là phụ huynh.

Anh đang nỗ lực khống chế chính mình, để mình đừng thiên vị vậy nữa. Ít nhất cũng đừng biểu hiện rõ ràng như thế, Khúc Sở hy vọng cô chủ nhà mình sẽ được ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn, trải nghiệm cuộc sống của bản thân, đi qua con đường bình thường, nếu vẫn thích anh, cứ mãi mãi bên nhau thôi.

Kết quả vẫn sai, anh đường hoàng, Ứng Trường Lạc cũng hiểu, nhưng anh lại không dám.

Ngày đó ở nhà họ Ứng, khi thấy ánh mắt mất hồn của Ứng Trường Lạc, trong nháy mắt Khúc Sở chỉ muốn xông qua kéo cô vào lòng, ôm cô tựa như trước kia, chậm rãi vỗ lưng xoa dịu dỗ dành, nghiêm túc nói rằng, chỉ cần cô yêu cầu, mình vĩnh viễn sẽ không rời xa cô.

Nhưng làm sao anh thực hiện hành động như vậy chứ, Khúc Sở đã qua độ tuổi mười mấy tuổi rất lâu rồi, anh không thể sợ hãi gì cả giống như Ứng Trường Lạc được.

Anh phải suy xét rất nhiều khía cạnh, có lẽ bởi vì Ứng Trường Lạc đã sống cùng mình quá lâu nên chỉ muốn tiếp tục ở với mình mà thôi. Em ấy vốn chẳng thích giao lưu với người khác, người khác giới mà em ấy nói chuyện nhiều nhất, tiếp xúc nhiều nhất hẳn chỉ có mỗi mình.

Ở bên nhau là chuyện rất dễ dàng, cùng lắm là bị bậc cha chú, cộng thêm Ứng Thận Hành và Dung Lỗi tức giận đánh mắng thôi, thật sự kiên trì bên nhau thì người lớn có thể làm gì được? Nhưng mình chẳng thể vì tâm tư riêng rồi tước đoạt hết mọi khả năng của em ấy được, nếu thật sự bên nhau, ngày nào đó khi em ấy hối hận, mình chắc chắn sẽ không buông tay để em ấy rời đi nữa…

Gió đêm dịu dàng, vô vàn khoảnh khắc lướt qua trước mắt anh, tiếng cười nhạo như như cười như không trong phòng tập thể dục, đôi mắt xinh đẹp nhìn mình chăm chú, lười biếng nói: “Có người viết thư tình cho em.”

Phải chăng từ rất lâu trước đó, Ứng Trường Lạc đã thích mình rồi à?

Buồn cười biết bao, anh đã lo lắng cho cuộc đời của em, rốt cuộc bản thân chẳng thể tham dự nữa rồi.

Khúc Sở quá tập trung hồi tưởng lại, ngay cả việc điếu thuốc đã cháy hết đến đốt ngón tay cũng không phát hiện ra, tàn thuốc rơi trên quần đen, trắng xám hết một mảng, anh lấy lại tinh thần, đứng dậy bước vào nhà vệ sinh của bến tàu kiểm tra.

Nửa phút sau, Ứng Trường Lạc cầm ly rượu đến bên cửa sổ của đại sảnh, vị trí này có thể nhìn sang bên bờ, trông về phía Khúc Sở ngồi, ở đó không có ai, chỉ còn mỗi chiếc bàn.

Ứng Trường Lạc cắn môi dưới trắng bệch, hàng lông mi dài run rẩy, tựa như đang nơm nớp lo sợ mà chờ mong gì đấy, khi đã xác nhận rồi, cô lại trả con tim về chỗ cũ, cảm thấy may mắn.

“Rất tốt.” Cô nhỏ giọng tự giễu đánh giá, ít nhất Khúc Sở không ngốc đến mức thật sự ngồi ở bến tàu lộ thiên cả đêm, nếu không sẽ dễ cảm lạnh.

Ứng Trường Lạc xoay người, tiến về phía khoang thuyền.

Gần như cùng lúc đó, Khúc Sở vẫy bọt nước trên tay, bước ra khỏi nhà vệ sinh, vô thức nhìn sang hướng cửa sổ du thuyền, kính thủy tinh chiết xạ ánh đèn neon trên boong thuyền, chẳng thấy rõ bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play