Ánh mắt Khúc Sở trở nên dịu dàng, Ứng Trường Lạc sải bước đến gần, đứng sóng vai với anh, đôi mắt hoa đào đầy sương tuyết khẽ híp lại, cô nhìn thẳng vào Tiết Du, lạnh lùng hỏi: “Ngày nào?”

Tiết Du nhíu mày nhăn trán, nhìn cô khó hiểu: “Cô nói gì?”

Ứng Trường Lạc mở lòng bàn tay ra, bút ghi âm hình chữ nhật lóe lên ánh đèn xanh, cô đang ghi âm lại.

Giọng điệu “ngự tỷ” của cô lười biếng trầm thấp, bổ sung nhẹ nhàng như mây gió: “Ngày hai người lên giường, chị phải nhớ chứ, nói ngày ra.”

“...” Tiết Du khiếp sợ đến mức quên rút sổ báo cáo về, cô ta không thể tưởng tượng nổi, chỉ nhìn đăm đăm vào thiếu nữ trước mặt, muốn xác định xem rốt cuộc mình nghe đã nghe thấy gì.

Khúc Sở thở hắt ra, kéo bàn tay trái để lộ ra ngoài, cóng đến đỏ bừng của Ứng Trường Lạc nhét vào túi của mình sưởi ấm.

Cô đã theo sau Khúc Sở lúc anh xuống lầu, mặc áo khoác mỏng manh, khăn choàng cổ và găng tay chưa được chuẩn bị đầy đủ, khó chống cự được đêm đông ở Đế Đô.

Hơi thở ẩn chứa sương trắng, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Ứng Trường Lạc rơi vào tầm mắt của Tiết Du sau khi sương tan: “Chị có thể nói ngày đại khái, tôi sẽ lưu động một tuần cho chị, để đề phòng chị nhớ nhầm, khu nhà chúng tôi đã lắp đặt camera an ninh, tôi sẽ tìm toàn bộ video giám sát trong tuần chị nói, rồi gửi cho bên công chứng để xác nhận. Trước tiên tôi sẽ xác định xem, trong khoảng thời gian chị đề cập, rốt cuộc đêm ấy Khúc Sở đã về nhà ngủ hay đã vui vẻ cả đêm với chị. Nếu đúng như chị nói, tất nhiên chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí trước khi chị sinh con. Còn khi đã trải qua kiểm chứng rồi, ngay cả tuyến thời gian cũng không hề tồn tại, vậy chúng ta đành phải giải quyết rõ ràng thù mới hận cũ thôi.”

Ứng Trường Lạc sáng chói, cô nở nụ cười rạng rỡ.

Ngay sau đấy, cô dùng chiêu cháy nhà lòi mặt chuột, kiến huyết phong hầu [1], ánh mắt cô tối tăm, nói sâu xa: “Cô Tiết chặn tôi ở cổng trường vào buổi chiều, đổ oan cho anh trai tôi vào buổi tối, hai chuyện này, tôi bảo đảm tương lai sau này của cô Tiết chắc chắn sẽ chẳng tốt đâu. Thế nên cô phải suy nghĩ thật kỹ trước khi mở miệng, nói sai thì sẽ gặp tai họa khôn lường đó.”

[1] Kiến huyết phong hầu (见血封喉): Hình dung một loại kịch độc, gây ngạt thở khi thấy máu.

Đấy là một nụ cười không thể xinh đẹp hơn, làn da trắng trẻo hoàn mỹ, không hề khoa trương, có thể trực tiếp phóng to lên màn hình led làm áp phích người mẫu.

Nhưng Tiết Du bị sốc, cô ta loạng choạng lùi về hai bước, hốt hoảng đứng vững, bản báo cáo trong tay bị xé rách nát vì quá căng thẳng, gió cuốn lấy thổi về phía chân trời.

“Cô dựa vào đâu mà dám nói vậy?” Tiết Du cất giọng trách móc: “Cô dựa vào gì mà quyết định tương lai của tôi? Cô tưởng cô là ai?”

Ứng Trường Lạc ung dung nhìn Tiết Du, Khúc Sở tiến lại gần, mùi trầm hương yên tĩnh dâng lên.

“Dựa vào việc tôi cưng chiều em ấy.” Khúc Sở cụp mắt quan sát em gái nhà mình, cười nhẹ đáp trả: “Có gì không được? Tôi luôn thiên vị em ấy vô điều kiện, em ấy làm gì, tôi đều ủng hộ, cô có ý kiến gì chăng?”

Có vô vàn người không biết về gia thế của Ứng Trường Lạc, nhưng số người không biết cậu hai Khúc vốn đã ít, nay lại càng thêm ít.

Đôi mắt của Tiết Du đẫm lệ, cô ta cố gắng dùng chiêu tình cảm với Ứng Trường Lạc, mềm giọng lẩm bẩm: “Cô có hiểu thích một người năm năm là cảm giác gì không?”

Có lẽ đối với người khác, chiêu này hẳn sẽ có tác dụng, nhưng từ nhỏ Ứng Trường Lạc đã là người có tính cách lạnh nhạt, tình cảm hờ hững, suy nghĩ chẳng giống người thường. Sau khi suy ngẫm một hồi, cô thành tâm đáp lại: “Cô muốn nói rằng bản thân mình không sống được trong năm năm tiếp theo sao? Tờ giấy báo cáo vừa rồi ghi bệnh nan y à? Vậy tôi cho cô vay tiền, cố gắng chữa trị, đừng bỏ cuộc.”

“...” Tiết Du tức giận tới độ đứng không vững.

Khúc Sở cười đến nỗi vai run lên, giơ ngón cái khen: “Không hổ danh là nhóc Trường Lạc nhà ta, năng lực kể chuyện cười của em chỉ tăng chứ không giảm.”

Ứng Trường Lạc phẫn nộ bóp ngón tay anh cho hả giận, Khúc Sở dời ánh mắt đi, nhìn về phía Tiết Du, ý cười cũng biến mất theo.

Khuất sau chiếc kính gọng vàng, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa hai loại cảm xúc dò xét xen lẫn chế nhạo, cực kỳ phức tạp, anh trầm giọng bảo: “Nếu cô đã gặp chuyện bất trắc vào ngày bạn bè tôi tụ họp, tôi chỉ đành bày tỏ nỗi đồng cảm sâu sắc với cô, nhưng quả thật tôi chưa từng chạm vào cô, nỗi oan này quá lớn rồi, Khúc Sở tôi đây thật sự không chịu nổi.”

Có là ai đi chăng nữa, nếu bị người trong lòng khinh thường sỉ nhục như vậy đều sẽ tức giận, Tiết Du gào thét điên cuồng, cứ như con mèo bị giẫm vào đuôi: “Không thể nào, ngày đó em đã nhằm vào anh mà, anh phải chịu trách nhiệm với em, bằng không em chết rồi, cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Khúc Sở nhanh tay lẹ mắt kéo Ứng Trường Lạc về bảo vệ cẩn thận, anh hết sức đề phòng, chú ý đến từng cử chỉ hành động của Tiết Du, tránh cho cô ta giở chứng.

Ứng Trường Lạc khéo léo áp sát vào ngực anh, “Ồ” một tiếng hệt như động vật nhỏ.

Anh khẽ vỗ lưng thiếu nữ từng chút, cưng chiều dỗ dành: “Sờ lông nè, không dọa được đâu.”

“Cô Tiết.” Khi ngước mắt, sắc mặt Khúc Sở tức giận, châm chọc bảo: “Tôi nghĩ trong lòng cô nên cân nhắc lại, đừng buông mấy lời khó nghe như vậy, cứ muốn tôi nói thẳng ra sao? Lúc xuống lầu, tôi đã chấp nhận lời kết bạn Wechat của cô, cũng gửi hết cho cô video camera khách sạn vào ngày đó và video camera lúc dùng bữa, vấn đề của ai thì cô tìm người đó đi, tôi chưa từng chạm vào cô, cô nổi điên sai đối tượng rồi.”

Anh dừng lại nửa nhịp, hình như tư thế vùi đầu của Ứng Trường Lạc không dễ chịu lắm, cô lắc đầu, Khúc Sở phối hợp với hành động của cô rồi mới tiếp tục: “Chẳng biết nên nói cô xui xẻo hay do tôi may mắn, Quân Duyệt nơi mọi người ăn cơm thuộc sản nghiệp của bạn tôi, mà Khánh Các sau đó là khách sạn nhà tôi. Ở hành lang tầng hai của Quân Duyệt, cô hôn hít nồng nhiệt với anh trai nào đấy, còn lúc ở Khánh Các tôi đã đặt phòng đơn cho cô, anh ta gõ cửa, cô mở cửa, camera quay rõ ràng rành mạch, các cô có quan hệ gì thì tôi không quan tâm. Tuy là người yêu của nhau, nhưng làm trái ý cô để phát sinh quan hệ thì cũng xem như cưỡng hiếp, hãy báo cảnh sát nếu gặp vấn đề, tôi ủng hộ cô bảo vệ quyền lợi. Song việc cô tống tiền tôi, không có ý nghĩa gì đâu.”

“Tôi là phụ nữ có thai đấy.” Nước mắt lăn xuống gò má, Tiết Du nhấn mạnh thân phận của mình không ngừng.

“Cô là phụ nữ có thai. Thì?” Khúc Sở mỉm cười liếc cô ta: “Không phải cô muốn bắt cóc đạo đức tôi chứ? Cô Tiết chẳng giống người có đạo đức đâu.”

Ứng Trường Lạc an phận nép trong lòng anh, né đi làn gió lạnh, cô cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng, Khúc Sở nổi giận than thở: “Vậy chuyện người lớn chặn đường trẻ con thì tính là gì đây? Cần tôi dạy cho cô biết, hai chữ ti tiện viết ra sao không?”

“Tôi có thể khoan nhượng cho cô ngấm ngầm mưu tính tôi, tôi không thích uy hiếp người khác, cũng không đồng nghĩa với việc cô có quyền nhảy nhót trên ranh giới cuối cùng của tôi. Dù cô Tiết có nguyên nhân gì sau này, tôi sẽ xem như là quả cô gặt được từ hành động ngày hôm nay, do cô ép tôi.”

Cơ thể Tiết Du run rẩy, hồi lâu cũng chẳng nói nên lời.

Khúc Sở không lùi bước: “Dùng chấp niệm vào sai chỗ, chỉ có chính mình cảm động thôi, chứ khiến người khác buồn nôn đấy, làm phiền cô hãy từ bỏ đi. Còn nữa, cô tìm sai người để một khóc hai quậy ba tự tử rồi, mạng là của cô, tự mà trân trọng.”

“Anh đang đe dọa tôi à?” Tiết Du ngửa đầu, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt tái mét, cô ta nức nở hỏi.

Chẳng biết bông tuyết đã bay lả tả từ chân trời từ lúc nào, tia sáng mờ nhạt của đèn đường che phủ chiếc bóng nghiêng dài của ba người.

Khúc Sở xoa mái tóc dài của Ứng Trường Lạc, chống cằm lên đầu cô, thả lỏng người, anh thờ ơ đáp: “Cô muốn hiểu sao thì hiểu.”

Ứng Trường Lạc không hề nhúc nhích, cam tâm tình nguyện làm điểm chống đỡ cho Khúc Sở, bọn họ hành động thân mật, như thể chẳng có ai bên cạnh.

Thật sự không chuyện gì có thể đả kích Tiết Du hơn cảnh này cả.

Người mình thương nhiều năm, anh dịu dàng tựa ngọc, độc nhất vô nhị, quả nhiên sẽ dỗ dành người khác bằng ánh mắt cưng chiều, ngày qua ngày anh đợi Ứng Trường Lạc tan học ở cổng trường, sẽ gọi Ứng Trường Lạc là “giới hạn cuối cùng”, biết rõ chuyện xảy ra nhưng vẫn sắp xếp ổn thỏa cho Ứng Trường Lạc trước.

Khúc Sở đáp ứng tất cả nỗi chờ mong và tưởng tượng của Tiết Du, song cô ta là Tiết Du, nào phải Ứng Trường Lạc.

Vì thế, cô ta sẽ không nhận được chút dịu dàng nào, rõ ràng anh có nhiều như vậy, đầy ắp ngập tràn, nhưng ngay cả bố thí cũng chẳng buồn cho.

Cảm giác thất bại không khác gì dời núi lấp biển này gạt phăng tất thảy, Tiết Du mờ mịt đau đớn gõ vào đầu mình, cô ta tính toán rất nhiều, ban đầu vì quá thích nên mới mưu toan.

Nhưng hiện giờ, cô ta cũng chẳng biết mình đang khổ sở vì thua, hay đau đớn vì ngọn lửa đố kỵ thiêu đốt nữa.

“Còn việc gì nữa không?” Ứng Trường Lạc yên lặng hồi lâu rồi chợt lên tiếng, vô cảm hỏi.

Khúc Sở nhíu mày: “Lạnh à?”

Ứng Trường Lạc khẽ lắc đầu: “Muốn ăn nho mẫu đơn.”

“Vậy chúng ta về thôi.” Khúc Sở buông cô ra, rất tự nhiên đút tay cô vào trong túi áo khoác, liếc nhìn Tiết Du: “Cô Tiết cứ tự nhiên.”

Bọn họ xoay người, tiến về phía cổng, Tiết Du chôn chân tại chỗ, ôm đầu gối run rẩy ngồi xuống. Ứng Trường Lạc thấy không hay lắm, cuối cùng nắm tay Khúc Sở nói: “Đợi em tí.”

Cô quay lại, nhìn Tiết Du từ trên cao, lạnh lùng xa cách hỏi: “Người thân của cô ở tòa nhà nào?”

Ứng Trường Lạc suy đoán hợp lý, nếu Tiết Du đã có thể vào Thính Vũ Hiên thì tất nhiên sẽ quen biết người ở đây, giữa tháng Giêng, nhiệt độ bên ngoài âm mười mấy độ.

Không chắc liệu Tiết Du sẽ làm chuyện điên rồ gì hay không, Khúc Sở chẳng để ý bởi vì không muốn dây vào, để đối phương hoàn toàn mất hết hy vọng.

Đương nhiên Ứng Trường Lạc có thể không quan tâm, thậm chí nếu Tiết Du thật sự gặp chuyện, cũng không liên can đến hai người họ.

Pháp luật không hề quy định người bị ăn vạ phải quan tâm tới sức khỏe thể chất và tinh thần của người ăn vạ.

Nhưng Ứng Trường Lạc vẫn quyết định, sẽ dẫn Tiết Du đến chỗ người quen của cô ta.

Có lẽ do lòng trắc ẩn, hoặc có thể vì mình cũng thích Khúc Sở, hiểu được cảm giác này.

Ứng Trường Lạc muốn ở bên cạnh Khúc Sở, đợi khi cô thành niên, có tư cách yêu đương, cô có thể công khai bày tỏ tình cảm rồi.

Có lẽ cô cũng sẽ dùng tất cả mọi cách có thể dùng được, chắc hẳn sẽ không bị anh bài xích, rồi dốc hết lòng hết dạ để xem thử, liệu anh có thích mình hay không.

Tiết Du cứ mờ mịt nhìn Ứng Trường Lạc như vậy hồi lâu, cuối cùng nhận lấy gói khăn giấy kia, chống đầu gối đứng dậy, kéo chiếc bóng lẻ loi bước về phía nơi người thân ở.

Ứng Trường Lạc và Khúc Sở theo sau lưng, vào thang máy, thấy Tiết Du vào cửa rồi mới rời đi.

***

Đèn phòng khách chưa tắt, ban nãy xuống lầu tìm Khúc Sở, cô đã đi rất vội, chuyện duy nhất cô làm là bọc màng thực phẩm cho nho mẫu đơn rồi bỏ vào tủ lạnh.

“Sao em lại khẳng định chắc nịch rằng anh trai chưa từng làm chuyện như vậy?” Khúc Sở thay sang bộ đồ nhà xám trắng, khom lưng véo má Ứng Trường Lạc.

Cô ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha, suối tóc dài tựa mực xõa ra trên đầu vai, vẻ mặt không vui xíu nào, cô khó chịu trả lời: “Đoán.”

Mới là lạ đấy, em tin anh hơn bất kỳ ai, không tin chính mình thì cũng muốn tin anh.

Em thích anh như thế, đến nỗi không thích cả bản thân mình, nhưng vẫn chẳng thể nói cho anh nghe bất cứ điều gì.

Khúc Sở bưng nho mẫu đơn ngồi vào bàn trà, mặt đối mặt với cô, nghiêm túc giải thích: “Anh trai và Tiết Du thật sự chẳng xảy ra gì cả… Huống chi, anh chỉ gặp cô ta đúng ba lần vào hôm nay, cộng hết thời gian lại, còn chưa đủ một tiếng nữa.”

“Ừa.” Ánh sáng của đèn treo chiếu thẳng vào mắt, Ứng Trường Lạc dừng lại một chút, đối diện với đôi mắt nâu không có kính che chắn kia, hỏi vấn đề mà cô để ý: “Chấp niệm sâu nặng là sai sao?”

Khúc Sở hơi ngẩn ra, yết hầu chuyển động, anh trầm giọng bật cười, cầm một quả nho đút cho Ứng Trường Lạc rồi mới uyển chuyển đáp: “Xét theo tình hình, tùy vào đối tượng, xem từng khía cạnh khác nhau, phân tích cụ thể, giả sử chấp niệm là thi đậu vào Thanh Hoa, Bắc Đại, Yale hay Oxford, sau khi tốt nghiệp vào trường đại học top 4, lập trình game xuất sắc nhất, v.v., Những lý do trên hoàn toàn xứng đáng để si mê điên cuồng, đốt đèn đun dầu phấn đấu.”

“Nếu yêu thầm hoặc yêu công khai, cá nhân anh cho rằng, bạn muốn thích bao lâu là quyền tự do của bạn, miễn đừng khiến đối phương cảm thấy bối rối thôi. Chẳng phải ai cũng biết đến câu này sao? Tôi thích bạn là chuyện của tôi, không liên quan gì tới bạn cả.”

Bên ngoài cửa sổ, tuyết lớn rơi đầy trời, trong phòng ấm áp như xuân.

Cô gái lẫn chàng trai đều ngồi với tư thế lười biếng thả lỏng, ngày mai được nghỉ, có thức cả đêm cũng không sao, bầu không khí cực kỳ êm đềm và lưu luyến.

Ứng Trường Lạc thở phào nhẹ nhõm, thấy an tâm hẳn, ngay sau đấy Khúc Sở càng khiến cô thêm yên lòng, mặt mày hờ hững sáng ngời: “Với lại, nhóc Trường Lạc nhà ta tốt như vậy, người không thích em cũng có tội, không tiếp xúc với bọn họ là được. Con người sống trên đời ấy, phải ở cạnh người khiến mình thấy thoải mái chứ.”

“Huống hồ, mở miệng.” Khúc Sở nói một nửa, vội vàng đút cô ăn.

Nho mẫu đơn đầy đặn mọng nước, vỡ ra giữa khoang miệng, thịt quả trong veo.

Khúc Sở lau từng ngón tay, chăm chú trịnh trọng nói: “Tâm nguyện của nhóc Trường Lạc, anh sẽ thay em thực hiện tất.”



Tác giả có lời muốn nói:

Cô chủ: Ôm.

Khúc Sở: Ôm này, xoa đầu này.

Cô chủ: Đói.

Khúc Sở: Nào nào nào, há miệng, a ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play